“ Đem nồi nước ra giữa sân phơi nắng , buổi chiều tan làm chúng ta về gội. ”Thẩm Băng Nguyệt làm theo lời mẹ nàng đem nồi nước bồ kết còn lại ra sân phơi nắng , sau đó quay về phòng tắm gội đầu , vừa gội vừa ngẫm nghĩ sự tình của Thẩm Lệ , nàng ta chắc chắn sẽ không nguyện ý gả đi theo ý của bác dâu cả đâu nhưng cụ thể Thẩm Lệ làm thế nào để bá dâu cả đánh mất ý niệm thì nàng phải chờ “ăn dưa’’ đã. ( thánh hóng chứ không phải vừa đâu ạ ^^ )Gội đầu xong thấy Thẩm Vệ Đông rảnh rỗi , liền bảo hắn nghiền cỏ xác lúa mỳ thành bột , sau đó chờ sửa tốt phòng loại nấm nàng sẽ điều chế men , nàng sẽ không làm tại nhà đâu vì cái mùi kia quá khinh khủng. Buổi chiều chờ Thẩm Khải Dân , Lý Mỹ Chi cùng An An ra cửa đi làm , nàng liền sai Thẩm Vệ Đông mang nguyên liệu chuẩn bị loại nấm đi chuồng bò sườn núi phía Nam , đương nhiên nàng cũng đi theo. Sườn núi Nam đúng là xem tên đoán nghĩa là phía nam trong thôn , núi quoanh thôn đều là núi cao nhưng nơi này của bọn họ thì chỉ được tính là đồi , cách Thái Hành Sơn không xa nhưng chả có cái gì được gọi là núi cùng lắm chỉ là sườn núi. Chuồng bò bỏ đi rất phù hợp làm phòng tạo khuẩn , sai Thẩm Vệ Đông đem phân trâu cùng bột đã nghiền , men vi sinh trộn đều lên , sau đó đem phòng khuẩn đóng kín chờ các chất lên men , ước chừng cũng phải chờ hai , ba tuầnLàm xong thấy thấy thời gian còn sớm , nàng lại sai Thẩm Vệ Đông lây 5 quả trứng gà tìm vôi sống cùng hỗn hợp bùn đất muối , còn một ít bột diêm sinh mẹ nàng hay trộn màn thầu , lại rón rén đi nhà chính khẽ meo meo trộm nắm lá trà mà ba nàng yêu như mạng , cho tất cả các nguyên liệu trộn đều cho một ít nước quấy thành bùn, đem 5 cái trứng gà lăn qua lăn lại bọc đều trong lớp bùn , rồi đựng trong bình gốm đậy kín lại , không sai nàng chính mà làm trứng Bắc Thảo , sợ mẹ nàng không đồng ý nên nàng liền tiền trảm hậu tấu nàng thật là thông minh. Thẩm Vệ Đông thấy nàng bảo hắn lấy trứng gà cùng bùn đất liền biết nàng làm cái gì , hắn ở bên ngoài chạy đường dài đối với trứng Bắc Thảo vẫn là biết một chút , cũng không nghĩ trứng Bắc Thảo giá đến vài văn làm cho thôn Thạch Cương trù phú lên, không biết em gái có làm thành công không nhưng hắn vẫn muốn hy vọng cùng lắm thì phí vài cái trứng nhưng nếu thành công … , mơ mộng viễn cảnh làm hắn toét miệng ra cười , trên mặt trông có chút ngu đần làm Thẩm Băng Nguyệt không nỡ nhìn thẳng. Không có điều gì bất ngờ xảy ra , sau khi tan làm đồng chí Lý Mỹ Chi đối với việc con gái gây họa mấy cái trứng gà mà tiến hành kiểm điểm phê bình nghiêm túc , Thẩm Khải Dân cùng Thẩm Vệ Đông thay phiên cầu tình mà không được , trứng gà chính là đồ ăn mà nàng tính góp cho AN AN không nghĩ tới bị con gái gây họa , đau lòng xót của đến cả đêm không ngủ được ngày hôm sau xung quoanh mắt hằn rõ một vòng đen đen, hơn còn xuốt một ngày không nói một lời với Thẩm Băng Nguyệt. Thẩm Băng Nguyệt cũng không có để trong nàng , nàng biết tầm quan trọng của trứng gà, “ ngân hàng mông gà “ cũng phải là nói chơi , mắm muối – dầu ăn , tương dấm trong nhà đều dựa vào nó mà đổi , đều là nghèo đói gây họa , chỉ mong nấm cùng trứng Bắc Thảo có thể thay đổi cuộc sống nghèo đói của thôn Thạch Cương , cho thôn có chút cơ hội cải thiện cuộc sống. Hiện tại việc quan trọng nhất của Thẩm Băng Nguyệt là luyện chữ , chữ nàng cùng nguyên chủ khác nhau rất nhiều nên không thể cùng Cố Chí Quốc hồi âm , Thẩm Vệ Đông vào trong thành đi làm đều hỏi nàng có phải việc nhận thư rất chậm đi , nàng có thể luôn không gửi thư hồi âm được sao ?Nhưng nếu mà viết thư lại liền lộ ngay , cầm bút ký của nguyên chủ nghiêm túc luyện ít ra phải được 8 phần giống nhau , tranh thủ lần sau Thẩm Vệ Đông trở về đem thư hồi âm lại cho Cố Chí Quốc. Thời gian Thẩm Băng Nguyệt luyện chữ cùng với thời gian chờ đợi loại nấm thành công của Thẩm Khải Dân dần dần trôi qua , chờ đến lúc thời điểm men nấm lên không sai biệt lắm thì nhà bác cả truyền đến một tin tức khiếp sợ , Thẩm Lệ chạy trốn rồi , nàng ta còn đem tiền thuốc của ba nàng trộm đi, nhìn bác dâu Cả khóc lóc kể lể với mẹ nàng , trong lòng nàng nhận định đây mới là biểu hiện của nữ chủ , có Cố Chí Quốc tốt đẹp ở phía trước nàng ta có thể coi trọng thanh niên trong thôn được. .