Thời điểm Lý Đắc Thanh mở mắt ra liền nhìn thấy một người đang đứng trước mặt, dưới ánh trăng lạnh lùng như băng, bóng người màu đen lãnh ngạo mà cô đơn, khuôn mặt che khuất trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình, có lẽ là do đêm lạnh, cũng có lẽ là do ánh mắt người kia quá lạnh, khiến Lý Đắc Thanh không khỏi rùng mình một cái, vội vã quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: “Bệ hạ, ngài có gì cần giao phó?” Theo nguyệt quang lưu động, Lý Đắc Thanh rốt cục thấy rõ mặt hắn. Hoàn Lẫm thẳng tắp đứng đó, tựa như một tác phẩm điêu khắc, gương mặt căng chặt, hai mắt lạnh lẽo như hàn băng, một cỗ hơi thở ngột ngạt bao phủ tứ phía. Thời gian dần trôi qua, gió ngày càng lạnh hơn, Lý Đắc Thanh quỳ đến toàn thân ngứa ngáy, bóng của Hoàng đế đã ngả về hướng khác, lão thái giám rốt cục không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế chỉ mặc một bộ áo cánh, không có thắt lưng, quần áo lỏng lẻo, lộ ra cơ nhục cường tráng, ngực kịch liệt phập phồng, tựa như một con dã thú bị nhốt, không chút nào cảm giác được lạnh giá. “Bệ hạ, nô tài đi lấy cho ngài một bộ y phục khác?” Lý Đắc Thanh nhẫn nhịn sợ hãi, hỏi một câu. “Đừng vào gian điện đó.” Hoàn Lẫm chỉ vào phía sau Lý Đắc Thanh, rốt cục mở miệng, “Đốt hết đồ vật bên trong, cả gian điện này cũng đốt, toàn bộ Thái Cực điện đều đốt hết đi.” Lý Đắc Thanh suýt chút nữa hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề. Từ Lưỡng Tấn tới nay, bất kể là tại Lạc Dương hay Kiến Khang, Thái Cực điện luôn là nơi ở của Hoàng đế, tân đế đăng cơ, vì nhanh chóng ổn định đại cuộc, có rất nhiều thứ đều noi theo chế độ cũ. Thái Cực điện là long khí của quốc gia, tượng trưng cho uy quyền của hoàng gia, thế nhưng lúc này Hoàng đế lại muốn đốt Thái Cực điện. “Chừng nào còn ở gian điện kia, ta lúc nào cũng cảm giác có ngàn vạn con kiến bò trên người.” Thanh âm Hoàn Lẫm mang theo vô tận uể oải cùng thống khổ, “Chỉ cần nhắm mắt lại, ta có thể nhìn thấy… Ta đã không còn nhận thức được cái nào là thật, cái nào là giả… Ta hi vọng những thứ kia là thật, nhưng nếu là thật… Ta đến cùng đã làm những gì? Triệu Sóc Phong tới gặp ta.” Lời nói Hoàn Lẫm đứt quãng, đã có chút không rõ ràng. Lý Đắc Thanh không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Hoàn Lẫm từ một quân vương trầm ổn biến thành bộ dạng này, so với lần trước còn muốn mất không chế hơn. Lý Đắc Thanh lĩnh mệnh mà đi, sau khi đi một quãng đường dài, hắn mới nhớ ra Sóc Phong là ai. Đó chính là phạm nhân mà Hoàng đế mang về từ tử lao kia, tựa hồ có quan hệ với người nằm bên trong Thiên điện, nhưng hắn biết đi đâu tìm Sóc Phong bây giờ? Lục thống lĩnh, phải rồi, hắn nên đi tìm Lục thống lĩnh. Lý Đắc Thanh như là đột nhiên tìm thấy kẻ tâm phúc. Sóc Phong rất nhanh bị đưa tới trước mặt Hoàn Lẫm. Mấy ngày này, Sóc Phong chắc chắn chịu không ít khổ cực, cả người gầy đi một vòng, ánh mắt không còn sạch sẽ trong suốt, nhìn thấy ai cũng lộ ra quang mang ác độc, giống như một con thú nhỏ, hận không thể nhảy lên cắn một cái. Đặc biệt là đối với Hoàn Lẫm. Lúc Sóc Phong bị ném vào gian điện kia, thời điểm nhìn thấy Hoàn Lẫm đứng trước mặt, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nhào tới cắn Hoàn Lẫm. Nhưng cho dù hung ác, thân thể Sóc Phong lại nhỏ bé, hắn rất nhanh đã bị Hoàn Lẫm chế trụ. Sóc Phong bị trói ở trên một cái ghế, toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể mở to đôi mắt trừng Hoàn Lẫm. “Nhiều năm như vậy, A Trản là một mực chờ ta trở về?” Hoàn Lẫm hít sâu một hơi hỏi. Sóc Phong oán độc nhìn hắn chằm chằm, không nói một lời. “Những năm này, ta cho rằng hắn đã thay đổi tình cảm, yêu thích Tư Mã diễm, ta suốt ngày chỉ có thống khổ, hận A Trản tâm tình bất định, ham muốn vinh hoa, hận Tư Mã Diễm hoành đao đoạt ái*…” ( *Cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ ba vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.) “Ngươi nói bậy!” Sóc Phong rốt cục lên tiếng, “Năm đó ngươi từ chiến trường trở về, trời chưa sáng công tử đã đợi ở cửa thành, công tử ở tại biệt uyển ngoại thành phía đông ngày ngày chờ ngươi tới gặp y, ngươi đã không đến thì thôi, bái thiếp công tử đưa tới phủ ngươi đều bị cự tuyệt ngoài cửa. Sau đó ngươi liền giả mù sa mưa cùng công tử lui tới, bất quá chỉ là do ngươi muốn công tử cam tâm tình nguyện vì ngươi mà ở cùng với Nguyên Hi đế! Công tử viết thư cho ngươi ngươi cũng không hồi đáp, những lá thư đó, công tử viết đi viết lại vô số lần, giấy viết thư đều được huân hương, từng li từng tí quý trọng như vậy.” “Công tử tâm cao khí ngạo, Tạ gia mặc dù không chấp nhận y, thế nhưng y cũng muốn trở thành một người giống như Tạ Hà, muốn Tạ gia để ý y. Y vốn dĩ không nhiễm bụi trần, lại bị người khác mắng chửi thậm tệ! Mấy năm kia, những người lui tới với công tử đều bị đoạn tuyệt, có người trước mặt nói khó nghe, sau lưng càng mắng khó nghe hơn. Công tử ngoài mặt không thèm để ý, thế nhưng ta biết, trong lòng y vô cùng khó chịu.” “Mấy năm qua, công tử không có bằng hữu, không có thân nhân, bên người chỉ có một tên tiểu nô tài. Ta biết công tử khổ sở, thế nhưng ta cái gì cũng không làm được. Vậy mà ta còn ngu xuẩn, mỗi ngày đều khuyên công tử chờ ngươi trở về, như vậy liền có thể chấm dứt cuộc sống kinh khủng kia.” “Điều duy nhất công tử ngóng trông chính là ngươi có thể bình an trở về, nhưng tới lúc ngươi trở thành Hoàng đế, chuyện đầu tiên ngươi làm lại là giết chết công tử.” Sóc Phong nói xong viền mắt đỏ lên, âm thanh cũng nghẹn ngào. Hoàn Lẫm ngồi đó, nhắm mắt lại, gương mặt anh tuấn lúc này không còn chút huyết sắc, môi mỏng trắng bệch. Những lời của Sóc Phong giống như vô số gai nhọn, từng cái từng cái đâm vào lòng hắn, nhưng ngay cả máu đều không chảy ra. Mộng cảnh chân thực cũng không vô duyên vô cớ mà đến, ngay từ giấc mơ đầu tiên, Hoàn Lẫm giống như đã dự cảm được điều gì, những lời vừa rồi của Sóc Phong đã xác thực suy nghĩ của hắn. Hắn nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ, có những người, hắn chưa từng hoài nghi, cho nên cũng không ngờ tới những gì họ đã làm, song một khi sinh nghi thì điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều, cuối cùng chứng minh chân tướng của ngày hôm nay. Năm thứ tư ở chiến trường, hắn tại sao lại đột nhiên quay về. Không chỉ bởi vì bốn năm xa cách, tình cảm của hắn đối với y sâu đậm, hắn ở trong quân ngũ, quân luật nghiêm minh, vốn là nên nhẫn nhịn, nhưng nguyên nhân thực sự là vì một lá thư của A Trản. Lá thư đó thiếu đi một nửa, không biết là ở nơi nào, Hoàn Lẫm càng xem càng nóng ruột, giống như ngàn vạn con kiến bò trong lòng, rốt cục nhịn không được, suốt đêm trở về thành Kiến Khang. Tất cả những lá thư của A Trản đều được đưa cho hắn bởi Chi Ẩm Chuyết. Sau khi hắn trở lại Kiến Khang thì nghe được một vài tin đồn, lúc đó hắn không có chức vị, không thể vào cung, cuối cùng đi theo cữu phụ của mình. Cữu phụ của hắn tựa như đã sớm biết, dẫn hắn vào cung, cuối cùng hắn nhìn thấy tình cảnh Nguyên Hi đế hôn môi Tạ Trản. Hắn lúc đó chỉ nhìn thấy gương mặt của Nguyên Hi đế, mang theo thâm tình, tràn ngập dục vọng. Đầu của hắn tức thì nổ tung, kỳ thực hắn đã không nhìn thấy biểu tình của A Trản. Bọn họ tiếp tục xa cách năm thứ năm, sau khi đại thắng trở về, qua mấy ngày, hắn cũng không nhận được bái thiếp của A Trản. Sau đó, toàn bộ thế cuộc triều đình đã thay đổi, Tư Mã Diễm không nhịn được muốn động thủ với bọn họ, phong vũ Hoàn gia nổi lên, ngay cả phụ thân hắn cả ngày tối tăm mặt mũi, chuyện quan hệ tới cả gia tộc, hắn sao có thể trầm mê vào tư tình nhi nữ? Có lẽ không phải, đây chẳng qua là phương thức hắn trốn tránh chân tướng mà thôi. Hắn cũng có kiêu ngạo của chính mình, không gặp y, cho dù thấy y, cũng sẽ làm như người xa lạ. Hắn từ lâu đã không còn là thiếu niên nhiệt huyết năm nào. Lão sư của hắn cũng từng ám chỉ có thể lợi dụng gian tình giữa A Trản và Tư Mã Diễm, hắn không biết mình ôm tâm tư nào để đi đến Đông Sơn biệt uyển, có lẽ là để nhìn thấy A Trản nhiều hơn, thế nhưng những câu nói kia của hắn, A Trản sẽ suy nghĩ như thế nào đây? Lúc này nghĩ lại, chính hắn mới là người đẩy A Trản về phía Tư Mã Diễm. Mà hết thảy nguyên do này là bởi vì A Trản yêu hắn, vì hắn mà y không màng danh tiếng, bỏ đi thân thể của chính mình. Hắn vốn dĩ mong chờ A Trản yêu mình, mà lúc này khi đã trở thành sự thực, hắn liền thấy mình có bao nhiêu đê hèn cùng ngu xuẩn. Hắn rốt cục đã làm gì? A Trản trở thành bàn đạp để hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế, hắn đẩy A Trản đến bên người Tư Mã Diễm, phá hủy nhân sinh của A Trản, còn muốn giết chết A Trản. Nhưng A Trản của hắn đã không còn. Hắn hao phí hết tâm tư tranh đoạt đồ vật, tựa hồ không có ý nghĩa, bởi vì A Trản đã chết rồi. Hoàn Lẫm cơ hồ sụp đổ, trong phòng rất nóng, mà hắn tựa như rơi vào hầm băng, lạnh giá thấu xương. “Công tử đâu? Công tử ở nơi nào? Ngươi đem y đi đâu rồi?” Sóc Phong đột nhiên hỏi, trên mặt hắn toàn là nước mắt nước mũi, ánh mắt mang theo lo lắng. Hoàn Lẫm rốt cục ngẩng đầu lên, gương mặt cứng đờ nhìn hắn, tựa hồ hao hết khí lực cả nửa đời người mới trả lời được: “Hắn đã chết.” Lục Thanh Đồng cùng Lý Đắc Thanh canh giữ ngoài cửa, nơi này không phải là chính điện của Thái Cực điện, mà là một nơi khác của Thiên điện, Hoàng đế một mực không chịu đi vào Thái Cực điện. Trong cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn giống như tiếng gào thét của dã thú, Lục Thanh Đồng không chần chờ, lập tức đạp cửa vào, liền nhìn thấy một cảnh tượng như thế này, Hoàng đế nằm trên mặt đất, còn có một người tóc tai bù xù nhào lên người hắn, hai mắt đỏ lên, giống như một con thú nhỏ, nhếch miệng cắn lên cổ hắn, mà biểu tình của Hoàng đế hoàn toàn tê dại, nằm ở nơi đó, không một chút phản kháng. Lục Thanh Đồng đi tới, kéo người kia ra khỏi người Hoàng đế, tàn bạo đánh ngã xuống đất, thanh kiếm trên tay rơi xuống cổ hắn. Mưu sát Hoàng đế, dĩ nhiên là tử tội. “Dừng tay.” Hoàng đế đột nhiên nói, “Thả hắn đi.” Lục Thanh Đồng thu hồi kiếm. Sóc Phong mặc dù là người bình thường, thế nhưng người bình thường đến cực hạn sẽ vô cùng kinh khủng, hắn suýt nữa thoát khỏi tay Lục Thanh Đồng, Lục Thanh Đồng chỉ có thể ôm siết hắn bằng hai tay. “Ngươi hại chết công tử! Ta muốn giết ngươi!” Sóc Phong nói tới nói lui chỉ là những lời này. Cánh tay Lục Thanh Đồng cứng rắn kiềm chế Sóc Phong, hắn liền hướng cánh tay Lục Thanh Đồng, cắn một cái đến chảy máu. Hoàn Lẫm từ dưới đất bò dậy: “Chăm sóc hắn cho tốt, đừng để hắn xảy ra chuyện gì.” Hoàn Lẫm nói xong liền đi ra ngoài. Lục Thanh Đồng nhìn người đang cố gắng cắn mình, biết thân phận hắn không đơn giản, chỉ có thể lấy cùi chỏ thúc hắn ngất xỉu. Hoàn Lẫm đi tới gian phòng lạnh như băng kia, mà bên giường có một người đang đứng, Hoàn Lẫm kinh ngạc nhìn gương mặt của hắn, nước mắt không khỏi rơi xuống: “A Trản…” Người kia sắc mặt không đổi nhìn hắn. Hoàn Lẫm như hiểu được điều gì, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Là ngươi, A Trản đâu?” Hoàn Thanh như trước trầm mặc. “Những chuyện trong mộng kia, là bởi vì ngươi chiêu hồn?” Ánh mắt Hoàn Lẫm trở nên sắc bén, còn mang theo vài tia mong đợi khó có thể nhận ra. “Hồn đã quy thiên, đưa tới thế nhưng chỉ là nhận thức đã tàn, đi vào giấc mộng của bệ hạ, bất quá là ký ức của bọn họ mà thôi.” Thì ra là như vậy, ngày hôm trước đi vào giấc mộng của mình là Chi Ẩm Chuyết, mà hôm qua lại là A Trản. Quả thật đó chỉ là một giấc mộng, còn bây giờ hắn đã tỉnh mộng. Cho dù hồn phách A Trản vẫn còn, cũng sẽ không quay lại gặp hắn.