Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 348
Từ phía xa, những người kia đều hạ kiệu xuống ngựa, bước về phía Trầm Lục.
Trầm Lục cũng không để ý tới đám người đó mà quay người nhìn cánh đồng mênh mông. Bởi vì có binh sĩ hộ vệ nên đám người kia đều bị ngăn lại, một thủ hạ chạy tới hỏi Trầm Lục xem hắn có muốn gặp mấy người kia không. Trầm Lục không quay đầu lại chỉ khẽ gật đầu liền có người dẫn mấy người kia tới bái kiến Trầm Lục.
Trầm Lục lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng giơ tay cho mọi người đứng lên.
“Nơi này cũng xem xong rồi, quay trở về thôi.” Trầm Lục nói xong cũng nhấc chân đi trước.
Mọi người nhất loạt theo sau. Trầm Lục không cưỡi ngựa cũng không ngồi xe, mấy người kia cũng đành cho ngựa và xe nhà mình đi về trước còn bản thân thì đi bộ theo sau Trầm Lục.
Trầm Lục đi vài bước chợt dừng lạ chỉ vào mấy cây cao lương bị dẫm gãy ở ven đường.
“Kẻ nào đã đạp lên những gốc cao lương này?” Thẩm Lục quay đầu lại nhìn huyện lệnh đang ở phía sau, đôi mắt xinh đẹp có chút nhíu vào, hàn quang bắn ra.
Trầm Lục đột nhiên phát uy, binh linh đi theo hắn cũng nổi lên sát khí nồng đậm.
Huyện lệnh bị Trầm Lục nhìn lạnh cả sống lưng, trên trán lập tức đổ đầy mồ hôi, quan lại và thân sĩ đi phía sau cũng bị hù dọa đến nỗi mặt xám như tro.
Thẩm Lục lại nghiêm nghị hỏi một câu: “Hoa màu này là do ai dẫm lên?”
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Những người này nếu không phải là quan lại cũng là thân sĩ, đại đa số là gia tư hào phú vì nịnh bợ Trầm Lục mà chạy đến đương nhiên sẽ không đem mấy cây hoa màu này để vào mắt nhưng cũng không ngờ tới Trầm Lục xuất thân từ một võ quan thế gia mà vì mấy cây hoa màu này tức giận với bọn hắn.
Vị huyện lệnh đành quay lại phía sau nói nhỏ với mọi người: “Là do ai làm thì đứng ra chịu ngay, đừng để liên lụy tới mọi người.”
Cuối cùng, một tiểu quan béo ục ịch bước ra nhận hoa màu này là do hắn làm hỏng. Tiểu quan đó lại quỳ xuống trước mặt Trầm Lục khóc nói không phải do hắn cố ý mà là do mấy người tranh đoạt lối đi, hắn bị chèn đẩy sang bên cạnh nên mới không cẩn thận dẫm lên mấy cây hoa màu.
Trầm Lục lạnh lùng nói: “Đại Minh triều ta lấy nông làm gốc. Mấy cây hoa màu này là mạng sống của người nông dân, là căn cơ của Đại Minh triều ta sao có thể trong mắt các ngươi lại biến thành vật vướng ngang đường các ngươi có thể tùy tiện chà đạp rồi. Là do không cẩn thận hay là vốn không để trong lòng? Người như ngươi mà làm quan có hay không cũng không cẩn thận hàm oan dân chúng vô tội thậm chí khiến người ta mất đi cả tính mạng?”
Tiều quan đó sợ quá liền liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Trầm Lục liền quay về phía huyện lệnh nói: “Ngươi là quan phụ mẫu ở đây, việc này ngươi tự xử lý đi.”
Trầm Lục nói xong đứng yên đó không nhúc nhích nhìn hắn.
Huyện lệnh cũng là người thông minh, biết rằng Trầm Lục muốn hắn xử lý nghiêm khắc chuyện này, hắn đương nhiên không dám không theo ý tứ
Trầm Lục. Nhưng phải xử lý như thế nào mới làm cho Trầm Lục thỏa mãn.
Đột nhiên hắn nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng cạnh Trầm Lục, chính là người vừa rồi ra mời Liên Mạn Nhi vào cửa hàng.
“Điều này… Trong luật pháp của huyện cũng không có quy định cụ thể.Hạ quan ngu muội không biết nên xử trí như thế nào kính xin Trương thiên hộ đại nhân chỉ giáo.”
“Tri huyện đại nhân thật khéo nói đùa, có ai không biết tri huyện đại nhân phán đoán chuyện thị phi sáng suốt đâu giống một kẻ quê mùa như ta. Tuy nhiên, tri huyện đại nhân đã hỏi qua ta xin nói lại quy củ trong quân doanh chúng ta … như này nhẹ nhất là đánh 10 trượng.” Trương thiên hộ cười nói: “Nhưng dù sao đó cũng là trong quân doanh chúng ta, tri huyện đại nhân không cần để ý tới.”
Trương thiên hộ tuy nói vậy nhưng tri huyện cũng hiểu được ẩn ý trong đó, vô cùng cảm kích Trương thiên hộ chỉ giáo.Lúc này tri huyện hạ lệnh lập tức mang người này đi đánh 30 trượng.
Trầm Lục nghe xong tri huyện nói mới quay người nói với một tùy tùng: “Cầm một thỏi bạc đưa cho gia đình chủ nhân ruộng này coi như là bồi thường.”
Tri huyện liền nói: “Đại nhân, chuyện bồi thường này sao có thể để đại nhân xuất tiền.”
Trầm Lục khoát khoát tay áo, lại để cho tùy tùng kia cầm bạc đi.
Mọi người quay về cửa hàng.Trầm Lục ở đại sảnh tiếp kiến huyện lệnh cùng chúng thân sĩ. Liên Thủ Tín đứng ngoài chiếu khán. Liên Mạn Nhi,
Ngũ Lang, tiểu Thất dẫn theo Trầm Khiêm đi vào buồng trong. Sau đó Liên
Diệp Nhi cũng đến đứng ngoài cửa ra vào buồng trong ngoắc ngoắc Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi để lại Ngũ Lang, tiểu Thất, Trầm Khiêm từ buồng trong đi ra phía sau cửa hàng.
Liên Mạn Nhi hỏi: “Có chuyện gì vậy Diệp nhi?”
“Mạn Nhi tỷ, người kia bị đánh ngay tại chỗ, mọi người trong thôn đều kéo ra xem. Mảnh đất đó là của nhà Vương Tiểu Tam. Nhà hắn nhận được bạc của Trầm Lục gia liền quay về hướng này quỳ xuống dập đầu.” vẻ mặt
Liên Diệp Nhi hưng phấn nhỏ giọng kể cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu cười nói: “Đánh hay lắm, để xem còn ai dám chà đạp hoa màu.” Nàng đã đoán ra nguyên nhân vì sao Trầm Lục đột nhiên trọng phạt tiểu quan kia rồi. Cái này gọi là giết gà dọa khỉ.Nhờ chuyện này, về sau ai cũng không dám phá hoại hoa màu huống chi là cây ngô được Trầm Lục coi trọng.
“Mạn nhi, chúng ta có nên chuẩn bị đồ ăn không?” Trương thị đang trong bếp nấu nước liền đi tới thương lượng với Liên Mạn Nhi.
Bây giờ cũng gần đến giờ ăn trưa rồi. Nhưng Trầm Lục sẽ ăn cơm ở nhà bọn họ sao? Mặc kệ hắn có ăn hay không vẫn nên chuẩn bị.
“Mẹ! Làm đồ ăn thì có nhưng chỉ cần làm đơn giản thôi.” Liên Mạn Nhi đáp: “Không có cần thịt cá gì đâu, làm mấy thứ thanh đạm, nấu cơm trắng là được.’
“Vậy được.” Trương thị gật đầu ngẫm nghĩ thực đơn cùng làm với Triệu thị, Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi.
Trương thị hướng Liên Mạn Nhi nói: “Mạn nhi, nơi này không có việc cần con nữa rồi. Con cùng Ngũ Lang và tiểu Thất theo Trầm Cửu thiếu gia nói chuyện đi.”
Liên Mạn Nhi dạ đáp ứng rồi đi vào trong nhà.
Trong buồng, trên giường gạch đã xếp một cái bàn, trên đó để nước trà và điểm tâm cùng trái cây.Trầm Khiêm đang ngồi nhìn Ngũ Lang và tiểu
Thất học bài, thấy Liên Mạn Nhi đi vào liền mặc kệ chuyện học hành ngoắc Liên Mạn Nhi lại ngồi cạnh hắn. Trầm Khiêm cười hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn
Nhi, ngươi bỏ chúng ta ở đây đi đâu vậy. Lại đây ngồi nói chuyện cùng chúng ta.”
Liên Mạn Nhi cười cười, ngồi xuống hỏi Trầm Khiêm: “Sao hôm nay ngươi lại cùng Lục ca ngươi tới đây rồi. Không phải ngươi nói muốn ở nhà mỗi ngày đều học bài sao?”
“Lục ca nói tới nhà ngươi, đương nhiên ta phải theo tới rồi. Ta vừa sợ Lục ca không cho ta đi lại sợ buổi sáng không dậy nổi. Mạn Nhi, ta nói cho ngươi nghe, đêm qua ta phải nằm ngủ ở giường gạch gian ngoài phòng ngủ của Lục ca đó. Ta cũng nhờ Lục ca xin phép tiên sinh cho ta nghỉ rồi.”
“Mạn nhi, ngô non ăn ngon thật. Nếu không có ngươi viết thư nói cho ta, ta còn không biết. Hì hì, Mạn Nhi ngươi thật tốt với ta.”
“Mạn Nhi, đi ra ngoài chơi đi. Ta muốn xem con trâu Tiểu Hoàng nhà ngươi, còn xem vịt con nữa…” Ngồi nói một hồi, Trầm Khiêm lại ngồi không yên muốn đi ra ngoài chơi.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.Trầm Lục ở bên kia hẳn cũng chưa thể đi ngay được, nàng sẽ không dẫn Thẩm Khiêm đi xa, chỉ đi quanh trang viên nhà nàng.
Liên Mạn Nhi trước mang Trầm Khiêm đi hậu viện cửa hàng nhìn Tiểu
Hoàng. Sau mấy tháng chăm nuôi, Tiểu Hoàng đã lớn thêm một vòng, nhìn thấy người đến liền Ùm…ụm bò….ò…Ùm…ụm bò….ò… hai tiếng rống lên.
Tiểu Thất chạy lên trước kiễng chân nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu
Hoàng.Tiểu Trầm béo cũng chạy tới học theo bộ dáng tiểu Thất sờ sờ đầu
Tiểu Hoàng. Hắn cao hơn tiểu Thất một chút, không cần kiễng chân lên cũng có thể sờ đến đầu Tiểu Hoàng.
“Tiểu Hoàng nhận ra ta, nó cọ cọ vào tay ta nè.” Tiểu Trầm béo cao hứng bừng bừng nói.
“Ừ. Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi hé miệng cười hòa cùng.
Tiếp theo Liên Mạn Nhi dẫn Trầm Khiêm đi đến bờ sông để hắn xem bầy vịt bơi lội.
“YAA.A.A…, đã lớn như vậy rồi.” tiểu Trầm béo rất ngạc nhiên. Trong
ấn tượng của hắn mấy con vịt vẫn có bộ dạng cái đầu nho nhỏ, lông tơ sạch sẽ mới phải.
“Nó còn có thể đẻ trứng nữa.Để ta mang ngươi đi xem trứng vịt.” tiểu Thất mở lời.
Mấy hài tử tiến lại bụi cây, tiểu Thất chỉ cho Trầm Khiêm xem dưới bụi cây hiện ra một quả trứng vịt nho nhỏ vẫn còn âm ấm.
Tiểu Thất giải thích: “Đây là vừa mới đẻ xong, ngươi xem vẫn còn ấm.”
“Ừ ha. Đúng vậy nhỉ.” Trầm Khiêm mở to mặt nhìn, đầu gật gật.
Ra khỏi khu bụi cây, Liên Mạn Nhi dẫn Trầm Khiêm đi xem một loại cây nhà nàng mới trồng.Đó là một gốc dương thụ cao vút.
Trầm Khiêm nói: “Ngũ Lang sang năm đi thi, ta cũng muốn đi khảo thí.”
Liên Mạn Nhi nói: “Ca ta mười ba tuổi đó. Tiểu béo ngươi thì mới bao nhiêu, cũng mới được vài năm đèn sách.Ngươi đợi đến lúc cùng tiểu Thất đi thi cũng không sai biệt lắm.”
Thẩm Khiêmnhìn Ngũ Lang lại nhìn tiểu Thất cố mạnh miệng: “Ta cũng mười ba tuổi rồi.”
“Vậy hả?” Liên Mạn Nhi ngạc nhiên nhìn tiểu Thất cẩn thận đánh giá lại một phen.Thẩm Khiêm lớn lên tròn vo, con nhà giàu có nên nước da trắng, lúc đầu, Liên Mạn Nhi còn cho rằng hắn bằng tuổi tiểu Thất về sau tiếp xúc nhiều hơn nàng nhận ra tiểu béo có lẽ lớn hơn tiểu Thất. Nhưng chắc chắn tiểu béo không có khả năng bằng tuổi Ngũ Lang. Tâm lý tiểu hài tử muốn tỏ ra đã là người lớn nói xạo thêm vài tuổi cũng không hiếm thấy.
“Này.Tiểu Trầm béo, ngươi cùng ca ca ta so thử xem, ngươi đâu giống người đã mười tuổi.”Liên Mạn Nhi nghiêm mặt nói.Khoác lác cũng phải xem thực tế chứ tiểu béo.
Trầm Khiêm nhìn Ngũ Lang trong lòng đem hai cái đầu so so lập tức nói: “ban nãy ta nhầm, kỳ thật năm nay ta mười tuổi rồi. Mạn Nhi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Nói dối.” Liên Mạn Nhi trừng mắt.
“Đượn rồi, kỳ thực năm nay ta mới mười một tuổi.” Trầm Khiêm sờ sờ lên cái mũi lại nói tiếp.
“Vẫn nói láo.”Liên Mạn Nhi lại trừng tiểu béo.
“Ta nói thật” Thẩm Khiêm lập tức biện bạch nói: “Ta thật sự đã mười một tuổi. Chỉ là lúc ta mới sinh thì hơi nhỏ mọt chút”
Tiểu Thất cười nói: “Tỷ ta mới mười một tuổi. Ngươi còn không cao bằng tỷ ta.Ngươi chỉ cao hơn ta một chút.”
“Không thể nào. Ta cao hơn Mạn Nhi.” Trầm Khiêm nói. Thấy bọn Liên
Mạn Nhi đều không tin, hắn vội la lên: “Không tin. Không tin thì chúng ta đo thử một lần. Ta chắc chắn cao hơn Mạn Nhi.”
Tiểu Thất hỏi: “So bằng cách nào?”
“Ta…” Trầm Khiêm ngẩng đầu thấy gốc dương thụ bên cạnh, con mắt lập tức sáng ngời: “Ta dựa vào thân cây này để so.”
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
76 chương
126 chương
202 chương
18 chương