Ở trong viện có sáu gian phòng là nơi ở của ba gia đình , tất cả đều họ Lưu , cùng với Lưu Thiết trụ đều là người một nhà. Thôn Thạch Cương không lớn chỉ có chưa đến một ngàn nhân khẩu , họ Thẩm và họ Lưu chiếm phần lớn trong thôn, cho nên thời điểm an bài phòng ở đa số đều chọn người một nhà ở chung một cái viện. Thấy bọn họ cãi cọ không dứt , nàng sợ làm An An giật mình nên không tiến đến khuyên can , xoay người chuẩn bị đi về thì gặp Lưu thiết Trụ tan tầm trở về , phía sau hắn còn có mấy người đàn ông mặc quần áo vải thô đầy miếng vá, mấy người này nàng đều có ấn tượng , đều đã qua hành lang nhỏ nhà bọn họ la cà ăn cơm. “ Nguyệt Nhi , ngươi tới đây làm gì , có chuyện gì sao. ”Lưu Thiết trụ cùng Thẩm Băng Nguyệt quen thuộc nhất , nên hắn mở lời chào hỏi nàng trước. Những người khác thấy vợ mình đang cãi nhau ầm mỹ trước mặt con gái của bí thư chi bộ đặc biệt còn chuẩn bị tương lai là sinh viên thấy thật là mất mặt, khuôn mặt tối xầm lại tiến lên răn dạy một hồi , hai bên mới yên lặng , nhiều người nên khó tránh khỏi có những xích mích nho nhỏ. Một lần nữa Thẩm Băng Nguyệt lại cảm thấy thật may mắn khi nhà mình được ở riêng một viện không chung đụng với ai, thật là thanh tịnh. “ Tìm chú Lưu có chút việc ạ , chú có thời gian rảnh không ạ ?”“ Có chứ , Nguyệt Nhi khó có lúc tìm chú Lưu hỗ trợ , Chú Lưu cao hứng còn không kịp ý chứ , như thế nào lại không có thời gian?Mẹ đứa nhỏ , rót cho Nguyệt Nhi chén nước, mang cái ghế lại đây , chưng cho AN AN quả trứng gà , Nguyệt Nhi trong nhà không có thứ gì tốt, ngươi đừng ghét bỏ nhé. ”Thẩm băng Nguyệt vội vàng ngăn Lưu Thiết Trụ lại, hiện tại mọi người đều khó khăn , trứng gà thực là quý , An An cũng không hiếm lạ gì trứng nhưng trẻ con nhà chú Lưu thì chưa chắc đã được ăn. “ Chú Lưu mau kêu Thím Lưu đừng làm già cả , cô nàng An An này ăn luôn miệng ý , giữ lại trứng nhà cho bọn trẻ ăn đi ạ , bé với An An không hơn nhau mấy tháng nhưng không có béo phì như An An đâu , cháu không vào nhà đâu ạ. Chú Lưu buổi trưa khi ăn cơm xong , nếu không có việc gì thì qua sườn núi phía Nam chờ cháu , cháu nhờ ngài việc này , nơi này không có nói chuyện được , chúng ta gặp rồi nói sau ạ , ngài vào đi cháu về đây ạ. ”Chú Lưu giữ nàng lại không được , bèn để nàng ôm An An về , vợ hắn bưng nước và ghế ra tới mà không nhìn thấy người đâu“ Cha bọn nhỏ , Nguyệt nhi đâu rồi? Nàng tới có chuyên gì thế? Mọi khi cũng không nàng ra cửa bao giờ. ”“ Tìm ta giúp chút việc , đàn bà đừng tham gia vào , Nguyệt Nhi tương lai là sinh viên , nàng nhờ ta chắc là việc đại sự , cấm ngươi đi rêu rao đấy nhé?”Lưu Thiết Trụ trong lòng cũng bồn chồn không biết Thẩm Băng Nguyệt tìm hắn hỗ trợ làm việc gì, thấy nàng cũng ngoan ngoãn mà lại sắp là sinh viên nên chắc không bảo hắn làm việc gì xấu đâu, cùng Văn Khúc Tinhgiao tiếp nhiều không chừng có thể dính ít hỷ khí thông minh, con trai đã không có hy vọng gì đành hy vọng lứa cháu nội có thể tranh đua ra cái sinh viên đại học, lúc đấy rạng ranh nhà họ Lưu , mộ phần tổ tiên chắc bốc khói xanh. Thẩm Băng Nguyệt về đến nhà đã đấy bác dâu cả và mẹ nàng nấu cơm xong, hôm nay đại gia đình trong lòng có tâm sự nên cũng không có tâm tư làm cơm canh , đơn giản là canh rau với bánh nướng khoai lang trộn bột bắp nhưng tiêu chuẩn ăn uống của An An ngang với bệnh nhân là Bác cả giống nhau đều ăn cháo trứng gà. Hôm nay mọi người đều không nói chuyện , có tâm sự sợ người khác nhìn ra có chuyện gì , Thảm Lệ lại gây chuyện quá lớn trong nhà hy vọng giữ được thanh danh cho nàng ta. Thời điểm Đại Bảo – Nhị Bảo đi ra ngoài có mang theo lương khô nên giữa trưa không trở về ăn cơm, An An là đứa trẻ tinh ranh , hôm nay lại an ổn ngồi ăn cơm , nàng không rõ đại bảo bối biết xem sắc mặt từ bao giờ, chắc tinh quái giống baba con bé rồi. Ăn cơm xong nàng đưa An An giao cho Lý Mỹ Chi,đến lúc đi tìm Lưu Thiết Trụ nói chuyện loại nấm , nàng cũng biết lúc này người trong nhà không có thời gian mà hỗ trợ, tìm chú Lưu vì biết người này đáng tin cậy, nhưng việc hỗ trợ này cũng chỉ có thể làm vào giữa trưa , cũng không thể để người ta chậm trễ việc kiếm công điểm được, xua xua tay chào An An rồi nàng vội vàng ra cưả, bác dâu cả chưa từng liếc mắt xem nàng cũng sẽ không chú ý nàng đi nơi nào, huống chi bây giờ tâm trí của bà đều là việc Thẩm Lệ đào hôn và việc bác cả sinh bệnh nơi nào còn quan tâm đến nàng. Khi nàng đến sườn núi đã thấy Lưu Thiết Trụ ở đó , nhìn thấy hắn nàng bước nhanh tới. “ Chú Lưu đợi lâu không ạ ,thật ngại quá đã nhờ ngài hỗ trơ giúp còn bắt ngài chờ con. ”Lưu Thiết Trụ xua xua tay không thèm để ý:” Ăn cơm xong đi lại một chút coi như tiêu thực , có gì đâu mà đợi với chờ, Nguyệt Nhi ngươi không học cái gì tốt ,lại học người thành phố khách sáo. ”“Con liền không dài dòng nữa, thấy chú Lưu là người thành thật , con cũng không cùng người khách khí nữa , con ở trong sách đọc được biện pháp trồng nấm , muốn các xã viên ở thôn ta cùng nhau loại, sau đó bán vào trong thành phố, như thế xã viên sẽ có tiền thu vào nhưng ba con sợ là lý luận suông , sẽ không thực tế nên bảo ta làm thử trước sau đó sẽ mở rộng ra toàn thôn. ”.