Từ ngày đó Diệp Vy không còn gặp lại Diệp Hàn nữa, cô nghe nói cậu đang bắt đầu học tập để tiếp quả Diệp thị, về cổ phần của tập đoàn Diệp thị, Diệp Vy có đến gặp luật sư, cô muốn chuyển toàn bộ cổ phần của mình cho Diệp Hàn. Có lẽ luật sư được nhắc nhở trước về tình huống này, ông cũng chỉ khuyên Diệp Vy vài câu, thấy cô vẫn không thay đổi quyết định của mình, ông đành nghe theo cô. Diệp Vy gọi điện hỏi thăm Diệp Hàn vài câu, thấy cậu bận không có thời gian nghỉ ngơi, cô cũng chỉ nhắc cậu giữ gìn sức khỏe và ăn cơm đúng giờ, cũng không làm phiền cậu nữa. Mỗi người có cuộc sống của riêng mình, Diệp Vy bắt đầu bước vào kỳ thi cuối kỳ, mặc dù suốt một năm qua cô có chểnh mảng với việc học hành như thế nào thì khi bước vào kỳ thi quan trọng, cô đều lao đầu vào cố gắng không ngừng nghỉ. Vì thế mỗi lần Hàn Phong gọi điện cho cô lúc thì báo máy bận, lúc thì cô nói được hai ba câu rồi, bảo mình đang ở phòng tự học rồi cúp máy, những lúc như vậy Hàn Phong thường khó chịu cả một ngày, chỉ khổ cho cấp dưới của anh phải gánh chịu. Nhưng nhân viên công ty cũng cảm thấy có chút mới lạ, phải biết rằng lúc trước trên khuôn mặt của tổng giám đốc không có biểu cảm gì, lúc nào cũng lạnh như băng, ai nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi, ngày ngày cũng chỉ có công việc, luôn luôn đi làm đúng giờ và tăng ca đến muộn mới về, giống như cuộc đời này ngoài công việc ra thì không còn thứ gì khác. Nhưng từ khi tổng giám đốc lần đầu tiên nghỉ vài ngày, nghe nói là tai nạn, sau đó đi làm trở lại, bọn họ thấy tổng giám đốc bắt đầu có biểu cảm nhiều hơn, lúc thì vui mừng, lúc thì khó chịu, lúc này khẽ cười, mặc dù những thứ này không thể hiện rõ, nếu không để ý thì sẽ không biết, nhưng với những người suốt bao năm ngày nào cũng nhìn khuôn mặt vô cảm này, thì đó như là một sự thay đổi vô cùng to lớn. Cho đến khi tổng giám đốc dẫn một cô gái đến công ty, bọn họ mới rõ ràng, chỉ có tình yêu mới khiến cho con người ta thay đổi. Diệp Vy không biết vì cô mà không biết bao nhiêu con người đang ca thán, cô lúc này đang chiến đấu với những bài thi đầy áp lực. ..... "Ôi! Cuối cùng cũng thi xong!" Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, Hà Như mệt mỏi nằm bò ra bàn, cô kêu lên với vẻ sung sướng. Lúc này mọi người đang thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng, Diệp Vy ngồi cách cô ba cái bàn, nhìn Hà Như như vừa trải qua kiếp nạn, cô lắc đầu cười. Hà Như thẳng người dậy, cô nhanh tay thu dọn mọi thứ ở trên bàn, cho hết vào ba lô, cô quay xuống nhìn Diệp Vy, "Đi thôi, tìm Bảo Nghi đi ăn cơm thôi." Diệp Vy thu dọn mọi thứ xong, cùng Hà Như đi ra ngoài. Hai người vừa đi ra thấy Bảo Nghi cũng bước ra từ phòng thi bên cạnh, hai người đi đến chỗ cô. Hà Như chạy đến khoác vai Bảo Nghi, "Thế nào? Thi tốt chứ? Mà thôi không cần cậu trả lời tớ cũng biết rồi." Đùa à, con nhỏ này không thi tốt thì ai thi tốt nữa. Bảo Nghi mỉm cười, cô thật vui vì có những người bạn bên cạnh. Những bạn học xung quanh trên môi ai cũng nở một nụ cười vui vẻ, thỉnh thoảng có những tốp đi ngang qua bàn nhau xem nên làm gì trong kỳ nghỉ sắp tới. Sức sống của tuổi thanh xuân tràn ngập mọi nơi. Ba người cười đùa định đi ăn một bữa thật ngon thì chuông điện thoại của Diệp Vy vang lên. Hà Như ghé mắt vào nhìn, thấy tên người gọi, cô bĩu môi, "Lúc nào cũng thây gọi cho cậu, anh ta là người có tính chiếm hữu vậy sao? Một ngày không gọi thì không chịu được vậy." Hà Như càu nhàu, đột nhiên đôi mắt cô sáng lên, "Hay bây giờ cậu gọi anh ấy cùng đi ăn cơm đi, tiện thể ra mắt với bọn này luôn." Bảo Nghi nghe vậy cũng gật đầu theo, "Đúng vậy, bọn tớ muốn gặp bạn trai cậu lâu lắm rồi, xem có xứng với cậu không." "Đúng đúng." Hà Như gật đầu phụ hoạ, "Cậu mau nghe đi, bảo là đi ăn cơm với bọn mình." Diệp Vy nghe hai cô bạn thúc giục, không có lí do gì để từ chối, cô đành nghe máy của Hàn Phong, "Alo...." "Em thi xong chưa? Anh đến đón em nhé?" Hàn Phong vừa thu dọn tài liệu trên bàn vừa hỏi. Diệp Vy liếc nhìn người bên cạnh, thấy hai người ra hiệu, cô mỉm cười bất đắc dĩ, "Được, bạn em muốn mời anh ăn cơm, hiện tại anh có rảnh không?" Động tác của Hàn Phong khựng lại, rất nhanh trên môi anh nở một nụ cười, "Được, em đợi anh một lát anh đến ngay bây giờ." Vừa nói anh vừa đi nhanh ra khỏi phòng làm việc. Thư ký bước vào, định hỏi xem tổng giám đốc cần bữa trưa không, đúng lúc bắt gặp nụ cười dịu dàng như ánh nắng kia, bị doạ cho ngây người. Cho đến khi Hàn Phong ra khỏi phòng, thư ký mới hồi phục, anh vỗ ngực, đúng là yêu vào có khác! ...... Ba người đi ra cổng trường đợi, rất nhanh sau đó Hàn Phong lái một chiếc Ferrari màu đen đi đến bên cạnh ba người. Hà Như và Bảo Nghi thấy một chiếc xe sang trọng đỗ gần ba người bọn họ thì có chút nghi hoặc, khi nhìn một người đàn ông cao lớn, đẹp trai mặc đồ vét bước xuống, hai người triệt để hoá đá. Diệp Vy thấy phản ứng của hai người, lại nhìn chiếc xe vô cùng nổi bật kia, cô có chút không biết nói gì. Hà Như và Bảo Nghi ngơ ngác nhìn theo Hàn Phong đến gần, lại ngơ ngác quay sang nhìn anh ôm Diệp Vy, hai người có cảm giác sắp phải nghe thấy một tin động trời nào đó. Rất nhanh sau đó cảm giác của hai người đã thành sự thật, Diệp Vy buông Hàn Phong ra, nhìn về phía hai cô bạn, "Giới thiệu với các cậu, đây là bạn trai tớ, Hàn Phong." .....