Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Chương 316 : Thiên Cơ Khôi Lỗi Cấp Cao
Bạch Dịch chìm trong hồi ức không hề phát hiện người đeo mặt nạ thiết giáp.
Chiến Hồn kỳ đã được thu hồi, Mạc A và các chiến hồn không ở đây, giờ Bạch Dịch chẳng khác nào con mồi không chút phòng bị.
Ngay khi cả người tên đeo mặt nạ thiết giáp hạ xuống, bỗng gã khựng lại, lơ lửng treo ở cửa động một cách kỳ dị như con sâu nhộng.
Rắc rắc!
Đây là tiếng xương gãy nặng nề vang lên, nó khiến Bạch Dịch hồi thần.
Đầu ngón tay hắn run rẩy, bên lông mày trong trí nhớ từ vạn năm trước bỗng tan thành mây khói, Khôi Lỗi khôi phục cái đầu không gương mặt.
Bạch Dịch ngẩng đầu, sát ý trong mắt sắc lẹm.
Một thoáng thất thần khiến suýt nữa hắn bị đánh lén.
Bịch.
Một thi thể cao lớn rơi xuống từ cửa động.
Sau khi đập xuống đất, mặt nạ gã văng đi, lộ ra gương mặt khiến người ta lạnh sống lưng.
Tuy thi thể này thân là người nhưng cả khuôn mặt phủ đầy lông dài, cái mũi phình lên, khuôn miệng dài rộng y hệt mặt sói.
Chiếc mặt nạ thiết giáp lăn tới chân Bạch Dịch.
Loại quái vật mặt sói thân người này chính là đòn sát thủ Lôi gia Ngũ Nhạc che giấu, là Thiết Diện có thể chống lại lực sĩ Mục gia.
Yêu thú Thiết Diện tối đa chỉ tương đương Yêu thú cấp 2.
Bạch Dịch chỉ nhìn lướt qua đã đoán được chân tướng.
Loại quái vật này là đời sau của Yêu thú và con người.
Mục gia bỏ qua luân lí chế tạo lực sĩ, không ngờ Lôi gia cũng dùng thủ đoạn tương tự tạo ra Thiết Diện.
Sau khi biết chân tướng Thiết Diện, Bạch Dịch ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu.
Nơi đó có một gương mặt tròn cực lớn đang cười ngây ngô.
Sát ý trong mắt tản đi, Bạch Dịch cười nhạt một tiếng, vẫy tay với gương mặt cực lớn trên hốc cây.
Rầm!
Một cơ thể to như núi nhảy xuống từ đỉnh động, cự nhân cao hai trượng gần như nhồi đầy hốc cây.
Mục Thập Tam cười ngây ngô khoa chân múa tay với Bạch Dịch như đang khoe chiến tích khi nãy của mình.
“Thập Tam, đa tạ.” Bạch Dịch vỗ vỗ Mục Thập Tam, gật đầu nói.
Loại quái vật Thiết Diện của Lôi gia này kế thừa huyết mạch Yêu thú Lang tộc.
Mà trong đám Yêu thú, khứu giác của Lang tộc gần như có thể xếp đầu.
Sau khi tên Thiết Diện này ngửi thấy khí tức Bạch Dịch mới xuất hiện ngoài gốc cây.
Về phần Mục Thập Tam đánh chết Thiết Diện, chẳng qua là tình cờ đi qua đây, cũng trùng hợp phát hiện một tên Thiết Diện mà thôi.
Lực sĩ Mục gia tiến vào Hóa Cảnh, nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ những đệ tử khác của gia tộc, tiếp đó là đánh chết Thiết Diện Lôi gia.
Mục Thập Tam đã đi lang thang vài ngày trong Hóa Cảnh nhưng không tìm thấy người Mục gia, ngược lại tìm được Bạch Dịch.
“Ha ha, búp, búp bê!” Mục Thập Tam ngồi bịch xuống, lấy ra một Khôi Lỗi hình người đã đứt thành hai đoạn, ngây ngốc cười nói.
Khôi Lỗi Mục Thập Tam lấy ra chính kaf Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp Bạch Dịch đưa cho y, có điều qua thời gian dài như vậy, nó đã bị Mục Thập Tam chơi đến tàn phá.
“Muốn nữa không?” Bạch Dịch cười hỏi, Mục Thập Tam ra sức gật đầu.
Đan hỏa tiếp tục xuất hiện, Bạch Dịch lấy tài liệu luyện khí còn thừa ra chế được hai cái Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp.
Thấy Khôi Lỗi dần thành hình, Mục Thập tam vui mừng vỗ tay, y như một thằng nhóc vài tuổi.
Đối mặt với loại lực sĩ ngốc nghếch như Mục Thập Tam, Bạch Dịch có phần thương cảm.
Bất kể Mục Thập Tam mạnh thế nào, cuối cùng vẫn mang tâm trí khờ ngốc trời sinh.
Loại lực sĩ này đã định trước chỉ có thể trở thành một loại công cụ của gia tộc tu chân, hơn nữa tuổi thọ ngắn đến mức khiến lòng người phát lạnh.
Chỉ ba mươi năm thôi, thời gian sống của lực sĩ Mục gia không thể vượt quá ba mươi tuổi.
Nhận được hai búp bê mới, Mục Thập Tam vui đến mức nhảy cẫng lên.
Y ngồi một bên nghịch món đồ chơi mới, mà Bạch Dịch thì tiếp tục thúc giục đan hỏa.
Bộ mặt của Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp cao dần thành hình, đó chính là gương mặt của Mạc A.
Váng dầu trên gương mặt to đã không còn, những vết sẹo hung tợn trên mặt Mạc A cũng biến mất, thoạt nhìn vô cùng bình thường, y như một nông phu chất phác, hàm răng trong miệng cũng được Bạch Dịch cố ý tạo ra đầy đủ.
Lấy Chiến Hồn kỳ ra, Bạch Dịch gọi Mạc A ra, để hồn thể Mạc A nhập vào con Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp cao này.
Đầu tiên Mạc A còn mờ mịt, sau đó phát hiện mình đã có một cơ thể có thể tự do hành động thì vui đến mức khoa chân múa tay hệt Mục Thập Tam.
Có cơ thể Khôi Lỗi này, Mạc A có thực lực tương đương Kim Đan sơ kỳ.
Mà với bộ dáng của mình, Mạc A hết sức cái lòng.
Nhưng cũng phải nói, cái y quan tâm nhất không phải dung mạo, mà là răng miệng đầy đủ bên trong.
Thu lại Khôi Lỗi, Bạch Dịch vỗ vỗ lực sĩ đang chơi đùa: “Thập Tam, chúng ta phải đi rồi.”
Mục Thập Tam ha ha cười ngây ngô, y vươn cái tay to ra quơ, tức thì hốc cây bị rạch ra một lỗ, vô số mưa máu tán loạn theo đó chui vào.
Mục Thập Tam nhảy cà tưng ra khỏi hốc cây, Bạch Dịch cũng từ tốn theo sau.
Còn hai ngày nữa là kết thúc cuộc chiến giành Minh mạch, giờ tới lúc thu thập Nham Thủy Tinh rồi.
Vừa rời khỏi hốc cây, bộ dáng vui sướng của Mục Thập Tam thoáng chốc biến thành hoảng sợ.
Y nhìn chằm chằm một bên đầm lầy khác, vừa lùi lại vừa giấu hai con Khôi Lỗi phía sau như sợ bị đoạt đi.
Cùng lúc đó, ba khí tức trình độ Kim Đan lao tới từ phía đầm lầy đối diện.
“Thì ra là một con heo mập của Ngũ Nhạc.”
Bên kia đầm lầy truyền tới tiếng chửi rủa khinh miệt.
Khoảng hơn trăm tu sĩ đang đứng cạnh đầm lầy, nhìn qua là mới đi tới nơi đây, sau đó bị tiếng Mục Thập Tam phá hốc cây kinh động.
Cầm đầu đám người này là ba người đều có tu vi Kim Đan sơ kỳ, chẳng qua khí tức trong cơ thể có phần lộn xộn, nhìn qua chắc vừa tiến giai không lâu.
Trong ba người có một nam tử thân hình cao gầy, quần áo ngắn tay, làn da tinh tráng liếc mắt về phía Mục Thập Tam, lạnh lùng sai: “Chỉ là một con lợn thôi, Vương Giáp, giao cho ngươi đấy.”
Tu sĩ xuất hiện bên cạnh đám này ở đầm lầy đều là người Thất Sát Môn.
Vị đang nói chuyện chính là một trong tiểu Thất Sát, Vương Thương.
Gã là người mượn ngoại lực đánh Nam Uyên ở Chấp Sự Đường, suýt nữa lấy Pháp bảo tổn thương Lý Lâm Uyên trong tam tông luận võ.
“Vương Thương, ta chỉ bị thương không dễ tiến giai trong thời gian ngắn thôi.
Nếu không bị người ta ám toán, bây giờ ta cũng là cường giả Kim Đan!” Vương Giáp vẫn ở cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, gã không cam lòng bảo: “Heo mập Mục gia tương đương Yêu thú cấp 2, cần ta động thủ sao?”
Từ lúc mang Hàn Dung ra làm bia đỡ đạn, Vương Giáp bỏ trốn mất dạng, rồi tìm một chỗ bí ẩn trong Hóa Cảnh khôi phục thương thế.
Thẳng tới lúc này gặp đồng môn gã mới xuất hiện ở tầng hai Hóa Cảnh, giờ gã đã hận Bạch Dịch thấu xương.
“Mấy người các người đi giết con heo mập chướng mắt kia đi.” Vương Giáp ra lệnh cho mấy đồng môn Trúc Cơ trung kỳ phía sau.
Bị thương ở Hóa Cảnh đã đủ xui rồi, giờ còn bị Vương Thương sai bảo, Vương Giáp hận đến ngứa ngáy mồm miệng.
Tuy không tiến giai Kim Đan nhưng Vương Giáp cũng là một trong tiểu Thất Sát, đệ tử Thất Sát phía sau gã không dám trái lệnh, theo đó lao nhanh về phía Mục Thập Tam.
Mười tu sĩ Trúc Cơ cùng giết loại lực sĩ như Mục Thập Tam quá dễ.
Trong tình trạng tu sĩ Trúc Cơ không phòng bị, có thể lực sĩ còn có cơ hội giết lại đối phương, nhưng nếu đám tu sĩ có chuẩn bị mà tới, vậy lực sĩ Mục gia chắc chắn phải chết.
Đệ tử Thất Sát môn vừa lướt qua đầm lầy, không đợi chúng gọi Pháp khí ra, sau lưng Mục Thập Tam bỗng lập lòe ánh tím.
Đám đệ tử Trúc Cơ kỳ của Thất Sát môn còn chưa thấy rõ đó là vật gì đã bị ánh tím xuyên qua.
Mười tên đệ tử Thất Sát trợn mắt vô thần, đồng thời quỳ rạp xuống theo thứ tự, y như chúng đang nghênh đón vương giả vậy.
Cùng lúc đám người này bỏ mình, Bạch Dịch bước từ sau lưng Mục Thập Tam ra, từ đầu tới cuối đều nhàn nhã như đang dạo chơi.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
3 chương
78 chương
182 chương
48 chương
192 chương
41 chương