Tác giả: Trang Mun ---------------------------------------------------- Ánh nắng dịu nhẹ đầy ấm áp của mùa thu nhẹ nhàng chiếu xuống, con người cảm nhận được sự mát mẻ hơi se lạnh của buổi sáng. Mọi người cảm thấy thoải mái với thời tiết này. Trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn. Trong một căn nhà nhỏ cuối con phố, căn nhà nhìn tuy nhỏ bé nhưng toát ra sự ấm áp của gia đình. Trước cổng là giàn hoa dại không biết tên. Trên bậu cửa sổ đặt những chậu hoa xinh xắn đủ màu sắc. Căn nhà màu gỗ khiến chúng ta như lạc vào thế giới cổ tích. Trong căn phòng nhỏ với tông màu trắng là chủ đạo, một người con gái ngồi yên lặng ở đầu giường. Mái tóc dài, đen nhánh nhẹ nhàng buông xuống. Khuôn mặt tinh xảo toát lên xảo toát lên sự dịu dàng. Có lẽ điểm khiến người khác không thể dời mắt ở cô là đôi mắt. Một đôi mát đen láy, trong suốt. Nó thuần khiết không bị nhiễm bẩn. Trên tay cô cầm khung ảnh. Trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp. Bà nở một nụ cười dịu dàng và hiền hậu. Ngón tay thon dài trắng muốt khẽ vuốt ve khung ảnh. Trong đôi mắt đẹp đó nhiễm lên chút u buồn. "Mẹ à, con nhớ mẹ lắm. Con đã hứa với mẹ sẽ sống cùng ông ta, nhưng điều con không làm được là tha thứ cho ông ta" Diệp Vy đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn dài, hít một hơi bình ổn lại cảm xúc. Cô nở nụ cười với người trong ảnh: "Mẹ biết không con chưa bao giờ trách mẹ hay ghét mẹ cả. Mẹ cũng không phải cố ý. Người có lỗi nhất ở đây là ông ta, nhưng mẹ lại chưa bao giờ oán trách" Diệp Vy thở dài, cô biết mẹ cô rất yêu người đàn ông đó, cũng là ba của cô, kể cả khi biết người đó đã có vợ. Cô cận thận để khung ảnh vào chiếc vali bên cạnh. Thu thập một chút đồ đạc còn sót lại. Chắc ông ta cũng sắp đến. Diệp Vy kéo chiếc vali về phía cửa. Đôi chân bỗng dừng lại. Cô xoay người nhìn lại căn phòng một lần nữa, nơi cô đã ở trong suốt 18 năm. Một chiếc ô tô sang trọng đỗ trong ngõ chật hẹp. Mọi người hiếu kì về chủ nhân của chiếc xe. Diệp Vy dừng chân. Cô cách chiếc xe một khoảng. Lúc này đây cô cảm thấy mình không có can đảm bước đến. Người tài xế tầm tiểu trung niên, ông trông thấy Diệp Vy bước ra, vội vàng đến gần: "Diệp tiểu thư, ông chủ đang đợi cô trên xe, cô đưa hành lí đây tôi cầm hộ" Diệp Vy thấy người tài xế nở nụ cười hiền hậu, cô cũng không cự tuyệt. Đưa chiếc vali cho ông, cô nở một nụ cười cảm ơn rồi đi về phía chiếc xe. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào hàng ghế sau. Bên cạnh cô lúc này là người đàn ông có thể ảnh hưởng đến kinh tế của cả thành phố, người đứng đầu tập đoàn Diệp thị- Diệp Lâm Thiên, và cũng là ba cô. Nhìn chủ tịch tập đoàn Diệp thị không ai nghĩ là ông đã hơn 40 tuổi. Đôi mắt trầm tĩnh đầy cơ trí. Khuôn mặt mặc dù bước sang tuổi trung niên nhưng vẫn đầy sức quyến rũ đối với phái nữ. Với ngoại hình, thân phận và vẫn còn một mình như vậy, Diệp Lâm Thiên là đối tượng biết bao phụ nữ mơ ước muốn trèo cao. Diệp Vy khẽ cúi đầu, chẳng trách năm xưa mẹ cô yêu say đắm người đàn ông này. Bất kì ai cũng khó lòng chống cự. Diệp Lâm Thiên thấy có người mở cửa xe ngồi bên cạnh, ông quay sang nhìn, thấy đứa con gái mà bao năm qua ông chưa một lần đúng nghĩa làm một người ba. Năm xưa ông thật sự rất yêu Hải Nhi. Nhưng ông đã có lỗi với hai mẹ con cô ấy. Ông nhìn đứa con gái rất giống Hải Nhi hồi trẻ, nói: "Ba biết là con rất hận ba. Ba cũng cảm thấy mình rất có lỗi. Ba muốn bù đắp cho con..." Ông cũng không dám nói tiếp nữa, ông cũng cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình. Diệp Vy nghe vậy nở nụ cười châm chọc: "Bù đắp? Sao lúc mẹ tôi còn sống ông không bù đắp? Mà phải đợi đến mẹ tôi mất rồi mới nghĩ đến phải bù đắp?" Diệp Lâm Thiên cứng họng. Ông cũng không biết nên nói gì. Vì nói gì đi nữa ông cũng cảm thấy mình sai. Trong xe im lặng suốt quãng đường. Bác tài xế cũng cảm thấy không khí ngột ngạt bị đè nén. Khi thấy căn biệt thự phía trước, bác tài xế tự nhủ trong lòng, cuối cùng cũng đến nơi. Diệp Vy bước xuống xe, cô ngước nhìn căn biệt thự trước mặt mà không có bất kì cảm xúc gì. Từ trong nhà bước ra một người đàn ông tầm 50 tuổi, là quản gia của ngôi nhà. Ông vội phân phó người mang hành lí vào rồi bước đến chỗ Diệp Lâm Thiên và Diệp Vy đang đứng: "Ông chủ, Diệp tiểu thư, hai người đã về" Diệp Vy mẫn cảm nhận ra người quản gia này không thích mình. Cô cũng không tỏ thái độ đau buồn hay ủy khuất gì. Cô cũng biết mình là kẻ không được chào đón ở đây. Khôn khéo như Diệp Lâm Thiên cũng đã nhận ra, ông nghiêm mặt nói với mọi người: "Đây là con gái tôi. Từ giờ con bé cũng là chủ nhân của ngôi nhà này" Mọi người nghe vậy cũng không dám tỏ thái độ gì nhiều. Quản gia khẽ cúi đầu: "Dạ tôi biết rồi thưa ông chủ! Không khí giằng co bị một giọng điệu ngả ngớn đánh gãy: "Có chuyện gì mà phải tụ tập hết ở đây vậy?" Mọi người quay sang nhìn nơi mà phát ra thanh âm. Đang bước xuống cầu thang là một người con trai với mái tóc màu vàng của nắng. Đôi mắt xếch đầy vẻ đào hoa. Từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo khiến nữ sinh phải điên cuồng. Hắn hai tay đút túi quần, bước về phía mọi người đang đứng. Chàng trai đi đến trước mặt Diệp Lâm Thiên, khẽ nhếch môi cười: "Chậc! Muốn gặp Diệp tổng thật là khó. Ngài hôm nay về sớm vậy?" Diệp Lâm Thiên không để ý đến giọng điệu đầy vẻ châm chọc từ miệng chàng trai, ông quay sang Diệp Vy đứng im lặng từ bấy giờ: "Đây là em trai con- Diệp Hàn". Rồi ông quay sang chàng trai "Còn đây là chị gái con- Diệp Vy" Diệp Hàn lúc này mới quay sang nhìn Diệp Vy. Dáng người nhỏ nhắn trong chiếc váy trắng dài đến đầu gối. Trong cảm nhận của cậu người chị này rất yếu ớt và cũng rất dễ....bắt nạt. Diệp Vy cũng nhìn người được xưng là em trai của mình. Cô cũng cảm thấy được địch ý trong mắt cậu. Diệp Hàn chăm chú nhìn Diệp Vy, môi nở nụ cười ngả ngớn: "Từ khi nào con lại có chị vậy? Ba nhặt con rơi ở đâu về rồi bắt con gọi là chị sao?" "Diệp Hàn!" Diệp Lâm Thiên cảm thấy rất đau đầu với thằng con trai này. Ông biết để 2 đứa hòa thuận là rất khó. Ông cũng biết trong mắt hai đứa con này ông là một người ba không có trách nhiệm. Ông bỗng cảm thấy thật bi ai. Diệp Hàn thu lại nụ cười, cậu cất giọng đầy vẻ châm chọc: "Sao? Con nói không đúng à? Cô ta hơn con 1 tuổi đó. Điều đó chứng tỏ điều gì? Ba đi ra ngoài ăn nằm với người phụ nữ khác rồi lại về nhà âu yếm với vợ sao? Ba không cảm thấy ghê tởm với bản thân mình à?" "Mày..." Cả người ông run lên vì tức giận, nhưng ông cũng không phản bác được gì. Diệp Vy bỗng chìa tay ra trước mặt Diệp Hàn, môi nở nụ cười dịu dàng: "Chào em, chị tên Diệp Vy" Giọng nói êm dịu cất lên Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên trước hành động của Diệp Vy, ngay cả Diệp Hàn cũng ngây người trong sự dịu dàng của cô. Nhưng nó cũng chỉ trong vài giây, cậu bỗng nở nụ cười nhạt nhẽo. Hai tay cậu đút trong túi quần, cậu đi ra phía cửa. Khi đi qua Diệp Vy, cậu thốt ra 2 chữ: "Ngu xuân" Những người giúp việc cũng nhìn Diệp Vy đầy vẻ coi thường. Họ cũng nghĩ cô muốn làm quen với chủ nhân chân chính của ngôi nhà để có thể có cuộc sống tốt hơn. Diệp Vy cũng không tức giận. Cô thu tay về, quay sang nhìn bác quan gia: "Phòng tôi ở đâu vậy?" Quản gia cũng rất không thích cô chủ mới này nhưng ngại có ông chủ ở đây nên ông cũng không dám tỏ thái độ gì. Ông khẽ khom người nói: "Để tôi đưa cô đi" Diệp Vy gật đầu rồi đi theo quản gia. Mấy người giúp việc thấy vậy cũng vội vàng đi làm việc của mình. Diệp Lâm Thiên nhìn theo hướng Diệp Vy vừa rời khỏi. Mặc dù ông không hiểu nhiều về đứa con gái này nhưng ông cảm nhận thấy được cô không phải là kẻ đi nịnh hót người khác để cải thiện cuộc sống của mình. Thế tại sao cô lại hành động như vậy? Có thể là cô thật sự thích đứa em trai này.