Thẩm Lệ nghe hắn gọi chị họ chói tai thật sự nhưng thấy hắn nói muốn tìm mình trong lòng lại lâng lâng. “Chí Quốc ngươi lớn hơn ta , kêu chị họ ta không được tự nhiên về sau kêu tên ta là tốt rồi. ”“Sao lại kêu tên cũng được , ngươi là chị họ của Tiểu Nguyệt thì chính là chị họ của ta , nghe nhiều liền quen thôi , không biết chị họ tìm ta có chuyện gì thế?”“À muốn hỏi ngươi một chút , khi nào ngươi về thôn Thạch Cương, ta muốn nhờ ngươi tiện đường mang chút đồ cho cha , mẹ ta”“ Sáng mai ta ra ga xe lửa , không biết An An còn nhận ra ta không?”“ Trẻ nhỏ dễ quên , ngươi một thời gian dài không ở bên cạnh con bé , xác suất con bé nhớ rõ ngươi là không lớn ngoài ra Nguyệt Nhi rất ít nhắc đến ngươi trước mặt bé con , sau khi trở về cha con các ngươi chắc phải mất một đoạn thời gian bồi dưỡng tình cảm. ”“ Cũng không trách được Tiểu Nguyệt , ta thật sự xin lỗi hai mẹ con họ , lần này trở về sẽ cùng các nàng đoàn tụ , về sau ta phải dành thời gian bồi các nàng nhiều hơn, đúng rồi chị họ ngươi ở chỗ nào , chờ Tiểu Nguyệt tới , hai vợ chồng ta qua xem ngươi. ”Trong mắt Thẩm Lệ chợt lóe lên tia chột dạ , trước mắt nàng ta không nghĩ cho bọn họ địa chỉ nên trên mặt có chút mất tự nhiên. “ Nhà ta đang làm việc thật chú trọng thanh tĩnh , không thích người quấy rầy , chờ Nguyệt Nhi tới ta qua thăm các người cũng giống như nhau mà. ”Cố Chí Quốc cũng không muốn tính toán hỏi rõ địa chỉ của nàng ta nhưng thuận miệng hỏi một chút lỡ đâu hỏi ra được địa chỉ cũng tốt. “Chị họ , lần trước ngươi tới đây thì ta liền gửi tin về nhà , bác dâu Cả nhắn là về sau bà sẽ không làm chủ hôn sự của ngươi nữa , ngoài ra tiền lương của ngươi bà bảo chỉ cần gửi tiền mà ngươi đã lấy từ trong nhà thôi còn về sau ngươi muốn gửi hay không thì tùy ngươi. Chị họ , kỳ thực Bác Dâu Cả không giận dỗi gi ngươi đâu, lần này ngươi trốn đi , bác Cả bệnh thì không nói ngay đến bác dâu cả ngày nào cũng lấy nước mắt mà rửa mặt , còn có Đại Bảo , Nhị Bảo cũng thực lo lắng cho ngươi. ”Thẩm Lệ nghe xong cúi đầu không nói lời nào , sau đó ngẩng đầu hốc mắt hồng hồng :” Chí Quốc , ngươi không phải là ta , ngươi không bị cha mẹ coi như nô dịch mà thống khổ, ta sẽ không hận bọn họ nên ta sẽ làm tròn bổn phận làm con , còn các cái khác thuận theo tự nhiên đi. Ngươi về nói với ba , mẹ ta là hiện tại ta sống rất tốt , ban đêm còn tham gia lớp học bổ túc ,tương lai ta cũng muốn trở thành người có văn hóa , số tiền ta đã lấy từ nhà sẽ nhanh chóng hoàn trở về , về sau cũng sẽ thường xuyên gửi tiền về đây là mười đồng tiền lương ứng của ta , ngươi giúp ta gửi cho ba , mẹ ta nhé. ”Thấy nàng ta nói như vậy Cố Chí Quốc cũng không tiện khuyên bảo gì thêm, nếu không phải nàng ta là chị họ của vợ hắn với cả hai chị em rất thân thiết hắn cũng không lắm miệng. ‘Được , ta sẽ giúp ngươi gửi cho bác cả ,ngươi có nhắn gì cho Tiểu Nguyệt không , nàng cũng rất lo lắng cho ngươi. ”“Không cần đâu , ngươi nói với nàng – ta sống thực tốt bảo nàng không cần lo lắng , dù sao nàng cũng sắp tới đây rồi , chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt, đến lúc đó chúng ta nói chuyện sẽ tốt hơn , Nguyệt Nhi ở nhà luôn oán giận ngươi không đưa nàng đến thành phố , làm nàng ở nông thôn ôm con , lúc này thì tốt rồi , một nhà ba người sắp đoàn tụ , Nguyệt Nhi cũng sắp trở thành người thành phố , nàng luôn ước mơ mãi đó. ”Ánh mắt lóe lóe lên Cố Chí Quốc cảm thấy chị họ nói chuyện có vẻ châm ngòi ly gián quá nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều , vợ hắn và vị chị họ này quan hệ rất thân thiết , ở trước mặt nàng ta tâm sự oán giận cũng thật là bình thường. .