Trọng sinh thành vật trang sức ở chân tra công
Chương 11 : thiếu niên
Đêm đó, Hoàn Lẫm đi đến Dĩnh Xuyên vương phủ được xây dựng ở ngoại thành Kiến Khang.
Tạ Trản dĩ nhiên đi theo Hoàn Lẫm, một lần nữa gặp được Nguyên Hi đế.
Lần cuối y nhìn thấy Nguyên Hi đế là khi nào? Tạ Trản trong đầu liền hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó.
Khi đó, Nam Tấn có hai mươi lăm châu, Hoàn Lẫm đá đánh hạ mười hai châu ở phía bắc, một nửa thiên hạ của Nam Tấn rơi vào tay Hoàn Lẫm. Vì Tạ Chi Lan qua đời nên Nguyên Hi đế vẫn luôn sầu não buồn bã, mà lúc này hắn thực sự chịu đả kích lớn, trong một đêm tựa như già đi chục tuổi, rõ ràng hơn ba mươi nhưng tóc mai ở hai bên đã bạc trắng.
Tình cảm Tạ Trản đối với Nguyên Hi đế hết sức phức tạp. Nguyên Hi đế từ trên người y tìm kiếm hình bóng Tạ Chi Lan, làm cho y trở thành nam sủng. Y cảm thấy được mình vốn nên hận hắn, nhưng tới cuối cùng, yêu hận đều không có.
Có lẽ khuôn mặt y cùng Hoàng hậu quá cố có vài phần tương tự, hoặc có lẽ trên người y lộ ra khí chất thanh nhã cho nên Nguyên Hi đế đối với y luôn cảm thấy hổ thẹn, luôn cố gắng bù đắp cho y ở những phương diện khác. Nguyên Hi đế thay y xây dựng phủ đệ xa hoa, hạ nhân trong phủ đều theo tiêu chuẩn của phi tần, đồng thời phong y làm Trung Lang tướng*. Tạ Trản đối với chuyện này cũng không cảm thấy gì, nhưng với Tạ gia chính là sỉ nhục.
( *Người đứng đầu vị trí trung lang, chuyên lo việc an ninh ở hoàng cung, cấm vệ quân)
Nguyên Hi đế đối với y càng tốt, toàn bộ thiên hạ và Tạ gia càng thêm căm hận y.
Nhưng hết thảy những chuyện này, Tạ Trản chưa bao giờ cự tuyệt, y ngược lại mặc kệ. Hắn hủy hoại tương lai của y, y cũng phá hủy giang sơn của hắn, bọn họ kỳ thực không ai nợ ai.
Đó là lần cuối cùng y cùng Nguyên Hi đế gặp mặt. Nguyên Hi đế ngồi ở long ỷ, khuôn mặt tuấn lãng tinh xảo càng trở nên tang thương. Hắn dùng cặp mắt u buồn nhìn Tạ Trản hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: “A Trản, ngươi viết cho Hoàn Lẫm một phong thư đi.”
Khi đó Tạ Trản vô cùng khiếp sợ, bất quá y rất nhanh liền phản ứng lại, Nguyên Hi đế không phải là kẻ ngốc, ngược lại, hắn là một quân vương tâm cơ thâm hậu, dĩ nhiên biết đến quá khứ của y từng cùng Hoàn Lẫm.
Tạ Trản cũng không nhiều lời liền viết thư cho Hoàn Lẫm. Ngôn từ trong thư vô cùng khẩn thiết, từng câu từng chữ đều là khuyên lơn Hoàn Lẫm sớm ngày tỉnh ngộ, chớ phạm phải đại nghịch bất đạo. Chỉ là lúc phong thư được gửi đến tay Hoàn Lẫm, hắn đã không tỉnh ngộ, ngược lại tấn công càng thêm dữ dội, chỉ qua ngày hôm sau, Nam Tấn liền thất thủ. Nếu ban đầu Hoàn Lẫm tựa như sói rình mồi, thì lúc này hắn hệt như dã thú điên cuồng cắn xé.
Tạ Trản kỳ thực đã sớm đoán được kết cục như vậy. Bất quá là Nguyên Hi đế ngây thơ thôi.
Hoàn Lẫm dã tâm lớn như vậy, làm sao chỉ vì một phong thư của y mà buông tay giang sơn tươi đẹp? Nếu Nguyên Hi đế tàn nhẫn một chút, đem thủ cấp của y cùng bức thư đó đưa đến trước mặt Hoàn Lẫm, có lẽ kết cục của Nam Tấn sẽ khá hơn một chút.
Đương nhiên cho dù nhìn thấy thủ cấp của y, Hoàn Lẫm cũng sẽ không chút nào dao động, thế nhưng ít nhất có thể cổ vũ sĩ khí của Nam Tấn, thời điểm phản kháng sẽ hăng hái hơn một chút.
Nguyên Hi đế chưa đủ tàn nhẫn, cho nên bại dưới tay Hoàn Lẫm.
Trong thời đại hỗn loạn này, chỉ có người đủ tàn nhẫn mới có thể vững vàng ngồi trên ngôi vị Hoàng đế.
Tạ Trản từ trong hồi ức hoàn hồn, Hoàn Lẫm đã tiến vào Dĩnh Xuyên vương phủ.
Dĩnh Xuyên vương phủ một mảnh vắng lặng, Tư Mã Diễm chỉ vận một kiện bạch y đơn bạc, ngồi trong phòng họa. Năm nay Tư Mã Diễm đã ba mươi lăm tuổi, hắn tựa hồ như một lão nhân đã biết vận mệnh của mình, phần lưng đã hơi lọm khọm.
Hoàn Lẫm đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống hắn. Thắng làm vua, thua làm giặc, lần này kẻ thắng người thua gặp mặt, kẻ uy phong lẫm lẫm, người nghèo túng bất kham.
Tư Mã Diễm chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại tiếp tục cúi đầu họa. Hắn vẽ chậm rãi, nửa ngày mới hạ một nét bút, trên đất giấy vẽ chất thành đống, có thể thấy được hắn đã vẽ bao lâu.
Ánh mắt Tạ Trản rơi vào những bức họa kia, mỗi một bức đều vẽ cùng một gương mặt, con ngươi khắc họa rõ nét, không có tóc, Tạ Trản cảm thấy hắn đang vẽ Tạ Chi Lan, chỉ là nhìn kỹ, lại cảm thấy người trong bức họa mang theo anh khí.
Hoàn Lẫm nhìn chằm chằm những bức họa, trong mắt mơ hồ ánh lên lửa giận, vừa phẫn nộ, vừa đố kỵ.
Cửa mở, gió lùa vào, thổi tung mấy bức họa, Tư Mã Diễm rốt cục ngẩng đầu nhìn Hoàn Lẫm, mắt hơi nheo lại: “Ngươi đem A Trản đến?”
Hoàn Lẫm cảm giác được trong lồng ngực tựa hồ có một con dã thú, bởi vì câu hỏi vừa rồi của Tư Mã Diễm, con dã thú trong lồng ngực hắn dần dần thức tỉnh, cũng không lựa lời nói: “Bộ dáng của Dĩnh Xuyên vương đã như vậy còn muốn nghĩ đến chuyện giường chiếu?”
Lời nói của hắn nồng đậm trào phúng, Tư Mã Diễm lại không hề tức giận, tiếp tục cuối đầu họa.
“Tạ Trản chết rồi, toàn bộ bách tính thành Kiến Khang đều chứng kiến đầu của hắn rơi trên mặt đất.” Hoàn Lẫm thanh âm lạnh lẽo nói.
Tư Mã Diễm rốt cục ngây ngẩn cả người, sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch, ánh mắt cực đại bị thương, đôi môi tái nhợt run lên, bút trong tay rơi xuống mặt đất, mực bắn tung tóe lên bức họa, hắn cũng không quan tâm.
Trong lòng Hoàn Lẫm có loại khoái cảm trả thù.
“Dĩnh Xuyên vương chính là cảm thấy ban đêm lạnh lẽo, thiếu người làm ấm giường sao?” Hoàn Lẫm nói.
Hắn vỗ tay một cái, trong phủ Dĩnh Xuyên vương đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, đều là những mỹ nhân mười mấy tuổi, nam nữ đều có, quỳ gối trước Tư Mã Diễm.
Tư Mã Diễm có chút mờ mịt.
“Dĩnh Xuyên vương kêu một người tới hầu hạ đi.” Hoàn Lẫm nói.
Một lát sau, Tư Mã Diễm mới hoàn hồn, ánh mắt đảo qua một đám mỹ nhân bên dưới, cuối cùng dừng lại ở một người.
Hoàn Lẫm trong lòng cười lạnh, Tư Mã Diễm nhìn như có tình cảm với Tạ Trản, thế nhưng thời điểm hắn nói Tạ Trản đã chết, Tư Mã Diễm cũng không lựa chọn cái chết để tìm y, bây giờ một đám mỹ nhân trước mặt, Tư Mã Diễm liền bắt đầu chọn người.
Không biết Tạ Trản sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng này?
Hoàn Lẫm đột nhiên hận không thể lôi Tạ Trản từ nhà lao kia tới đây, để y nhìn thấy một màn này của Tư Mã Diễm.
Tư Mã Diễm muốn người nào, Hoàn Lẫm nhất định sẽ ban cho hắn. Ánh mắt Hoàn Lẫm dừng lại ở người mà Tư Mã Diễm vừa ý lựa chọn kia, vừa nhìn thấy đồng tử của hắn đột nhiên co rúm lại.
Hắn chợt nghĩ đến mười ba năm trước, hắn trốn phía sau một hòn đá, nhìn thiếu niên kia nâng một quyển sách, bộ dáng nghiêm túc đọc. Con ngươi trong trẻo như nước, tóc đen như mực, đẹp như một tiên nhân lưu lạc xuống thế gian. Gió thổi loạn mái tóc đen dài của y, Hoàn Lẫm cảm thấy được tim mình cũng đập loạn lên.
Mà thiếu niên đang quỳ trước mắt này, trên mặt còn vương nét trẻ con, cực kỳ giống Tạ Trản lúc mười lăm tuổi.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
12 chương
107 chương