Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 56 : Vương Nhiễm trở về

Dịch giả: Lạc Đinh Đang Phát hiện động tác của Bạch Dịch cổ quái, Khương Đại Xuyên chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh. Hắn cho rằng đại quân kiến kia trở lại, ngay cả đầu cũng không quay lại mà ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Vừa chạy được vài bước, Khương Đại Xuyên phát hiện Cao Nhân chưa đến. Hắn quay đầu nhìn rồi cũng cảm thấy yên tâm. Hóa ra trong rừng rậm không có đại quân kiến, chỉ là ở nơi rất xa có một bóng người mơ hồ lắc lư. Khương Đại Xuyên sợ chính là đại quân kiến ngàn vạn con chứ không phải loại thấy người là sợ hãi. Hắn ngượng ngùng quay về bên cạnh Bạch Dịch. Dù sao da mặt hắn cũng dày, cùng Bạch Dịch nhìn bóng người thong thả tới gần. Ước chừng nửa canh giờ, bóng người ở sâu trong rừng mới đi đến trước mặt. Đó là một người trung niên mặc đạo bào (áo đạo sĩ) màu xám dính đầy bụi đất, trên người còn có rất nhiều vết thương. Đạo bào cũng bị chà xát rách tung tóe, bộ dáng uể oải, lộ ra vẻ cực kì chật vật. “Vương Nhiễm!” Đợi khi thấy rõ đối phương, Khương Đại Xuyên kinh ngạc hô. Đây là người đi thu Linh đan, truyền thụ tâm pháp trong Nhập Vân Cốc, Vương Nhiễm sư huynh. Lúc trước Vương Nhiễm dẫn đầu đệ tử ngoại môn mới nhập nhận đạo bào và Mộc kiếm, Bạch Dịch đương nhiên nhận ra. Hắn nhẹ gật đầu chào hỏi qua, chỉ có điều đầu lông mày từ đầu đến cuối có chút nhíu lại giống như đang suy nghĩ gì đó. Từ Nhập Vân Cốc rời đến Lưu Tiên Cư không hề thấy bóng dáng Vương Nhiễm. Mọi người còn cho rằng Vương Nhiễm đã chết trên tay những hắc y nhân kia, không nghĩ tới gặp được ở chỗ này. Vương Nhiễm loạng choạng đi tới trước. Trong con mắt vô thần hiện ra sự sợ hãi sống sót sau tai nạn. Bịch một tiếng ngồi trên mặt đất, miệng lớn thở hổn hển, dường như tất cả sức lực chống đỡ hắn tới nơi này trong nháy mắt biến mất. “Vương Nhiễm, thì ra ngươi không chết. Ta còn tưởng ngươi bị những hắc y nhân kia giết.” Khương Đại Xuyên xem xét thương thế đối phương một phen, phát hiện đều là những vết thương ngoài da không đáng lo mới yên tâm ngồi xuống hỏi: “Ngươi đã ở đâu, sao không cùng những đệ tử khác dời đến nội môn?” “Ta… ta lúc ấy trốn ra khỏi Nhập Vân Cốc, hoảng hốt chạy bừa, ngay cả pháp khí và đan dược cũng không kịp mang. Ta không biết đã chạy tới chỗ nào, chung quanh đều là núi rừng, còn bị Yêu thú cấp một truy sát cả ngày, thật vất vả mới tìm được tới đây, suýt chút nữa mệt chết ta.” Vương Nhiễm yếu ớt nói. Hắn nằm ở trước Dược Viên, ngửa mặt lên trời. Ngay cả khí lực đứng lên cũng không có. “Cho ngươi văn đoạt!” Khương Đại Xuyên trong lòng sung sướng, thầm nghĩ: “Lúc này tốt rồi. Bị Yêu thú cấp một thiếu chút nữa giết chết. Tâm pháp thành thục có dùng được cái rắm. Không có kinh nghiệm đánh chẳng khác nào phế vật.” Trong mắt Khương Đại Xuyên, những đệ tử ưa thích văn đoạt đều có tâm địa gian xảo, cũng không bằng trực tiếp đánh võ, đơn giản, trực tiếp. Thời điểm này chứng kiến bộ dạng thảm thương của Vương Nhiễm, hắn thật ra thập phần hả giận. Suy cho cùng cũng là là đồng môn với nhau, biểu hiện ra có thể coi được. “Không chết là tốt rồi. Có thể chạy ra Nhập Vân Cốc xem như mạng ngươi lớn.” Khương Đại Xuyên chỉ một vị trí trong Lưu Tiên Cư, nói: “Tất cả những đệ tử ngoại môn chúng ta đều rời đến Lưu Tiên Cư ở, ngươi đi báo Chấp sự là được. Chúng ta phải ở lại hoàn thành nhiệm vụ tông môn, không tiễn ngươi được.” Dù sao Vương Nhiễm không có gì đáng ngại, Khương Đại Xuyên mới mặc kệ hắn. Loại tiểu nhân vẻ nho nhã này hắn nhìn rất không vừa mắt. “Ta không thể đi Lưu Tiên Cư, ta phải tìm Chấp sự Trưởng lão.” Vương Nhiễm miễn cưỡng ngồi dậy, ngưng trọng nói ra. “Ngươi tìm Trưởng lão?” Khương Đại Xuyên bĩu môi một cái: “Đi báo cáo Trưởng lão lúc ấy ngươi chạy ra Nhập Vân Cốc thế nào sao.” Vương Nhiễm lắc đầu, dừng lại hồi lâu. Nhìn xung quanh không có người ngoài mới thấp giọng nói: “Ta biết là ai tập kích Nhập Vân Cốc.” “Cái gì!” Khương Đại Xuyên thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cao Nhân cũng lộ ra vẻ cực kì kinh ngạc. Chỉ có Bạch Dịch lẳng lặng như cũ nhìn Vương Nhiễm, chẳng biết suy nghĩ cái gì. “Là ai? Rốt cuộc là ai tập kích Nhập Vân Cốc?” Khương Đại Xuyên ngồi xuống, trầm giọng hỏi, thần thái mơ hồ lộ ra vẻ dữ tợn. “Một nữ nhân trẻ tuổi trên mi tâm có một nốt Chu Sa.” Vương Nhiễm giảm thấp âm thanh, nói: “Lúc đó ta chạy ra Nhập Vân Cốc, lạc đường giữa rừng núi. Vốn định tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút thì phát hiện mấy hắc y nhân.” Dường như nhớ ra tình cảnh kinh người nào đó, sắc mặt Vương Nhiễm trắng bệch, ánh mắt lại có chút trống rỗng. Sau đó nói tiếp: “Chỉ có một nữ nhân đứng trước mấy hắc y nhân, ta không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ có thể thấy bộ dạng đại khái của nữ nhân kia. Chỗ mi tâm nàng có một nốt Chu Sa hết sức rõ ràng, nhìn động tác của hắc y nhân, nữ nhân kia nhất định là thủ lĩnh của bọn chúng.” Biết được tin tức này, Khương Đại Xuyên cuối cùng cũng kinh sợ. Tuy rằng kiến thức của Vương Nhiễm chưa thể xác định rõ thế lực tập kích Nhập Vân Cốc nhưng đây là một manh mối hiếm hoi. Trưởng lão tông môn chắc chắn để trong lòng. Đệ tử ngoại môn Nhập Vân Cốc đã chết mấy trăm người, phần này thù hận phàm là đệ tử Nhập Vân Cốc sẽ không quên. Có lẽ những đệ tử đã chết kia từng giúp nhau lấy võ đánh nhau nhưng dù sao đều là đồng môn, một lần bị giết nhiều người như vậy Khương Đại Xuyên cũng vô cùng phẫn nộ. Hôm nay đã có manh mối, Vương Nhiễm lập tức trở thành nhân chứng. Không được phép sơ sẩy, hắn quyết định đưa Vương Nhiễm đi bẩm báo Chấp sự Trưởng lão. “Tiểu thúc, sự tình quan trọng. Ta trước tiên đưa Vương Nhiễm đi tìm Trưởng lão bẩm báo.” Khương Đại Xuyên nâng Vương Nhiễm lên, chuẩn bị rời khỏi Phong Thảo Viên. Chưa được hai bước hắn đã quay lại dặn dò: “Đừng quên phân phần thưởng cho ta nha!” Bạch Dịch nhẹ nhàng khoát tay áo, nói: “Đi đi, không thể thiếu phần thưởng cho nhiệm vụ của ngươi.” Khương Đại Xuyên nhận được lời hứa hẹn lập tức vui vẻ mà đỡ Vương Nhiễm rời đi. “Nữ nhân trẻ tuổi có Chu Sa giữa mi tâm, sẽ là ai nhỉ?” Cao Nhân nhìn bóng dáng của Khương Đại Xuyên và Vương Nhiễm, nghi ngờ nỉ non. Hắn chẳng qua là tiểu vương gia mới bước chân vào Tu Chân Giới, coi như để hắn tận mắt thấy hung thủ hắn cũng không biết đó là ai. Quét mắt nhìn bóng dáng thất tha thất thểu của Vương Nhiễm, đầu lông mày của Bạch Dịch thật lâu không hề hồi phục. Đem ánh mắt nhìn vào vị trí sâu trong rừng nơi Vương Nhiễm xuất hiện, khóe miệng hắn kéo ra một nụ cười lạnh cổ quái. Đệ tử chạy ra Nhập Vân Cốc Bạch Dịch cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao lúc ấy Nhập Vân Cốc đại loạn, có thể tránh được một kiếp xem như Vương Nhiễm may mắn. Nhưng địa điểm Vương Nhiễm vừa xuất hiện, Khương Đại Xuyên và Cao Nhân xem không có gì nhưng trong mắt Bạch Dịch lại rất quỷ dị. Nghĩ (kiến) triều vừa lui được nửa ngày, Vương Nhiễm liền xuất hiện. Tính theo thời gian, chẳng phải nửa ngày trước Vương Nhiễm vẫn ở giữa biển kiến đó sao? Nghĩ triều vô biên vô hạn, ít nhất phạm vi lan tràn mười dặm. Vương Nhiễm một thân thương thế cùng khí tức suy yếu, thời gian nửa ngày tuyệt đối không thể đi ra khoảng mười dặm. Tu Chân Giả không phải không có cách cùng đám kiến ùn ùn kéo đến kia tồn tại chung một chỗ, chẳng qua là một đệ tử ngoại môn Luyện Khí hoàn toàn không thể làm được. Trong đám kiến trắng hung tàn này, trong khoảnh khắc Vương Nhiễm phải hóa thành bộ xương trắng, căn bản không thể đến Phong Thảo Viên! Suy đoán của Bạch Dịch chỉ giấu trong lòng, mặc kệ Vương Nhiễm làm sao xuyên qua được biển kiến, hắn cũng không để trong lòng toàn bộ. Hơn nữa trong toàn bộ Thương Vân Tông, e rằng chỉ có Bạch Dịch biết được ai đánh lén Nhập Vân Cốc, cũng chỉ có hắn biết được hắc y nhân tóc xám lúc trước là một Chấp sự của Thất Sát Môn. Dù gì Thương Vân Tông cũng có cường giả Nguyên Anh tọa trấn. Bất kể tông môn phát sinh chuyện gì kì quái hoặc là kết thâm thù đại hận cùng thế lực khác, tự nhiên có những cường giả kia giải quyết. Nếu như người đứng đầu Thương Vân Tông ngu xuẩn đến kẻ thù cũng không phân rõ thì tông môn cổ xưa này không cần phải tồn tại nữa. Xếp bằng trước Phong Thảo Viên, Bạch Dịch chuẩn bị nhắm mắt tĩnh tu. Dù sao nửa ngày kế tiếp sẽ không có đàn kiến nữa. Hôm nay hắn cần để ý chỉ có một việc, đó là phòng bị Lũng Thiên Lý hạ độc thủ. Hắn phải mau chóng giải quyết phiền toái có thể uy hiếp đến mình này.