Đêm khuya, La Kiều quay lại hang động hai tiểu liệp báo đang ở. Mặc dù đã lăn mấy vòng trên đống cỏ khô nhưng cũng không thể xóa hết mùi hoa báo trên cơ thể. Lần này Mông Đế thật sự không nương tay, La Kiều đi đường cũng không có sức. Nếu không phải khả năng khôi phục kinh người, cậu không chỉ không thể đi săn vào ngày mai, ngay cả đi đường cũng có vấn đề. La Sâm cùng La Thụy vẫn chưa ngủ, La Kiều không ở bên cạnh, hai tiểu liệp báo trở nên rất cảnh giác, tiếng kêu của sư tử cùng linh cẩu cũng làm chúng khẩn trương, mặc dù đang núp trong hang nhưng bọn nó vẫn không thể an tâm nghỉ ngơi như trước. Khoảnh khắc La Kiều xuất hiện, hai tiểu liệp báo lập tức bật dậy phóng qua, cho dù trên người La Kiều vẫn còn mùi thuộc về hoa báo chúng cũng không để ý. “Ba ba!” “Ba ba, ngươi đã trở lại!” La Kiều liếm liếm La Sâm cùng La Thụy, xác định trong hang không có mùi động vật khác, hai tiểu liệp báo đều bình an vô sự mới an lòng. Lần trước để hai tiểu liệp báo một mình ở hang động cả đêm, La Kiều tuyệt đối không cho phép phát sinh sự tình tương tự. Cho dù Mông Đế không muốn cũng không thể ép buộc La Kiều. La Kiều không muốn, hoa báo đực tốt nhất vẫn nên tỏ ra ‘quý ông’ một chút. Mùi vị bị liệp báo hết cào lại cắn khẳng định không dễ chịu chút nào. La Thụy giống như hiến vật quý đưa cái răng sữa rụng khi nãy cho La Kiều xem, tuy nó là em nhưng lại thay răng trước La Sâm! Đây là bước trưởng thành đầu tiên của nó! Thay răng sữa, mọc ra răng nanh sắc bén là dấu hiệu quan trọng trong quá trình trưởng thành của kẻ săn mồi. Liệp báo tám tháng tuổi sẽ bắt đầu thay răng, thời điểm thay răng của hoa báo cũng tương tự, sư tử thì muộn hơn, bình thường vào lúc hai tuổi. Nếu sư tử đực mới bị đuổi ra khỏi sư đàn đụng phải liệp báo cùng đuổi, mặc dù sư tử có hình thể lớn, sức lực mạnh, nhưng so với liệp báo có răng nanh sắc bén thì sư tử vẫn chưa thay răng không thể nghi ngờ chỉ là một đứa trẻ lớn xác. Cho dù ở độ tuổi đó sư tử vẫn có thể dễ dàng cướp đi con mồi của liệp báo nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật về hàm răng sữa của chúng. Lần đầu tiên La Kiều đụng anh em Phỉ Lực cùng Ai La, chúng cũng đang ở độ tuổi này. Trong nháy mắt, hai anh em này không chỉ thay răng, chúng còn kết đồng minh với một con sư tử đực khác và có được sư đàn của chính mình. Hiện tại bọn nó vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, sư tử đực luôn trưởng thành muộn hơn sư tử cái một chút. Nhưng có lẽ sang năm, bọn nó đã có thể giao phối với sư tử cái, để sinh ra những con sư tử con kéo dài gien của mình. Nhìn chiếc răng trên mặt đất, La Kiều bảo La Thụy hé miệng, quả nhiên thấy được một cái lỗ nhỏ, lại bảo La Sâm, phát hiện nó cũng có mấy cái răng bắt đầu lung lay. Thay răng đối với hai tiểu liệp báo chính là chuyện tốt, La Kiều không thể xác định chúng cần bao lâu mới thay đổi hết toàn bộ, cậu không thể tham khảo thời gian thay răng của con người, dù sao tốc độ mọc năng của liệp báo nhanh hơn con người rất nhiều. Nghĩ đến tiểu liệp báo sẽ thay răng trong khoảng thời gian này, cậu hẳn nên tìm những con mồi dễ cắn xé một chút, linh dương madoqua là lựa chọn không tồi, còn có ấu tể của các loại linh dương. Nhớ tới đám linh dương topi mình truy đuổi trước đó, La Kiều quyết định, ngày mai sẽ mang hai tiểu liệp báo rời khỏi trung tâm lãnh địa, đến vùng biên giới tìm đám linh dương Topi kia. Vừa lúc có thể tránh né đàn voi đi tìm voi con. La Kiều nằm lên đống cỏ khô, cậu cần hảo hảo suy nghĩ về cuộc sống kế tiếp của ba cha con. La Thụy cùng La Sâm nằm bên cạnh, La Sâm có chút buồn ngủ, còn La Thụy vẫn đang gặm cỏ khô, thực rõ ràng, răng đang mọc làm nó có chút khó chịu. Loại cảm giác này rất giống lần đầu tiên mọc răng, nó cứ muốn tìm vài thứ để cắn. “Không thoải mái à?” La Kiều liếm liếm lỗ tai cùng má La Thụy, tuy chỉ là chút an ủi đơn giản nhưng cũng làm tiểu liệp báo cảm thấy dễ chịu không ít, bất quá La Kiều nhìn bộ dáng cắn cỏ khô của La Thụy thì trong đầu đột nhiên xuất hiện liên tưởng kì quái, chó con… Cậu biết nghĩ như vậy là không đúng, dù sao nó cũng là liệp báo. Liên tưởng như vậy tuyệt đối không được, phải dừng lại, đập vỡ nó, ném ra một góc sáng sủa rồi dùng hai chân giẫm giẫm, hủy thi diệt tích. Nhưng cậu thật sự nhịn không được… Ai tới tát một cái cho tỉnh hoặc đánh ngất cậu luôn đi. Lúc ba con liệp báo ngủ, Mông Đế dạo một vòng ngoài hang động, lưu lại mùi của mình ở những nơi thích hợp làm dấu. Mông Đế không muốn La Kiều hiểu nhầm mình tính toán cướp đoạt lãnh địa của cậu, nhưng bản năng lại không ngừng thúc đẩy nó phải đem tất cả những nơi La Kiều từng hoạt động hoặc ở lại nhập vào phạm vi lãnh địa của mình, điều này làm Mông Đế có chút rối rắm. Nó hoàn toàn có thể tưởng tượng, một khi La Kiều phát hiện hành động của nó, trừ bỏ xù lông thì chính là xù lông. Cho dù Mông Đế cảm thấy liệp báo xù lông cũng rất đáng yêu, bất quá lúc ngoan ngoãn cũng tốt lắm. Một thân lông xù co móng vuốt lăn qua lăn lại, thật sự là vô cùng mê người…. Hoa báo đang lưu lại mùi cùng dấu hiệu của mình trên tảng đá ở xung quanh thì đột nhiên thất thần, vẻ mặt của nó hoàn toàn không đứng đắn chút nào. Chuẩn xác mà nói thì biểu tình của nó lúc này là dâm đãng. Được rồi, từ lúc ban đầu, hoa báo vốn đã không phải kẻ tốt lành gì, tất cả cư dân trên thảo nguyên đều biết. Mông Đế cũng không có ý giữ bí mật hành vi đánh dấu mùi, La Kiều cũng ngửi thấy mùi hoa báo trong không khí, nhưng nghĩ đây chỉ là mùi lưu lại lúc Mông Đế đến xem mình trước khi rời đi nên cậu cũng không để tâm. Vì thế sáng hôm sau sau khi tỉnh lại, La Kiều cùng con trai ra khỏi hang núi, phát hiện xung quang núi đá, khắp nơi đều là mùi hoa báo. Tên địa chủ kia không phải muốn đến giành địa bàn với nông dân nghèo như cậu đi? La Kiều cơ hồ muốn phát điên. Dám dành địa bàn của cậu, vô luận là ai cậu cũng cắn chết nó! May mắn lí trí báo cho cậu biết, kết luận này không đáng tin. Nhưng vì sao Mông Đế lại phải làm vậy, La Kiều vẫn không hiểu được. Chẳng lẽ nó muốn báo cho người khác biết con liệp báo này là gì kia của nó? Trong khoảnh khắc, La Kiều bị suy nghĩ của mình dọa hoảng. La Kiều cẩn thận ngửi ngửi khắp nơi, ý đồ muốn đánh dấu mùi của mình một lần nữa để che đi mùi hoa báo lưu lại, lúc này, tùy chỗ xxx này nọ cũng không còn quan trọng nữa. Càng là kẻ săn mồi cường hãn thì mùi lại càng đậm, kết quả cũng có thể hiểu. Điều duy nhất La Kiều có thể làm lúc này chính là đợi mùi hoa báo từ từ biến mất. Nhưng lỡ như Mông Đế lại tiếp tục đánh dấu thì làm sao bây giờ? La Kiều không muốn nghĩ tiếp nữa. Bất quá Mông Đế làm vậy cũng có ưu đãi nhất định, trước lúc mùi tan hết, những kẻ săn mồi khác sẽ cho rằng nơi này là địa bàn của hoa báo, hơn nữa từ mùi có thể đoán được con hoa báo này vô cùng cường tráng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, điều này sẽ giúp La Kiều tránh được không ít rắc rối. Dù sao La Kiều không thể vĩnh viễn gặp may mắn, có thể dựa vào thực lực bản thân mà xua đuổi đám linh cẩu muốn chiếm đoạt lãnh địa. Tuy linh cẩu không sợ hoa báo nhưng ít nhiều cũng có chút kiêng dè, không giống nhận thức cùng thái độ đối với liệp báo, thức ăn có thể cướp, địa bàn cũng thế! Con mồi của hoa báo có lẽ cướp được, nhưng địa bàn, nghĩ cũng đừng nghĩ. Lúc tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi, đàn voi Mã Sa cũng nghênh đón một sinh mệnh mới, một con voi cái trẻ tuổi trong đàn đã sinh ra một con voi con. Đó là một ca sinh non, nó chào đời sớm ba tháng. Làn da tái nhợt cùng thân thể gầy gò hơn hẳn những ấu tể bình thường, điều này chứng tỏ tỉ lệ sống sót của nó cực kỳ bé nhỏ. Mụ mụ chú voi con vẫn canh giữ bên cạnh, thẳng đến khi nó ngừng thở, không còn nhúc nhích nữa. Nữ thủ lĩnh Ma Sa bốn mươi lăm tuổi mang theo đàn voi tiếp tục đi tới, chúng nó phải thừa dịp nhiệt độ không khí chưa lên cao đến đỉnh điểm tìm ra thức ăn và nước uống. Đàn voi Mã Sa quay về vùng châu thổ sớm như vậy cũng do ngẫu nhiên. Không lâu trước đó, đàn voi gặp phải một đám tê giác trắng, tính tình của chúng tốt hơn tê giác đen một chút, nhưng chúng lại thích tụ tập lại cùng một chỗ. Voi cùng tê giác đều duy trì cảnh giác với đối phương, nhưng địa điểm gặp gỡ của chúng quả thực có chút không xong, một cái đầm lầy có diện tích không lớn. Voi muốn uống nước cùng sử dụng bùn trong đầm lầy bôi loạn lên lớp da để đề phòng phải phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang, tê giác tới nơi sớm hơn đàn voi, nếu tùy ý để đàn voi muốn làm gì thì làm thì sáu mươi mấy con voi này sẽ rút cạn nước nơi này. Voi dùng cơ thể cao lớn cùng cái ngà dài tạo thành áp lực với tê giác, còn tê giác thì dùng cái sừng của mình để chống lại chiếc mũi dài của đối phương, không khí càng lúc càng khẩn trương, xung đột cơ hồ không thể tránh né. Trong lúc hỗn loạn, con voi con Cách Lạp vì tránh bị giẫm đạp đã rời khỏi tầm mắt voi mẹ và bị lạc đàn. Điều này làm người dì thay thế mụ mụ Cách Lạp chăm sóc nó vô cùng tự trách. Đàn voi không tùy tiện từ bỏ bất cứ thành viên nào, nhất là một con voi con chưa trưởng thành! Bởi vậy, nữ thủ lĩnh Mã Sa đã dẫn theo đàn voi, một đường theo tung tích Cách Lạp tìm kiếm tới đây. Tại vùng châu thổ này La Lạp đã mất đi đứa nhỏ của mình, chỉ còn lại con voi con Duy Tạp vừa được mấy tuần tuổi. Voi con mới sinh rõ ràng không có cách nào sinh tồn, bọn chúng không muốn tiếp nhận đả kích mất đi ấu tể, chỉ còn một hi vọng chính là tìm ra Cách Nạp! Voi con Cách Nạp bị đàn voi cùng La Kiều đồng thời nhớ thương hiện giờ đang ngủ rất ngon. Trong đêm tối, không đụng phải sư tử, cũng không gặp linh cẩu. Voi con ở độ tuổi như Cách Nạp, một mình lang thang trên thảo nguyên một khoảng thời gian dài như vậy, hơn 80% khả năng sẽ bị đám săn mồi như sư tử cùng linh cẩu giết chết ăn thịt. Nhưng vận may của Cách Nạp thật sự quá tốt, nếu không có gì bất ngờ, vận may sẽ giúp nó kiên trì đến lúc đàn voi tìm được nó mới thôi, dù sao, khoảng cách của chúng hiện giờ chỉ không tới 1km. La Kiều cùng hai tiểu liệp báo nằm trên núi đá, tuy đã quyết tâm đi tới vùng biên giới lãnh địa nhưng La Kiều vẫn muốn xác định xem vị khách không mời kia đang làm gì. Nhưng sau khi quan sát voi con thì La Kiều không thể nào thờ ơ nổi. ‘Nhóc con’ chỉ mới hai tuổi rưỡi kia tựa hồ không hề để ý tới chuyện mình không có sự bảo hộ của voi trưởng thành. Lúc thức dậy, nó liền tìm kiếm thứ gì đó để ăn. Ăn cỏ, ăn lá cây, ăn rể cây, rõ ràng chỉ là cái ngà vừa mọc nhưng lại có thể dễ dàng đẩy ngã một gốc cây keo thô to bằng cánh tay người! “Ba ba…” La Sâm ngẩng đầu nhìn về phía La Kiều, tựa hồ đang hỏi, cái tên trước mặt, thật sự chỉ mới hai tuổi rưỡi sao? Ngay lúc nhóm liệp báo vây xem voi con Cách Nạp đang cướp đoạt mọi thứ thực vật có thể ăn trong lãnh địa, Phỉ Lực cùng Ai La đang tuần tra trong lãnh địa cũng phát hiện con voi con gần như không hề phòng bị này. Bởi vì không thấy có con voi trưởng thành nào khác, ánh mắt của chúng khi nhìn voi con dần dần phát sinh biến hóa. La Kiều nằm trên núi đá cũng phát hiện hai anh em kia, nhất thời nhíu chặt mày. Đúng là sợ cái gì thì tới ngay cái đó, nhìn voi con vẫn đang sung sướng ăn rể cây như cũ, La Kiều có chút băn khoăn. Cậu nên cảnh báo cho tên nhóc kia, hay nên mang hai đứa con chạy trốn? Từ đầu đến cuối, La Kiều chưa từng nghĩ đến việc xem con voi con này là con mồi, thứ nhất, vụ mãng xà kỳ trước đã dạy La Kiều một bài học, không phải thứ gì cũng có thể ăn, cắn không được thì có giết cũng chỉ làm no bụng kẻ khác. Thứ hai, La Kiều không muốn rước lấy thù hận của đàn voi. Một khi đám voi cái biết cậu giết chết cục cưng của chúng, khẳng định chúng sẽ giẫm chết cậu! Như vậy, có nên giúp con voi con này không? La Kiều nhìn anh em Phỉ Lực, Ai La vẫn chưa phát hiện mình cùng hai tiểu liệp báo, cậu không quên, hai vị này từng truy đuổi cậu, Phỉ Lực còn luôn mồm muốn làm thịt cậu… Nghĩ đến đây, ánh mắt La Kiều liền híp lại.