Trọng Sinh Thành Liệp Báo
Chương 68
Đàn linh dương đầu bò tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi ăn sạch số cỏ non mới mọc, chúng lại giống như khi tới, kết thành quần đội vượt qua sông Tát trở về bờ bên kia.
Lúc linh dương đầu bò qua sông, sư tử của sư đàn Áo La Tư cùng Hoắc Tư Bỉ đều mai phục trong những bụi cỏ cao gần đó, tuy không phát sinh những chuyện hồ đồ như sư tử hai đàn cùng truy đuổi một con mồi, nhưng nhóm sư tử cái hai bên tuyệt đối sẽ không nhường nhịn đối phương.
Bất quá chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đi săn, tạm gác lại bất hòa là phương thức giải quyết tốt nhất.
Trước mắt, tất cả đều phải bắt giữ linh dương đầu bò để lấp đầy bụng.
Còn sau này, sớm muộn gì cũng phải đánh nhau một trận.
Mười hai con sư tử cái của sư đàn Áo La Tư đều được huy động, nhóm sư tử con cũng được dẫn theo, núp trong một cánh rừng bên bờ sông. Đề Na phát hiện sư tử cái của sư đàn Hoắc Tư Bỉ, nó lập tức gọi hai con sư tử cái về trông sóc nhóm sư tử con, mười con sư tử cái vẫn đủ để ứng phó chuyến đi săn kế tiếp. Sư đàn Hoắc Tư Bỉ cũng phát hiện nhóm sư tử cái của sư đàn Áo La Tư, số lượng bọn nó kém đối phương, trước đó còn bị đối phương chiếm một phần lớn lãnh địa, lúc này chỉ có thể nén giận, bắt con mồi lấp đầy bụng quan trọng hơn.
Loại không khí hòa bình quỷ dị này lan tràn trên bờ sông, ngay cả đám hà mã tính tình trước giờ táo bạo cùng cá sấu được sưng là bá chủ sông Tát cũng không khỏi an tĩnh.
Đám hà mã chiếm cứ khu vực nước sâu, còn phần lớn cá sấu thì nằm trên bờ phơi nắng. Hơn mười con sư tử núp trong bụi cỏ, ai cũng không lên tiếng.
La Kiều hấp thụ bài học lần trước, không dám mang theo hai tiểu liệp báo tới bờ sông tìm cơ hội, nơi đó hiện giờ khẳng định có đầy sư tử mai phục, thân là một con liệp báo, nó biểu thị mình không có năng lực tranh giành, sáp tới từ bỏ chết chính là chết.
Nếu muốn bắt được con mồi trước khi đàn linh dương rời đi, thì phải ra tay trước thời hạn.
La Sâm cùng La Thụy đi theo sau La Kiều, ba cha con nương theo bụi cỏ cùng lùm cây để che dấu bản thân, vòng qua rừng hòe gai trong lãnh địa hoa báo, chạy tới phía trước đàn linh dương đầu bò, xác định mình không bị phát hiện, La Kiều liền tìm một chỗ bí mật nằm úp sấp xuống
La Kiều chọn nơi mai phục rất tuyệt, nơi này tầm nhìn trống trải, bụi cỏ rậm rạp, bằng một thân lấm tấm, liệp báo có thể hoàn toàn ẩn mình vào đó, linh dương đầu bò rất khó phát hiện. Cậu có đủ thời gian để chọn lựa con mồi thích hợp, chỉ cần lựa thời điểm thỏa đáng, con mồi tuyệt đối không thể trốn khỏi móng vuốt của cậu.
Điểm duy nhất không hoàn hảo chính là, Mông Đế cũng theo tới, lý do vô cùng chính đáng, đi săn.
Mặc dù quan hệ với Mông Đế đã có chút tăng vọt nhưng La Kiều vẫn như cũ không thể đoán được con hoa báo này đang nghĩ gì. Lấy cái cớ sứt mẻ này, La Kiều dùng móng vuốt thôi cũng có thể vạch trần! Ngày hôm qua cậu tận mắt nhìn thấy Mông Đế giết một con linh dương đầu bò trưởng thành! Thi thể nó đang giấu trong rừng hòe gai ở biên giới lãnh địa hoa báo! Tuy bởi vì thể trọng của linh dương đầu bò nên không thể kéo lên cây, nhưng thủ đoạn che dấu con mồi của Mông Đế rất cao siêu, vô luận là kên kên hay linh cẩu cũng rất khó tìm thấy thi thể linh dương.
Con hoa báo này rõ ràng không thiếu ăn, thế còn theo tới đây làm chi? !
“Ba ba, nhất định phải đứng cùng nó sao?”
La Sâm cùng La Thụy nhích tới bên cạnh La Kiều, dựa sát vào người cậu, đồng thời vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ với Mông Đế. Bọn nó không giống La Kiều, quan niệm hoa báo là thiên địch đã ăn sâu vào tư tưởng hai tiểu liệp báo.
Da lông Mông Đế so với La Kiều có tính ngụy trang rất cao, nếu không phải La Kiều dồn hết tâm trí chú ý đối phương, hiện giờ rất có thể đã mất đi bóng dáng.
Loại cảm giác này thật không tốt, giống như biết rõ có người đi theo mình, nhưng nếu không tập trung thì căn bản không thể tìm thấy đối phương. La Kiều oán thầm, nhưng lại không có biện pháp.
“Yên tâm.” Mông Đế không nhìn tới tư thái uy hiếp của hai tiểu liệp báo, nó trực tiếp đi tới nằm úp sấp bên người La Kiều: “Ta sẽ không cướp đoạt con mồi của ngươi. Có lẽ, còn có thể giúp ngươi một tay.”
Linh dương đầu bò xếp thành một đội ngũ thật dài đi qua, phần lớn là linh dương đầu bò cái trưởng thành cùng linh dương con được sinh vào mùa mưa. La Kiều muốn tìm một con yếu ớt hoặc nhỏ tuổi một chút, nhưng đàn linh dương đột nhiên tăng tốc, làm cậu không thể không nhanh chóng tìm kiếm con mồi.
Rốt cục, La Kiều chọn được mục tiêu, một con linh dương đầu bò vừa mới mọc sừng, độ tuổi này nhìn có vẻ dễ đối phó, nhưng đối với liệp báo mà nói cũng phải mạo hiểm một phen.
Mông Đế từ lúc La Kiều bắt đầu nhìn chằm chằm con mồi thì không lên tiếng nữa, nó lùi ra xa một chút, biểu thị mình không có uy hiếp tới hai ấu tể liệp báo.
La Kiều nhìn thấy hành động này của Mông Đế mới an tâm đi săn. Tuy quan hệ của bọn họ so với đồng loại còn thân mật hơn một chút, nhưng muốn La Kiều yên tâm để hai tiểu liệp báo một mình ở cạnh Mông Đế, này căn bản là chuyện đùa. Cẩn thận sẽ không phạm sai lầm lớn, chứ không phải lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử gì cả, huống chi hoa báo trời sinh đã không phải quân tử. Bích Thúy Ti cũng không cho phép Mông Đế tiếp cận đứa con ruột thịt của mình, có thể thấy tính tình hoa báo đực không xong cỡ nào.
Bất quá Mông Đế biểu thị nó sẽ không thương tổn hai tiểu liệp báo thì nó nhất định sẽ giữ lời.
“Đứng ở đây, đừng chạy loạn.”
Mục tiêu của La Kiều ngày càng tới gần, lúc khoảng cách của linh dương con với liệp báo không đầy hai mươi mét, La Kiều phóng ra khỏi bụi cỏ.
Sức lực của liệp báo không đủ nhưng tốc độ là số một, La Kiều xuất hiện làm đội ngũ linh dương đầu bò nhất thời có chút hỗn loạn. La Kiều thừa dịp này mà cắn cổ linh dương đầu bò con, muốn đè nó ngã xuống đất. Mụ mụ của linh dương con đột nhiên vọt tới, quyết tâm dùng sừng cùng móng dạy cho con liệp báo này một bài học.
La Kiều không thể không buông tha linh dương đầu bò con mà xoay người chạy trối chết, linh dương đầu bò cái vẫn không có tính toán dừng tay, nó muốn đuổi con liệp báo này chạy xa hơn một chút, ngay lúc linh dương đầu bò cái điên cuồng rượt theo La Kiều, Mông Đế im hơi lặng tiếng xuất hiện ở bên hông mà nó vẫn không phát giác. Đột nhiên, Mông Đế phóng ra khỏi bụi cỏ, chuẩn xác cắn vào cổ linh dương đầu bò, răng nanh sắc bén cắn vào cổ họng đối phương.
Đàn linh dương đầu bò một lần nữa lâm vào hỗn loạn, La Kiều nhân cơ hội rượt theo con linh dương con vẫn chưa đi xa, gục nó té xuống đất rùi cắn cổ.
Động tĩnh đi săn đưa tới đám chó ừng, nhóm động vật họ chó điển hình này vẫn thường xuyên theo đuôi nhóm mèo lớn để kiếm chút cơm thừa rượu cặn. Chó rừng lúc đầu cũng không phát hiện Mông Đế, thẳng tới khi Mông Đế nhảy ra khỏi bụi cỏ bắt giữ lấy con linh dương đầu bò cái, chó rừng ý thức được tình hình không ổn, lập tức kéo giãn khoảng cách với mấy con báo này.
Hoa báo khác liệp báo, chó rừng có thể đi theo sau hoa báo, thậm chí dựa vào tiếng kêu thu hút linh cẩu tới để đuổi liệp báo, chiếm đi con mồi của đối phương. Nhưng bọn nó không dám tùy tiện trêu chọc hoa báo, bởi vì trong mắt hoa báo, chó rừng cũng là một bữa ăn ngon.
Cùng là họ mèo lớn, vì sao khác biệt lại lớn như vậy chứ?
La Kiều không dư thừa tinh lực xua đuổi chó rừng, cậu kéo linh dương đầu bò con đã không còn nhúc nhích tới một gốc hòe gai, đám cỏ cao cùng lùm cây có thể che dấu con mồi rất tốt, ít nhất sẽ không bị kên kên phát hiện ngay.
Mông Đế kéo con linh dương đầu bò cái bị mình cắn chết tới một gốc hòe gai khác. Con linh dương đầu bò cái này rất nặng, nó phải ăn bớt một phần mới có thể tha thi thể lên cây.
Linh dương đầu bò con nhìn có vẻ đã chết, nhưng thông qua tiếp xúc giữa chòm râu với đối phương, La Kiều có thể khẳng định linh dương con vẫn chưa ngừng thở. Cậu buông lỏng cổ linh dương, đi qua một bên, linh dương đầu bò con lập tức lảo đảo đứng lên, La Kiều không giết chết mà chỉ làm nó bị thương.
La Sâm cùng La Thụy tò mò chạy tới bên cạnh linh dương con, linh dương con hoảng sợ lập tức bỏ chạy, hai tiểu liệp báo bám sát phía sau, theo bản năng vươn vuốt muốn làm con mồi té ngã, La Kiều ở bên cạnh vừa nhìn vừa kêu: “Tốt lắm, làm nó té đi! Cắn nó, con trai, cắn nó!”
Mông Đế nghe thấy tiếng kêu của La Kiều thì ngẩng đầu, liếm liếm vết máu bên miệng, được rồi, nó đã sớm biết con liệp báo này kỳ lạ, tuy hơi ngốc một chút nhưng nó thích.
Rốt cục, La Sâm cùng La Thụy hợp lực gục được con mồi rồi cắn chết.
La Kiều lại một lần nữa tha linh dương con về dưới gốc cây, hai tiểu liệp báo lập tức há mồm ăn ngấu nghiến.
Mông Đế ăn xong một cái chân sau cùng móc nội tạng của linh dương đầu bò ra xong, thấy La Kiều cùng hai tiểu liệp báo vẫn còn ăn như hổ đói, phụ cận trừ bỏ chó rừng cùng một ít kên kên thì không còn kẻ săn mồi khác, lúc này Mông Đế mới yên tâm kéo con mồi tới một thân cây xa hơn.
La Kiều liếc mắt nhìn Mông Đế một cái, động động lỗ tai, tiếp tục vùi đầu ăn thịt.
Mông Đế giấu con mồi trên cây xong thì tìm một nhánh cây nằm úp sấp.
Rốt cục, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo ăn no, xung quanh đã tụ tập hơn ba mươi con kên kên, số lượng này cũng không nhiều nhưng La Kiều vẫn mang hai tiểu liệp báo tránh đi thật xa.
“Ăn no rồi?” Mông Đế nằm trên nhánh cây nhìn La Kiều đi tới dưới gốc cây: “Nếu ta không giết con linh dương đầu bò cái này, ngươi sẽ thế nào?”
“…”
“Không cám ơn ta sao?”
“…”
“Ta không đòi nhiều, để ta lại làm một lần là được.”
“…”
“Không nói tiếng nào thì ta xem là ngươi đồng ý đấy?”
Đồng ý con khỉ!
La Kiều vừa định nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu, hé miệng, ói hết số thịt linh dương vừa ăn khi nãy.
Hai tiểu liệp báo sợ tới mức không biết làm sao, Mông Đế lập tức từ trên cây nhảy xuống, đi tới trước người La Kiều, nhìn cậu vẫn còn đang nôn khan: “Làm sao vậy?”
“Khó chịu…”
La Kiều nằm úp sấp trên mặt đất, Mông Đế vươn móng vuốt xoa xoa trên người La Kiều: “Chờ ta một chút.”
Dứt lời, Mông Đế nhún người chạy vào trong bụi cỏ. La Kiều co người lại, La Sâm cùng La Thụy thấy bộ dáng khó chịu của cậu thì vừa kêu ba ba vừa liếm cậu, La Thụy cơ hồ sắp bật khóc.
“Ba ba không sao.” La Kiều ngẩng đầu liếm hai tiểu liệp báo: “Nằm một chút thì tốt rồi.”
“Ba ba…”
La Kiều cảm thấy dạ dày lại nổi lên một trận khó chịu, không phải bệnh rồi đi? Cậu thà chính mình bởi vì ăn quá nhanh nên mới khó chịu, nhưng liệp báo không phải đều ăn như vậy sao? Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống này a…
Liệp báo thật sự không thể bệnh, sinh bệnh cùng bị thương đều sẽ lấy mệnh liệp báo. Huống chi cậu còn dưỡng hai tiểu liệp báo…
Cha con dựa vào nhau, trên đỉnh đầu mây đen dày đặc hệt như tận thế sắp đến.
Lúc Mông Đế trở về liền thấy một cảnh như vậy, nó khó hiểu vẫy vẫy đuôi, cũng đâu phải việc lớn gì a? Bước vài bước tới trước mặt La Kiều, đặt mấy cây cỏ cắn trong miệng xuống đất.
La Kiều nhìn cỏ, lại nhìn nhìn Mông Đế, trên đầu nhảy ra một dấu chấm hỏi thật to.
Mông Đế dùng móng vuốt đẩy cỏ về phía La Kiều: “Ăn đi.”
Cậu là động vật ăn thịt, vì sao phải ăn cỏ? !
“Ăn sẽ khỏe.”
Thấy La Kiều chậm chạp không chịu động, Mông Đế biến hóa hình thái, ôm La Kiều dậy, một tay mở miệng cậu, đồng thời cắn cây cỏ đưa tới bên miệng La Kiều, ý bảo cậu mau ăn. Thấy La Kiều vẫn lộ ra bộ dáng ngơ ngác, Mông Đế dứt khoát chặn miệng La Kiều, nhét mớ cỏ vào miệng cậu, còn dùng đầu lưỡi đẩy đẩy.
La Kiều 囧, cậu vừa mới ói xong, còn chưa xúc miệng a…
Bất quá dã thú sẽ không suy nghĩ tới vấn đề này…
Vị cỏ xanh đắng chát từ khoang miệng lan tới cổ họng, La Kiều không kịp oán giận thì miệng lại một lần nữa bị chặn.
Được rồi, có thể tưởng tượng siêu cấp mỹ nhân ôm một con liệp báo trong tay rồi miệng đối miệng uy nó ăn cỏ xanh không? Vô luận là xét theo phương diện nào, trường hợp này vẫn rất không hài hòa.
Mông Đế cố chấp nhét hết cỏ vào miệng La Kiều, sau đó vẫn như cũ không buông ra mà nâng cằm cậu, bắt đầu liếm sau gáy, một tay còn xoa xoa bụng La Kiều.
Hai tiểu liệp báo từ khi nãy đã không lên tiếng, bọn nó bị hành động của Mông Đế dọa hoảng.
Một lát sau, La Kiều lại bắt đầu nôn khan: “Ngươi có thù hận gì với ta à? !”
Mông Đế không nói gì, lộn ngược La Kiều lại xốc xốc hai cái. Ộc một tiếng, La Kiều một lần nữa ói hết toàn bộ mọi thứ trong dạ dày ra, vài nhúm lông lẫn lộn trong đó bị phun ra trên mặt cỏ.
Thấy La Kiều không ói nữa, Mông Đế một lần nữa ôm lấy cậu, liếm liếm tai, còn hôn một cái lên gương mặt lông xù của cậu: “Còn khó chịu không?”
La Kiều đã không còn sức lực để nói chuyện nữa.
“Nhớ rõ, sau này có khó chịu thì tìm loại cỏ này ăn.”
La Kiều nằm ngửa trong lòng Mông Đế, nhịn không được vươn móng che mặt, tuy không còn khó chịu, nhưng bị con trai nhìn thấy bộ dáng này của mình cũng thật mất mặt a…
Mông Đế lại nói tiếp: “Không sao, tình huống này cũng không có gì lạ, ói một chút là quen thôi.”
La Kiều cứng lại, này mà cũng quen được sao? Tuy vung vuốt với ân nhân ‘cứu mạng’ thì không hợp lẽ thường cho lắm, bất quá cậu thật sự nhịn không được muốn đánh người a…
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
33 chương
123 chương
5 chương
24 chương
44 chương
10 chương