Thế giới xung quanh Tống Nghiễn đột nhiên yên lặng, những tiếng kêu, tiếng đánh nhau biến mất, cả người và vật cũng đều biến mất, trong mắt hắn, chỉ còn duy nhất một người. Nam tử lẳng lặng đứng đó, hình ảnh quay ngược lại rất nhiều năm trước, người kia máu chảy đầm đìa đứng trước mặt hắn. Người nọ làm cho chính mình máu chảy đầm đìa, Tống Nghiễn khi đó cũng hoàn toàn chấn động. Hắn khống chế hết thảy, thế nhưng tại một khắc kia, hắn cảm thấy mình đã mất khống chế thứ gì đó. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, người nọ liền đoạt lấy thanh kiếm trong tay hắn rồi rời đi, hoàn toàn biến mất trước mặt hắn. Trên mặt đất là một đạo vết máu uốn lượn thật dài. Trong nháy mắt người nọ rời đi, Tống Nghiễn nhìn biểu tình quyết tuyệt của hắn, cũng biết được hắn muốn cái gì. Chỉ là Tống Nghiễn còn chưa chắc yêu nữ tử kia, làm thế nào có thể đi yêu nam tử tương tự như nàng? Tống Nghiễn suy nghĩ hồi lâu, nhưng chưa từng nghĩ thông suốt. Buổi sáng ngày hôm sau, có người đưa cho Tống Nghiễn một ngón tay cùng một kiện xiêm y dính đầy máu tươi. Đó là phần còn lại của một người sau khi bị bầy sói gặm cắn. Kia là bộ y phục người nọ mặc lúc rời đi. Tống Nghiễn cầm những di vật đó, ngơ ngẩn hồi lâu. Lúc đầu, hắn vẫn chưa cảm thấy thương tâm, chỉ là nhìn tiểu viện trống rỗng, liền cảm thấy thiếu vắng một người. Thế nhưng thời gian càng qua đi, hắn càng cảm thấy kỳ quái, không chỉ là tiểu viện này, mà còn cả tâm hắn. Cái loại trống vắng này dần dần tích tụ, hình thành một loại tưởng niệm, đầu tiên là nhàn nhạt, ngẫu nhiên trong mộng sẽ nhớ tới, sau lại biến thành một loại chấp niệm, hắn đôi khi sẽ mộng, trong mộng người nọ vẫn luôn ở bên người hắn, chưa từng rời đi. Tống Nghiễn từ trước đến nay tùy tâm sở dục, đây là đồ vật hắn muốn có nhất, sau khi nhận thấy tâm tư chính mình, liền nghĩ mọi cách tìm về người nọ. Hắn vốn dĩ cho rằng mình sẽ phí một phen công sức, lại không nghĩ rằng đơn giản như vậy. Người kia liền cứ thế đột nhiên đứng trước mặt hắn. —— người kia không chết. Cho dù trên mặt có thêm một đạo vết sẹo, cho dù tóc đã cạo hết, cho dù ăn mặc tăng bào, cho dù hình thể biến hóa rất nhiều, sớm đã không còn là thiếu niên nhỏ yếu kia, nhưng vô luận thay đổi thế nào, đó vẫn là A Lam, là người kia. Tống Nghiễn đầu tiên là giật mình, sau đó có chút vui sướng, tựa như tiểu hài tử. Hắn đứng bất động tại chỗ, cơ hồ là ngữ khí mệnh lệnh: “A Lam, lại đây.” Sắc mặt tăng nhân kia quả nhiên thay đổi, như là kinh ngạc, lại như là sợ hãi, hai tay phát run, áo cà sa lớn như vậy, bao quanh thân hình gầy yếu của hắn. Tống Nghiễn kinh giác trước ngữ khí của mình có chút đông cứng, vì thế giọng nói nhu hòa hơn một chút, lại nói: “A Lam, lại đây.” Nếu là trước kia, người nọ đã sớm đi tới, đến trước mặt hắn, ôm lấy eo hắn, hôn trộm môi hắn. Mà hiện tại, A Lam vẫn đứng đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Vốn dĩ, hơi thở đàn hương trên người hắn có thể che giấu đi sự xấu xí cùng lệ khí, mà hiện tại, hắn tựa như người rơi vào tục trần, gương mặt kia trở nên vô cùng đáng sợ. Tống Nghiễn không cảm thấy khủng bố, nhưng lại không hài lòng với hành vi bất mãn của A Lam. Tống Nghiễn nhăn mi lại, muốn xụ mặt giáo huấn hắn một chút, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của hắn như vậy, rốt cuộc cũng không hạ ngoan tâm. Tống Nghiễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi qua sờ sờ đầu A Lam, ôn nhu nói: “A Lam, vì sao không tìm ta? Nhiều năm như vậy, cho dù giận dỗi cũng nên nháo đủ rồi.” Đôi mắt tăng nhân đột nhiên trừng lớn, tựa hồ có chút không tin Tống Nghiễn cư nhiên có thể nói ra những lời như vậy, hắn vốn dĩ cho rằng, khoảng cách giữa bọn họ chính là sinh tử, tốt nhất vĩnh viễn không nên gặp lại. Nếu quá yêu một người, tới lúc hận, sẽ hận đến mức tận cùng. Vô Trần dần dần bình tĩnh lại, chuyện hắn vốn dĩ cho rằng cả đời này không dám làm, hiện tại làm rồi, cũng không đáng sợ như vậy. Bất quá chỉ là gặp lại cố nhân mà thôi, cái hắn sợ hãi chính là đạo vết thương xưa kia, nhưng thực tế, chuyện đã qua lâu rồi, vết sẹo thảm thiết cũng nên khép lại. Hắn bình tĩnh mở miệng: “Thí chủ, huý danh của bần tăng không phải là A Lam, mà là pháp hiệu Vô Trần.” Tống Nghiễn nhìn bộ dáng Vô Trần như vậy, sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười khẽ thành tiếng. Hắn cực kỳ anh tuấn, thời điểm không cười, trong ánh mắt mang theo âm u cùng lệ khí, nhưng lúc cười rộ lên, lại xuân phong dào dạt, so với Tạ Trản nổi danh mỹ nam tử trong thành Kiến Khang, cũng không hề thua kém. “A Lam, ta nói rồi, đừng hồ nháo nữa.” Ngữ khí Tống Nghiễn lạnh xuống, “Ngươi không tìm ta thì thôi, ta cũng không so đo, hiện tại cùng ta trở về đi.” Vô Trần lui về sau hai bước, khôi phục ánh mắt cao thâm, một đôi mắt hắc bạch phân minh vô bi vô hỉ: “Phật môn trọng địa, thí chủ tại đây giết chóc tăng đồ, thật sự không ổn. Thỉnh thí chủ vẫn là nhanh chóng rời đi đi.” Tống Nghiễn rốt cuộc không nhịn được nữa, không khỏi hơi biến sắc: “A Lam, ta nhẫn nại hữu hạn, ngươi nếu không đi, vậy ta đành phải mang ngươi đi rồi.” Tống Nghiễn nói xong liền vươn tay, bắt được tay Vô Trần. Mà Vô Trần cũng không phải là người thúc thủ chịu trói, hắn vốn là kiếm khách, ở trong chùa học được rất nhiều tâm pháp Phật môn, sớm đã là cao thủ tuyệt đỉnh. Thân ảnh Vô Trần nhanh chóng xuất hiện cách đó năm bước, diện vô biểu tình nhìn Tống Nghiễn: “Thí chủ, thỉnh rời đi.” “Trừ phi ngươi đi theo ta.” Hai người cứ như vậy giằng co. Bộ dáng Tống Nghiễn bình tĩnh, bởi vì tâm tư có chút phiền loạn, nhất thời không nghĩ ra được đối sách. Hai người giằng co một hồi, hắn mới dần dần đè xuống tâm phiền ý loạn: “A Lam, ngươi không phải tăng nhân, ngươi là phu nhân của Tống Nghiễn ta.” Ánh mắt vô bi vô hỉ của Vô Trần dần dần thay đổi, giống như mặt hồ bình tĩnh nổi lên gợn sóng. Tống Nghiễn rất nhanh bắt được biến hóa này. “Thanh đăng cổ phật, làm sao có thể so được với phồn hoa nhân gian. Đã có điều luyến, cần gì phải làm bạn bên cạnh Phật Tổ? Cho dù ngươi tình nguyện, với Phật Tổ mà nói, chẳng phải là một loại làm nhục hay sao?” Ngữ khí Tống Nghiễn bình tĩnh, nhưng mỗi câu nói đều nói trúng tâm Vô Trần, khiến tâm hắn vốn đang bình tĩnh có chút rối loạn. “Cùng ta trở về đi, trước đây là do ta sai rồi, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.” Tống Nghiễn nói, “A Lam, ngươi cũng biết tính khí của ta, nếu ngươi nhất định không chịu rời đi, ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Ánh mắt nhàn nhạt của Tống Nghiễn lướt qua Hoàn Lẫm đang nửa quỳ trên mặt đất, hắn đang gắt gao bảo hộ Tạ Trản trong lồng ngực, mà Tạ Trản lại gắt gao cắn chặt răng, làm sao có thể dùng sức chống đỡ Hoàn Lẫm sớm đã không còn đứng được? Vô Trần nhập Phật môn, tuổi tác tuy lớn, nhưng tâm tính vẫn chưa lớn, làm sao có thể địch nổi xảo trá của Tống Nghiễn. Hắn nhìn Tạ Trản, đạo phòng tuyến cuối cùng cũng bị phá vỡ. Hắn tới đây, vốn chính là vì cứu A Trản. “Ngươi thả bọn họ, ta sẽ đi theo ngươi.” Vô Trần thỏa hiệp nói. Sương mù trên mặt Tống Nghiễn được quét sạch, lại cười: “A Lam, ngươi nên lại đây đi.” Hắn trước sau vẫn không bước về phía A Lam một bước, hắn muốn A Lam chủ động bước tới bên người hắn. Nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù hắn ăn năn, thương cảm, nhưng là dục vọng khống chế, lại trước sau không thay đổi. Vô Trần nhìn Tạ Trản một cái, đi về phía Tống Nghiễn. Tống Nghiễn bắt Tạ Trản, vốn là để làm Vô Trần sống lại, hiện giờ hắn vẫn còn sống, Tạ Trản đối với hắn đã sớm không còn bất luận ý nghĩa gì nữa. “Thả bọn họ đi đi.” Tống Nghiễn nói, “Ta tuyệt đối sẽ không động thủ, chỉ là A Lam, ta cũng sẽ không che chở cho bọn họ.” Vô Trần gật gật đầu, hắn đem một lọ thuốc trị thương bỏ vào tay Tạ Trản: “Rời đi đi.” Tạ Trản ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt hiện lên rất nhiều ý niệm, rồi lại liếc nhìn Tống Nghiễn, sau đó đỡ Hoàn Lẫm rời đi. Chỉ là sau một lúc đi xa, trong lòng y liền có một loại cảm giác bất an. Hắn biết Tống Nghiễn uy hiếp Hạ Thanh Lam, mà đó chính là tục danh của Vô Trần, cho nên, Tống Nghiễn cũng là đang uy hiếp Vô Trần. Tuy rằng cùng là uy hiếp, nhưng uy hiếp của người khác sẽ là che chở, ngoại trừ Tống Nghiễn, hắn là kẻ điên, ai biết tìm về được ái nhân rồi, hắn sẽ đối đãi thế nào đâu? Hơn nữa trạng thái Vô Trần cũng không tốt. Vô Trần cùng với Tống Nghiễn, tựa như dê vào hang sói. Hắn vì cứu y mà không thể không hiện thân, về sau kết cục sẽ như thế nào đây? Y có phải hay không đã  hại Vô Trần? Trong lòng Tạ Trản suy nghĩ muôn vàn, cuối cùng chỉ còn lại nồng đậm bất an. Sớm đã có người lại đây, tiếp nhận từ tay y, đỡ lấy Hoàn Lẫm. Thời điểm y quay đầu lại, đã sớm ra khỏi Tê Hà tự, không còn nhìn thấy thân ảnh Vô Trần. Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Hoàn Lẫm đã không còn huyết sắc. Bọn họ đỡ hắn đi đến dưới một thân cây, cởi y phục dính đầy huyết nhục. Trên người Hoàn Lẫm có hơn hai mươi miệng vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất chính là xương bả vai, nửa bả vai cơ hồ rách toạc. Tạ Trản nhìn liền cảm thấy thấy ghê người, nhưng vẫn cắn răng xử lý vết thương. Hoàn Lẫm gắt gao cắn răng, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Tạ Trản nửa phần. Phảng phất chỉ có nhìn A Trản, vết thương trên người hắn mới không đau. Bọn họ rất nhanh băng bó xong vết thương, nhưng Hoàn Lẫm vẫn kiên trì cưỡi ngựa. “Muốn ta chết không chỉ một mình Tống Nghiễn. Thành Kiến Khang đã thất thủ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành.” Hoàn Lẫm cắn răng nói. Vì thế bọn họ lên ngựa, tiếp tục bỏ chạy. Hiện tại đã tới bước này, Tạ Trản đã không còn đường lui, chỉ có duy nhất một cách, đó là cùng Hoàn Lẫm chạy trốn. Y đã không còn tâm tình muốn chết. —— có thể sống, ai lại muốn chết đâu? Tất thảy ân oán tình thù, cứ đợi y cùng Hoàn Lẫm chạy thoát rồi thanh toán đi. Chỉ có sống, mới có thể tính toán hết nợ cũ. Tạ Trản lúc này cũng không nghĩ nhiều như vậy, việc đầu tiên là phải sống sót.