Trọng Sinh Thành Liệp Báo
Chương 133
Mùa mưa qua được một nửa, La Sâm cùng La Thụy được mười bảy tháng tuổi.
Hai anh em càng lúc càng độc lập, ngẫu nhiên vẫn làm nũng với La Kiều nhưng đã bớt dính cùng một chỗ với ba ba. La Kiều thường xuyên đi một mình, mà hai anh em cũng tự làm chuyện của mình. Bất quá lúc chơi đùa hay đi săn vẫn luôn ở cùng một chỗ với anh em nhà Tây Lam. Bốn liệp báo đực kết minh đã là chuyện chắc chắn, Sa Mỗ chỉ đành mắt nhắm mắt mở, chỉ là nó lại càng nghiêm khắc dạy dỗ ba đứa nhỏ hơn, vô luận thế nào, sống cùng hai con liệp báo đực như vậy thì càng phải có nhiều tâm mắt hơn.
Sau khi rời khỏi Sa Mỗ, Tây Lam sẽ không lập tức tách khỏi các anh em, phải sau kì động dục đầu tiên nó mới chính thứ độc lập sống một mình. So với hoa báo, liệp báo trưởng thành muộn hơn, bình thường hoa báo cái lúc mười một tháng tuổi đã bắt đầu có lần động dục đầu tiên, đương nhiên, vẫn chưa thể giao phối, hoa báo cũng giống liệp báo, phải chờ tới hơn ba tuổi mới có thể chân chính phát dục thành thục.
La Kiều gần nhất cứ cảm thấy lo được lo mất, cậu luyến tiếc hai tiểu liệp báo mà một tay mình nuôi lớn, nhưng về phương diện khác thì cậu cảm thấy suy nghĩ của mình thực ích kỷ. Giống như con cái lớn lên phải rời khỏi cha mẹ sống tự lập, La Sâm cùng La Thụy trưởng thành, chúng cần có qua trình độc lập này, nó ảnh hưởng tới sự sinh tồn cùng sinh sản của chúng trong tương lai.
Nhưng cậu vẫn lo lắng… lỡ không bắt được con mồi, ăn không đủ no, hay gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ…
Được rồi, cậu chính là một ba ba ngốc a.
La Kiều vừa bắt được một con linh dương gazen, sau khi cùng con trai ăn xong thì nằm trên cỏ nghỉ ngơi, có chút buồn ngủ.
Sa Mỗ đã mang đám nhỏ ra ngoài đi săn, Hi Đạt cũng mang bốn ấu ra ngoài, tiểu liệp báo gần bốn tháng đã có thể đuổi kịp bước chân mụ mụ, mặc dù chúng vẫn nhu cũ là mục tiêu của những kẻ săn mồi nhưng chúng phải bắt đầu học cách thích ứng với thảo nguyên tàn khốc này.
La Sâm cùng La Thụy leo xuống núi đá, hơn nữa có vẻ có hứng thú với một gốc sung bên cạnh. Liệp báo thích cây nhưng không am hiểu leo trèo, lúc nhỏ móng vuốt còn sắc bén, La Sâm cùng La Thụy vẫn dễ dàng leo lên những cây khô ngã nghiêng trên đất, những cây cao một chút cũng không thành vấn đề. Theo bọn nó trưởng thành, trò chơi này cũng càng lúc càng khó khăn, động tác cũng trở nên ngốc nghếch.
Bất quá so với linh cẩu hoàn hoàn không có cách leo lên cây thì liệp báo đã có thể nói là không tồi.
Chỉ cần liệp báo leo lên chỗ cao một chút thì linh cẩu liền bó tay.
Nghĩ đến đây, La Kiều trở mình, móng vuốt co lại cọ cọ lưng trên cỏ. Tuy La Sâm cùng La Thụy đã nắm giữ kỹ xảo đi săn, nhưng bắt được con mồi không phải tất cả, quan trọng nhất là có thể giữ được con mồi. Lúc trước cũng vì khiếm khuyết mặt này mà La Kiều không ít lần chịu thiệt. Khí lực của liệp báo quá nhỏ, không giống hoa báo có thể tha con mồi lên cây giấu, hơn nữa sau khi chấm dứt cuộc truy đuổi kéo dài mười đến hai mươi phút, liệp báo cơ hồ không còn năng lực phản kháng, này cũng là nguyên do bọn nó thường xuyên bị đánh cướp. Cho dù là Sa Mỗ cùng Hi Đạt cũng bị cướp năm lần bảy lượt, càng miễn bàn tới La Kiều. Nếu La Sâm cùng La Thụy cũng gặp tình huống này thì sao?
Cách ngày hai tiểu liệp báo phải tự lập ngày càng gần, La Kiều lại càng lo lắng.
Cọ thoải mái, La Kiều lật người lại ngáp dài, lúc con trai còn nhỏ thì cả ngày phát sầu suy nghĩ xem làm thế nào nuôi lớn. Lúc chúng lớn thì lại lo buồn sau này chúng có sống tốt hay không. Đây là căn bệnh chung của bậc cha mẹ đi?
Chẳng qua cha mẹ nhân loại lo lắng vấn đề thành gia lập nghiệp của con cái, mà liệp báo ba ba lại lo chuyện ăn cơm cùng an toàn của đứa nhỏ.
Dựa theo lời Sa Mỗ, La Kiều thuần túy chỉ nghĩ vớ vẫn mà thôi. La Kiều đã dạy hết mọi thứ có thể cho La Sâm cùng La Thụy, bọn chúng có thể sinh tồn hay không, có thể sống tốt hay không thì phải dựa vào chính mình, La Kiều không có khả năng vĩnh viễn đi theo giúp đỡ.
Nếu cho rằng một con liệp báo mười tám tháng tự lập là quá nhỏ, kia mèo đồng cỏ mới một tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà không phải khóc chết rồi sao?
“Không có con liệp báo nào vô dụng như ngươi nghĩ đâu.” Sa Mỗ cho La Kiều một vuốt, muốn chụp tỉnh cái kẻ quá quan tâm cho con trai mà điên loạn này: “Có lẽ lúc mới bắt đầu tự lập cuộc sống sẽ khó khăn một chút, nhưng tất cả liệp báo đều như vậy. Nếu không để chúng tự lập, chúng căn bản không thể trưởng thành! Hơn nữa…” Sa Mỗ dừng một chút mới nói tiếp: “Ngay cả ngươi cũng có thể sống tốt như vậy, chúng còn chịu thiệt được sao?”
Còn một câu Sa Mỗ không nói, tâm tư hai tiểu liệp báo bị dưỡng lệch kia căn bản không hề đơn thuần, khẳng định sẽ không gặp trắc trở như nhóm liệp báo trẻ lúc vừa tự lập.
Hai đứa con của nó cũng vì thế mà được lợi.
La Kiều liếm liếm chỗ bị Sa Mỗ chụp đau, muốn nói, mụ mụ thân ái, này xem là an ủi sao? Sao cậu cảm thấy Sa Mỗ quanh co một vòng cuối cùng chính là muốn đả kích cậu a?
Ảo giác đi?
Không chỉ La Sâm cùng La Thụy sắp tự lập, hai ấu tể của Bích Thúy Ti cũng sắp phải rời khỏi mụ mụ.
Hoa báo dưỡng dục ấu tể so với liệp báo cũng không dễ dàng gì, rất nhiều hoa báo mụ mụ chỉ có thể nuôi sống một báo con. Đối với liệp báo mụ mụ mà nói, tiểu liệp báo không có anh chị em thì sinh tồn thực sự rất gian nan, vì thế chúng luôn cố hết sức sinh nhiều ấu tể. Nhưng với hoa báo, chỉ có một ấu tể thì tỷ lệ sống sót ngược lại càng cao hơn.
Hoa báo mụ mụ rất hiếm khi nuôi nấng nhiều hơn hai ấu tể, còn liệp báo mụ mụ lại thường xuyên dẫn một đám nhóc băng qua thảo nguyên.
Kỉ lục đứng đầu của Sa Mỗ là sáu con, còn từng có liệp báo cái sinh một lứa chín tiểu liệp báo, bất quá, chúng không sống sót toàn bộ.
Hoa báo trưởng thành rất nhanh, tiểu báo đực đã cường tráng hơn mụ mụ, tiểu báo cái thì cũng xấp xỉ, hai báo con đều kế thừa kỹ năng đi săn xuất sắc tình tính tình nóng nảy của Bích Thúy Ti, tiểu báo đực hiếu kì hơn em gái mình rất nhiều, nó từng một mình khiêu chiến một con cá sấu dài năm mét!
Lúc ấy cá sấu đang nằm bên bờ sông phơi nắng, nhiệt độ rét lạnh ban đêm còn vươn lại làm nó hành động có chút chậm chạp, nếu không phải nhiệt độ cơ thể đã tăng trở lại thì nó không thể động đậy được chút nào.
Đứa nhỏ của Bích Thúy Ti phát hiện nó, tiểu báo cái theo bản năng cảm thấy nguy hiểm mà tránh đi, nhưng tiểu báo đực lại tò mò tiến tới, dùng móng vuốt vỗ vỗ cái mũi cá sấu.
Cái này gọi là không biết nên không sợ, trước đây chúng từng ăn thịt cá sấu, nhưng đó đã là thi thể không còn nguyên vẹn, loài bò sát diện mạo dữ tợn kích thước lớn này đối với báo con mà nói vẫn rất lạ lẫm.
Vận may của tiểu báo đực tốt lắm, lúc đó hành động của con cá sấu này rất chậm chạp, vì thế giúp tiểu báo đực tránh được một kích trí mạng, tin tưởng từ nay về sau nó sẽ có tâm lý kính sợ tên bự con này.
Bích Thúy Ti biết mình nên để đứa nhỏ rời đi. Hoa báo đực sẽ không cho phép trong lãnh địa mình tồn tại một giống đực sắp trưởng thành. Cho dù là cha con cũng vậy.
Mông Đế sẽ không khách khí với con trai của mình, nếu tiểu báo đực không muốn bị thương thì nhất định phải chủ động rời đi. Đương nhiên, nếu nó có thể đánh bại Mông Đế thì có thể kế thừa vùng lãnh địa rộng lớn này, nhưng thực hiển nhiên đó chỉ là mộng tưởng hão huyền, nó không phải đối thủ của Mông Đế.
Bích Thúy Ti đã trao đổi với Mông Đế, hai đứa con của nó phải rời đi trước khi mùa mưa kết thúc, tiểu báo đực một mình tìm kiếm lãnh địa, còn Bích Thúy Ti sẽ mang theo tiểu báo cái đi tới lãnh địa của một con hoa báo đực khác, sau đó sẽ tự phân chia lãnh địa.
Mông Đế sẽ không giao phối với nó nữa, Bích Thúy Ti không muốn sau này lúc cần lại không tìm thấy giống đực.
Mông Đế đối với chuyện Bích Thúy Ti muốn rời đi biểu thị không sao cả, sự thực, nó đang tính toán nên làm đế nào để hai đứa con của La Kiều nhanh chóng tự lập, mười tám tháng đã là cực hạn của Mông Đế.
Sư tử con tự lập muộn hơn so với liệp báo cùng hoa báo. Bình thường phải hai đến ba tuổi chúng mới thực sự rời khỏi sư đàn. Nếu trong lúc này quyền lực trong đàn có sự thay đổi, sư vương bị cướp đi ngai vàng thì nhóm sư tử con tầm một tuổi sẽ bị giết, còn đám lớn hơn sẽ bị dí chạy trối chết. Nếu may mắn thì sống sót, còn xui thì cũng chết.
Tiểu sư tử cái sau khi lớn lên vẫn có thể quay về sư đàn, nhưng tiểu sư tử đực thì phải vĩnh viễn rời đi, hoặc chết, hoặc cướp được vương vị thuộc về mình.
Ngai vàng sư vương của sư đàn Hoắc Tư Bỉ đã bị Phỉ Lực cùng Ai La chiếm cứ, Nạp Tư đã trở thành quá khứ. Sau một thoáng rối loạn ngắn ngủi, sư đàn lại bình ổn trở lại. Nhóm sư tử cái lại bắt đầu đi săn, hơn nữa có vài con đã mang thai của hai anh em Phỉ Lực, Ai La.
Trong sư đàn Áo La Tư, sư tử con mới sinh đã được mụ mụ mang về đàn, đám nhóc mới được sáu tuần tuổi tròn vo, thực chọc người ta yêu thích. Nhóm sư tử cái đều rất thân thiện với sư tử con, bọn nó dùng trán cùng móng vuốt của mình nhẹ nhàng cọ cọ ấu tể, sư tử con sẽ theo bản năng tỏ ra ngoan ngoãn.
Áo La Tư thực khoan dung với đứa nhỏ của mình, bất quá nó chỉ giới hạn trong những lúc tâm tình nó tốt. Nếu tâm tình hỏng bét hoặc đói bụng thì sư vương sẽ rất táo bạo, ấu tể nhỏ như vậy tiếp cận nó sẽ rất nguy hiểm.
Nhóm mụ mụ của các ấu tể mới sinh khẩn trương nhìn đám nhỏ tiếp cận Áo La Tư, chúng còn chưa lớn bằng một móng vuốt của Áo La Tư.
May mắn chính là, tâm tình của Áo La Tư hôm nay không tồi, nó thậm chí còn liếm một ấu tể nằm ngửa bên chân mình.
Nhóm sư tử cái thở phào.
Mười một ấu tể sinh ra trước mùa mưa đã lớn, chúng bắt đầu tham dự đi săn, mà đám ấu tể vừa tới sẽ trở thành đối tượng luyện tập đi săn cho nhóm sư tử chưa trưởng thành. Chúng phải chịu đựng sự thô bạo của anh chị mình, đây là quy củ của sư đàn.
Đương nhiên, nếu nhóm sư tử lớn hơi quá đáng, nhóm sư tử cái sẽ ra mặt. Bất quá tình huống này rất ít, nhóm ấu tể cũng không yếu ớt đến vậy.
Đây là phương pháp giáo dục đứa nhỏ của mèo lớn, vừa thô bạo lại ôn nhu, ấu tể phải tự mình học được kỹ năng sinh tồn thì mới sống sót trên thảo nguyên cạnh tranh tàn khốc này. Về phần liệp báo ba ba cả ngày lo lắng cho đứa con thì chỉ có thể xem là ngoại lệ.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
165 chương
766 chương
20 chương
50 chương