Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 272
Triệu Tú Nga bị Chu thị mắng đến ngất đi?Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi đứng sau cánh cửa của Tây Sương phòng, nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng không khỏi đồng thời nghĩ đến cùng một vấn đề.
Triệu Tú Nga và Chu thị mắng nhau, cuối cùng bởi vì gừng càng già càng cay, mà Triệu Tú Nga bại bởi miệng Chu
Thị. Có điều Triệu Tú Nga cũng không mảnh mai như thế a. Không, đợi một tý, đừng quên Triệu Tú Nga là phụ nữ có thai, hơn nữa từ lúc mang thai tới nay, nàng ta đã chịu đựng liên tiếp các loại hành hạ.
Liên Mạn Nhi đang muốn đi ra, khóe mắt liếc qua, liền nhìn thấy Liên lão gia tử mang theo Liên Thủ Nghĩa, Liên
Thủ Lễ đang đi vào sân nhỏ, đồng thời, rèm cửa gian ngoài của phòng trên xoạch một tiếng nhấc lên, Tưởng thị vẻ mặt lo lắng, từ trong nhà cất bước đi ra.
“Có chuyện gì vậy? Ta ở hậu viện nghe thấy thanh âm nên tranh thủ thời gian chạy tới. Nội, cô, tại sao hai ngươi lại tức giận như vậy?”Tưởng thị cuống quít đi về phía Chu thị và
Liên Tú Nhi, sau đó liền trầm mặc, dường như lúc này mới nhìn thấy Nhị
Lang và Triệu Tú Nga.
“Tú Nga đây là?” Tưởng thị bước đến mấy bước, hơi giật mình, lập tức liền tỉnh ngộ, nói khẽ với Nhị Lang, “Nhị
Lang, còn không mau ôm Tú Nga vào phòng, mời lang trung đến xem cho Tú
Nga.”
Nhị Lang cảm kích nhìn Tưởng thị, vội vàng ôm Triệu Tú Nga vào đông sương phòng.
Tưởng thị hơi thấp đầu, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Vừa rồi nàng nhìn thấy rất rõ ràng, tròng mắt dưới của Triệu Tú Nga đảo quanh. Triệu Tú Nga căn bản là không có chóng mặt, nhưng bị
Chu Thị mắng độc ác quá, thấy việc không tốt, lại nhìn thấy Liên lão gia tử trở về rồi, cho nên cố ý yếu thế, giả bộ bất tỉnh cho xong việc.
Tới tới lui lui mấy lần như vậy, mặt mũi của hai nhà Triệu gia và Liên gia đều mất sạch. Lần này Triệu Tú Nga trở về, còn không phải vì Triệu gia không nuôi nổi nữa? Đã thế thì khi trở về nên thành thật cụp đuôi làm người. Đánh người cũng không nên đánh trực tiếp vào mặt, Triệu Tú Nga thực cho rằng, có thể lấy chuyện đồ cưới để quản thúc người của Liên gia? Triệu Tú Nga náo loạn thành như vậy, chỉ sợ không riêng gì Liên gia mà đến Triệu gia, nàng ta cũng không dễ dàng trở về như trước.
Rõ ràng là tình thế tiến thoái lưỡng nan, hoàn cảnh không thắng được người, nhưng lại cho rằng mình chiếm được thế thượng phong. Thật không biết nguyên nhân nào mà khiến cho
Triệu Tú Nga vênh váo tự đắc như thế?
Lại nói tiếp, lúc Triệu Tú Nga mới vào cửa, Chu thị cất nhắc Triệu Tú Nga như vậy từng khiến cho nàng có chút lo lắng. Ai biết, cơ bản nàng không cần làm gì thì Triệu Tú Nga đã tự hại mình. Thật đúng là thắng chi không võ (đánh bại người khác mà không cần phải tốn sức) a!
Trong lòng Tưởng thị đang cười lạnh nhưng trên mặt lại tràn đầy lo lắng, đi qua đỡ Chu thị.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao đầu đường toàn là người đang bàn ra tán vào thế này?”Liên lão gia tử đến gần, hỏi
Chu thị. Ông mang theo hai đứa con trai đi thăm bạn, lại trong nhà có người cãi nhau, lúc này mới vội vã trở về.
“Triệu Tú Nga ra tay độc ác đánh Nhị
Lang, Tú Nhi nhịn không được, nói một câu. Triệu Tú Nga không xem ai ra gì, mắng Tú Nhi. Những lời nàng mắng Tú Nhi đến ta là một bà già mà cũng không có cách nào nghe lọt tai, còn cảm thấy đáng sợ. Tú Nhi nhà chúng ta là khuê nữ vẫn chưa có xuất giá đấy.” Chu thị lập tức cáo trạng “…
Triệu Tú Nga còn mắng đến trên mặt của ta, nói ta sinh ra hai đứa con trai là nghiệp chướng. Ta sống từng tuổi này rồi lại bị nàng xem là trâu bò mà mắng không đáng một đồng, ta sống cũng vô dụng a. Ta bây giờ vẫn còn có thể đi lại linh hoạt, còn có thể làm việc để ăn, đợi đến lúc ta bất động không bò dậy nổi, rơi vào trong tay nàng, không biết nàng sẽ ném ta đến ngõ ngách nào nữa.”
Người nông dân rất thích xem náo nhiệt, nhhiều người không có ý tốt đi vào đến cửa của Liên gia. Đứng bên ngoài cửa lớn, nghe thấy những lời Chu thị nói, không khỏi đều đồng tình với
Chu Thị.
Triệu Tú Nga ở bên trong đông sương phòng, hận đến âm thầm cắn chặt răng, nhưng lại không thể lập tức đi ra ngoài biện bạch với Chu thị.
“Hãy chờ đó!”Triệu Tú Nga oán hận nói.
Liên lão gia tử mặt trầm như nước, phất phất tay với Chu thị.
“Đều vào trong nhà đi.”Liên lão gia tử nói chuyện, dẫn đầu tiến vào phòng trên.
Chu thị biết rõ, Liên lão gia tử sợ các nàng ầm ĩ sẽ đánh mất thể diện của Liên gia ở trong thôn nên cũng đứng dậy đi theo vào phòng.
“Ngươi là đồ con rùa, kiếp trước ta không có làm gì sai, tại sao lại sinh ra đồ con rùa như ngươi. Cả đời này tiếng tăm của ta đều bị hủy trong tay của ngươi rồi. Nếu không phải tại ngươi, ta già như vậy mà còn bị con quỷ nhỏ đó chỉ vào mặt mà mắng.
Ngươi là cái đồ không có tim không có phổi, ngươi còn mặt mũi để cười, còn không mau đi tìm Hà lão lục đòi nợ cho ta?” Chu thị đi được hai bước, mới chú ý tới Liên Thủ Nghĩa đang ở bên cạnh. Trong lòng nàng đang rất tức giận, liền trút hết lên đầu của Liên Thủ Nghĩa.
“Mẹ, sao con lại không muốn đi, một ngày con đi đến nhà Hà lão lục hai lần, ai biết hắn trốn đi đâu rồi.”Liên
Thủ Nghĩa cũng cười nói.
Từ nhỏ Liên Thủ Nghĩa đã như vậy, mặc kệ Chu thị mắng hắn như thế nào, hắn thủy chung vẫn luôn tươi cười, Chu thị nói cái gì, hắn cũng không để ở trong lòng, điều này khiến cho Chu thị không còn cách nào khác.
Một chân Chu thị vừa bước qua cánh cửa, đột nhiên quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Hà thị từ bên ngoài vào được.
Nhớ đến đầu sỏ gây nên chuyện này là Hà lão lục! Chu thị liền phát hỏa.
“Ngươi mới la cà ở đâu về đó, ăn no rồi đi, ngươi coi cái nhà này là tiệm cơm sao?” Chu thị một chân trong cửa, một chân ngoài cửa, chỉ vào Hà thị mắng, “Ngươi nhìn ngươi xem, gắn thêm cái đuôi nữa, thì ngươi có khác gì con gà mái biết đẻ trứng?”
Nói đến đẻ trứng, Chu thị lại nghĩ tới một chuyện khác, nhìn Hà thị lại càng thêm không vừa mắt.
“Mùa thu hoạch năm trước, không phải là ngươi nói ngươi mang thai sao? Thế nào mà cái trứng của ngươi mãi không đẻ ra được vậy?”
Hà thị toét miệng cười toe, một câu cũng không nói nên lời.
Ngoài cửa lớn, truyền đến vài tiếng cười vang. Ở bên trong Tây Sương phòng, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi cũng nhịn không được nữa cười khanh khách. Năm trước, lúc Trương thị sinh non, phải ở cử không thể làm việc. Hạ thị thấy thế rất tức giận, liền nói mình cũng mang thai, không muốn làm việc, muốn được thiên vị.
Đây cũng là nhân tố thúc đẩy việc ở riêng sau này.
Dĩ nhiên, sau khi ở riêng, việc Hà thị mang thai liền bị bại lộ. Sau này, Chu thị tgường lấy chuyện này ra để mỉa mai Chu thị, có điều da mặt Hà thị rất dày, không hề bận tâm đến chuyện này.
“Ngươi là cái đồ gà mẹ báo dối (báo cáo dối, nói láo) !” Chu thị mắng một câu, liền mang theo Liên Tú Nhi đi vào nhà.
Bình thường gà mái đẻ trứng, đều đứng lên thì thầm kêu trong chốc lát, nhưng cũng có nhiều gà mái, không biết xuất phát từ cái dạng tâm lý cùng sinh lý gì, cả ngày kêu lên ầm ĩ như vậy, có điều đợi đến khi chủ nhân đi ra xem thì không thấy trứng. Người nông dân gọi hành động đó của gà mái là báo dối.
Liên gia rốt cuộc lại khôi phục yên tĩnh.
Liên Thủ Tín đi ra ngoài ghép nhà, cũng nghe được tin tức nên trở về, khi hắn tiến vào Tây Sương phòng, cảm giác được trong phòng yên tĩnh dị thường. Trương thị ngơ ngác ngồi ở trên giường gạch, mấy đứa nhỏ đều cẩn thận ngồi xung quanh.
“Thế nào, tại sao lại cãi nhau?” Liên Thủ Tín sợ hết hồn, nghĩ thầm, chẳng lẽ lần cãi nhau này có phần của Trương thị nữa?
Liên Mạn Nhi vội vàng đi qua, đem ngọn nguồn sự việc nói nhỏ ở bên tai Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín hơi thở dài nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Trương thị, tim của hắn cũng đao theo.
Đây là vết sẹo trong lòng Trương Thị, cũng có thể nói là tâm bệnh của nàng, dù cho ai có nói gì đi nữa thì cũng không thể giảm bớt sự đau đớn trong lòng nàng. Đây là sự đau đớn của một người mẹ, mà chỉ có người đã làm mẹ mới có thể hiểu, mong là thời gian có thể trị lành vết thương.
“Ta không sao, làm gì mà mọi người nhìn ta như vậy?”Một lát sau, dường như Trương thị đã bình tỉnh lại, giả bộ như không có việc gì xảy ra.
“Chúng ta cũng không có việc gì, ngồi đợi chứ sao.”Liên Thủ Tín nói.
“Aizz.”Trương thị thở dài.
“Con thấy từ nay về sau nhà mình không được yên tĩnh rồi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, nói “Cha, lúc đó người không nhìn thấy, bà nội và chị dâu Tú Nga cãi nhau rất dữ tợn.Tam bá nương ở trong phòng bị hù đến nỗi mặt đều biến sắc rồi, run rẩy.Chúng con cũng rất sợ hãi.”
“Vâng, rất dọa người.”Tiểu Thất gật đầu.
“Cha, cha nhìn mẹ kìa, con sợ sau này sẽ thường xuyên xảy ra chuyện như vậy.”Liên Mạn Nhi lại nói.
Chu thị và Triệu Tú Nga, đều là nhân vật ưa thích lôi kéo người. Hôm nay trong lúc cãi nhau, nói gần nói xa, đã có chút liên lụy đến các nàng rồi. Đây mới chỉ là bắt đầu, còn sau này? Mỗi lần đều xem các nàng là thức ăn để nhắm rượu sao?
Ở cùng một sân, làm sao có thể tránh được hoàn toàn. Nếu người ta cố tình kéo các nàng vào, thì cho dù các nàng có muốn tránh cũng không tránh được. Liên Mạn Nhi lo lắng các nàng sẽ bị cuốn vào trận chiến này, trở thành quả pháo hôi.
“Mẹ con còn chịu được các nàng lần lượt kích thích? Ca cùng tiểu Thất cũng sắp vào học rồi, cần có một nơi yên tĩnh một chút. Còn tỷ tỷ nữa, trong nhà náo loạn suốt ngày như vậy, người muốn cưới tỷ tỷ sợ là cũng không dám đến. Chỉ sợ có người nói, mỗi ngày tỷ tỷ đều nhìn cảnh này, đều nghe cảnh này nên sẽ học theo thì phải làm thế nào? ” Liên Mạn Nhi lo lắng nói.
“Nếu không, chúng ta dọn nhà đi.”Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi và tiểu Thất đều nhìn Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín không hề chuẩn bị tư tưởng, bị câu nói của Liên Mạn Nhi khiến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Làm gì đến mức đó!”
Đây là nhà của Liên Thủ Tín, từ lúc sinh ra hắn đã ở chỗ này. Trong này có rất nhiều kí ức đẹp, Liên Thủ Tín nghĩ tới sẽ vì các con mà mua đất xây nhà nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc chuyển ra ngoài.
“Đến mức đó đấy.”Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Tín có chút bối rối, hắn nhìn thoáng qua Trương thị. Trương thị không nói chuyện, dương như đang có tâm sự.
“Việc này, để cha suy nghĩ rồi nói sau.
Bây giờ Tiền bạc của chúng ta cũng không thuận lợi, gần đến lúc trồng trọt rồi, xây nhà không phải là chuyện nhỏ. Muốn bắt đầu cũng phải đợi đến mùa thu, đến khi đó chung ta lại bàn tiếp.”
“Vâng.” Liên Mạn Nhi chỉ đành phải gật đầu. Nàng biết rõ, chuyện này đối với Liên Thủ Tín là chuyện rất trọng đại, rất khó hạ quyết tâm. Liên Thủ Tín cần phải có thời gian, chậm rãi thích ứng với suy nghĩ này. Hơn nữa, khách quan mà nói, các nàng còn chưa có đủ tiền bạc.
Vốn cũng có thể dùng tiền này để xây nhà mới, không phải là Liên Mạn Nhi chưa suy nghĩ qua nhưng cuối cùng vẫn quyết định, trước tiên nên dùng tiền bạc đầu tư vào chỗ có thể sinh lời đã.
… …
Vào ban đêm, Triệu Tú Nga bảo Nhị Lang mời lang trung đến khám thai. Ngay tại phòng trên, Chu thị lập tức ngất đi, sau khi được cứu tỉnh lại, nói mình quá tức giận nên bệnh cũ tái phát.
Rốt cuộc Liên lão gia tử cũng nổi giân, Chu thị cùng Triệu Tú Nga đều không cần dùng thuốc cũng khỏi bệnh.
Từ đó về sau, giống như Liên Mạn Nhi đã đoán trước, Liên gia bắt đầu ba ngày nhao nhao một trận nhỏ, năm ngày nhao nhao một trận lớn, Chu thị và Triệu Tú Nga đều rất nhập tâm, càng đánh càng hăng.
Mùa xuân vạn vật sinh sôi, rau dại trên núi phát triển rất tốt. Hôm nay Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi cùng đi vào trên núi, đào một rổ rau dại tươi ngon đem về.
Về đến nhà, hai chị em bận rộn, các nàng làm một vỉ hấp sủi cảo, lại nấu mười quả trứng gà, đều dùng hộp cơm chuẩn bị. Liên Chi Nhi chuẩn bị một rổ lớn, bên trong dùng khăn tay sa tanh gói kỹ, sau đó đem rổ đưa cho Liên Mạn Nhi.
“Tỷ, tỷ cầm rổ a. tại sao lại không muốn đi cùng muội? “
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
13 chương
171 chương
41 chương
10 chương
599 chương