Trọng Sinh Thành Liệp Báo
Chương 109
Mùa mưa đến thức tỉnh tất cả sinh mệnh trên thảo nguyên, năm nay lượng mưa dồi dào, vài trận mưa to qua đi, không chỉ cỏ xanh mạnh mẽ sinh trưởng, những đàn thú di chuyển cũng trở lại vùng châu thổ, cư dân thường trú, lũ sâu keo cũng bắt đầu xuất hiện. Lũ sâu lông này sống trên mặt đất, gặm cỏ xanh mà sống, chúng có thể tự do bò trên đất. Bình thường cứ cách mười năm sẽ xuất hiện một lần đại quy mô. Nhóm động vật ăn cỏ không thích thú gì mấy, lũ sâu này luôn tranh đoạt thức ăn với chúng. Bất quá đám chim ăn côn trùng lại thực vui vẻ, sâu keo số lượng nhiều khủng khiếp, đại biểu trong khoảng thời gian ngắn chúng không cần sầu lo vấn đề thức ăn.
Loại sâu lông nghêng ngang bò trên mặt đất cùng nhánh cây này so với đám giun trốn trong bùn đất dễ bắt hơn. Đương nhiên, hương vị cũng không tệ.
Rất nhiều loài chim sinh sống trên thảo nguyên đều ùa tới thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn này.
Đám cò marabou chân dài cùng vài loài chim nhỏ cùng chui vào bụi cỏ bắt sâu keo, tuy chúng nó thường đi theo phía sau kên kên nhặt hoặc cướp chút thịt thối, nhưng chúng cũng thích tự bắt con mồi. Ngậm những con sâu lông mềm mềm không ngừng ngọ nguậy vào miệng, sau đó nuốt xuống. Đối với cò marabou mà nói, sâu keo thực sự quá nhỏ, bọn nó phải ăn không ngừng mới có thể thỏa mãn. Bất quá vào mùa mưa vĩnh viễn không cần lo lắng vấn đề thức ăn, đám chim quelea mỏ đỏ cũng là món chủ yếu trong thực đơn của cò marabou. Chim quelea ăn mầm móng quen sống quần cư, thích làm ổ cùng một chỗ. Trên cái cây làm tổ của loài chim này có thể nhìn thấy hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn ổ chim được bện từ những nhánh cây nhỏ, lũ chim non sống bên trong. Việc duy nhất cò marabou phải làm là đứng trên nhánh cây, bảo trì cân bằng, sau đó cúi đầu, dùng cái mỏ thật dài của mình kẹp chim non từ trong ổ ra ngoài.
Cả quá trình đúng là một bữa tiệc đứng miễn phí.
Trên một cây sung trong lãnh địa La Kiều cũng có một đàn chim quelea mỏ đỏ sinh sống. Bọn nó giống như đột nhiên xuất hiện trong đêm, cả đàn tụ tập cùng một chỗ, phần phật phần phật đập cánh giống như có thể che kín một khoảng không. Tiếng kêu của chim quelea thực dễ nghe, nhưng một nhà liệp báo lại thực bất mãn với vị hàng xóm mới này. Đàn chim nhỏ này cứ ríu rít từ sáng đến tối, không có lúc nào ngừng nghỉ. Nhóm liệp báo đã sớm tức giận đến nổi đầy gân xanh trên trán.
Mặc cho là ai, lúc nghĩ ngơi lại có một đám ồn ào bên cạnh thì sắc mặt cũng không dễ coi nổi.
Loài chim này không nằm trong thực đơn của liệp báo, nhưng La Kiều thế, nếu trời còn chưa sáng mà chúng lại líu ríu không ngừng một lần nữa, cậu nhất định cho chúng biết tay!
Cho dù cậu không bắt được thì không phải vẫn còn Mông Đế sao?
Nghĩ đến Mông Đế, La Kiều theo bản năng nhìn về phía Sa Mỗ, có chút chột dạ.
Sa Mỗ cùng ba ấu tể lưu lại lãnh địa của cậu, Sa Mỗ vẫn cảm thấy bất mãn vì La Kiều yêu đương với hoa báo như cũ. Cứ việc La Kiều đã giải thích, thậm chí còn trái lương tâm dấu hết chuyện Mông Đế đùa giỡn bắt nạt, gì kia mình đi, chỉ nói với Sa Mỗ Mông Đế đã nhiều lần giúp đỡ mình, lại còn cung cấp thức ăn, nhưng Sa Mỗ vẫn không hề có chút ấn tượng tốt nào về Mông Đế.
Nguyên nhân rất đơn giản, trừ bỏ La Kiều, không có con liệp báo nào lại có cảm tình tốt với hoa báo cả!
Có ấn tượng tốt với một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích, thậm chí là giết chết mình, đầu óc hỏng rồi chắc? Này cũng giống như linh cẩu với sư tử vậy phát huy tình cảm láng giềng hữu nghị vậy, trừ bỏ chết thì không còn đường khác.
Trong mắt Sa Mỗ, La Kiều thuộc về tình huống đầu óc bị hỏng. Nó thực sự không muốn thừa nhận con liệp báo này do mình sinh.
“Ngươi xác định một ngày nào đó nó sẽ không đột nhiên trở mặt cắn chết ngươi? Ngay cả lũ lợn warthog không có đầu óc cũng không cho rằng hoa báo là người trước sau như một.” Sa Mỗ vừa liếm má cùng cằm Tây Lam, giúp nó vệ sinh vệt máu của con mồi, vừa nói với La Kiều.
Tuy giọng điệu Sa Mỗ không tốt lắm nhưng La Kiều vẫn nghe ra được, Sa Mỗ đang quan tâm mình, quả nhiên, có mụ mụ đứa nhỏ chính là bảo bối a.
Sa Mỗ bị ánh mắt sáng lấp lánh của La Kiều nhìn tới lạnh sống lưng, thật sự lại muốn cho cậu vài vuốt.
Tuy đứa con này thường xuyên làm chuyện ngốc, dạy cỡ nào cũng không bẻ về đường ngay, nhưng Sa Mỗ không thể không thừa nhận, năng lực đi săn của La Kiều khá tốt. Hai mẹ con vừa hợp tác bắt được một con linh dương grant. Loại linh dương cao to này cho dù là giống cái cũng có cái sừng dài sắc nhọn, thân hình cũng lớn hơn liệp báo, khí lực cũng khá lớn.
Một con liệp báo đơn độc rất khó bắt được linh dương grant trưởng thành, nếu sơ ý có thể bị thương, thậm chí là chết.
Bất quá linh dương đực đang khát khao giao phối sẽ thả lỏng cảnh giác với bên ngoài, một lòng chỉ muốn đánh bại đối thủ để chiếm được niềm vui của linh dương cái. Linh dương grant đánh nhau không giống các loài linh dương khác, linh dương đực sẽ không dùng sừng quyết đấu, chúng sẽ đi song song nhau, nhân cơ hội đánh giá đối phương cùng cân nhắc thực lực của cả hai, con yếu hơn sẽ tự động rời đi. Nếu thực lực hai bên ngang nhau mà không bên nào chịu nhượng bộ thì tranh đấu là không thể né tránh.
La Kiều cùng Sa Mỗ nhắm vào một con linh dương grant đức đang tranh đấu. Nó sơ ý bị sừng của đối thủ đâm bị thương, máu từ miệng vết thương chảy ra. Kích thích từ tuyến thận tiết ra làm nó quên đi đau đớn, vẫn tiếp tục quấn lấy đối phương đánh nhau.
La Kiều cùng Sa Mỗ yên lặng núp trong bụi cỏ cao, khoảng cách với hai con linh dương grant đang đánh nhau không tới ba mươi mét, năm tiểu liệp báo theo sau, bảo trì một khoảng cách nhất định. Nhóm tiểu liệp báo cúi đầu, giấu mình trong bụi cỏ giống như La Kiều cùng Sa Mỗ. Nếu bọn nó muốn ăn thịt linh dương thì không thể lộn xộn, cũng không được phát ra bất kì tiếng động nào.
Rốt cuộc con linh dương grant bị thương quỳ rạp xuống đất, kẻ chiến thắng nghênh ngang bỏ đi, chính là nó cũng phải trả một cái giá lớn, cơ hồ sức lực toàn thân đã dùng hết trong trận chiến này, nếu lại có kẻ cạnh tranh khác xuất hiện, con linh dương đực này cũng khó thoát khỏi vận mệnh thất bại.
Bất quá nó vẫn may mắn hơn đồng loại đang quỳ rạp trên mặt đất kia nhiều lắm, ít nhất nó không bị đám liệp báo bụng đói đến kêu vang dùng ánh mắt như nhìn món ngon mà chăm chú theo dõi. Cứ việc, loại an toàn này cũng chỉ là tạm thời.
Con linh dương grant quỳ trên mặt đất nghiêng đầu liếm miệng vết thương, hoàn toàn không phát hiện kẻ săn mồi núp trong bụi cỏ. Sa Mỗ xem đúng thời cơ phóng ra khỏi bụi cỏ, con linh dương đang quỳ giật mình bật dậy, xoay người bỏ chạy. Vết thương làm động tác cùng tốc độ của nó bị chậm lại nhưng thể trạng cường tráng làm Sa Mỗ vẫn rất khó dùng móng vuốt sẫy ngã nó.
La Kiều xông lên hỗ trợ thì lại gặp phải vấn đề tương tự Sa Mỗ. Hai con liệp báo cộng lại không tới một trăm tám mươi ký lại muốn bổ gục một con linh dương grant đực là chuyện rất khó khăn, cho dù con mồi đang bị thương cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.
La Kiều dứt khoát biến hóa hình thái, cầm một tảng đá vọt tới. Linh hoạt né tránh công kích của linh dương grant, túm lấy sừng rồi nương theo lực của đối phương nhảy lên người nó. Hai chân La Kiều kẹp chặt cổ linh dương grant, một tay cầm sừng, tay kia nắm chặt tảng đá mà nện xuống đầu nó.
Một phát, linh dương grant đau đến phát cuồng.
Hai phát, chân linh dương grant bắt đầu run lên.
Ba phát, linh dương grant quỳ rạp xuống đất, chỉ còn lại một hơi thở mong manh.
Sau đó La Kiều lại hung hăng đập mạnh, đầu linh dương grant vỡ tung, hỗn hợp máu phun đầy mặt cùng người La Kiều.
Mùi máu cùng cảm giác ấm nóng kích thích cảm quan, La Kiều nâng mu bàn tay cọ một chút, nhìn vệt máu đỏ tươi thì nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm một ngụm, hương vị tràn vào miệng làm cậu nheo mắt.
Sa Mỗ từ một khắc La Kiều giơ đá đập vào đầu linh dương grant đã bắt đầu ngây ngẩn, nó sống mười bốn năm, cho tới giờ chưa từng thấy con liệp báo nào đi săn như La Kiều. Trước kia Sa Mỗ từng sống với La Kiều một khoảng thời gian, cũng không phải lần đầu tiên thấy phương thức đi săn của cậu, nhưng nó vẫn không thể tiếp nhận như cũ.
Bỏ qua răng nanh sắc bén cùng móng vuốt, đi dùng tảng đá?
Sa Mỗ cùng biến hóa hình thái, cầm lấy tảng đá bị La Kiều vứt qua một bên, nhìn vết máu cùng óc át dính trên đó, nó đi tới trước mặt con linh dương grant đã ngã xuống đất không đứng dậy nổi mà ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của La Kiều, hung hăng đập xuống.
Sau đó, đầu linh dương grant nát bấy…
Nếu con linh dương bất hạnh này có thể mở miệng, nó tuyệt đối sẽ chửi ầm lên: con mẹ nó đi săn thì đi đi, ông đây cũng không phải chưa từng bị đuổi giết, nhưng chưa bao giờ thấy ai tàn bạo thế này! Chết rồi thì thôi đi, lại còn đập nát đầu người ta, thực là con mẹ nó mất nhân tính mà!
La Kiều nhìn con linh dương bị Sa Mỗ đập đến nát đầu, nhịn không được nhỏ một giọt nước mắt đồng tình.
Được rồi, con linh dương này vốn do cậu giết, này thuần túy chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi! Bất quá cho dù là nước mắt cá sấu thì cũng là nước mắt nha!
Cá sấu biểu thị mình thực vô tội, mọi người thực sự quá hiểu lầm nó rồi a, một năm nó chỉ ăn có vài bữa, phần lớn thời gian đều không sát sinh. So với liệp báo cứ cách vài ngày lại đại khai sát giới thì nó lương thiện hơn nhiều a. Đương nhiên, nếu lúc đó không phải nó đang canh giữ một thi thể linh dương đầu bò, há to mồm chờ ăn cơm thì những lời này càng có sức thuyết phục hơn.
Sa Mỗ ném đá qua một bên, nó thừa nhận phương pháp này có thể nhanh chóng giết chết con mồi, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là phải đuổi kịp đối phương! Vì thế đối với nó thì tác dụng không lớn lắm. Trừ phi đụng những loài lớn, tỷ như con linh dương grant này, chứ bắt linh dương gazen cùng thỏ hoang thì căn bản không cần làm chuyện dư thừa như vậy, trực tiếp xông lên cắn cổ là được rồi.
Linh dương grant đực thực sự quá nặng đối với liệp báo, cho dù La Kiều cùng Sa Mỗ hợp lực cũng không kéo nổi nó vào bụi cỏ. Bọn nó chỉ có thể gọi năm tiểu liệp báo chạy tới đây, dùng tốc độ nhanh nhất để lấp đầy bụng, ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Không có vật che đậy, đám kên kên rất nhanh sẽ phát hiện con mồi.
Cùng lúc này, Hi Đạt đang cùng đám theo đuổi chơi trò rượt bắt, bất đồng với mấy ngày trước là lại có thêm ba con liệp báo đực xa lạ gia nhập hàng ngũ theo đuổi. Bọn nó là anh em, vì đi theo đàn linh dương đầu bò di chuyển mới đi vào vùng châu thổ này, đang định lập một vùng lãnh địa của riêng mình ở đây. Ba anh em là một kẻ cạnh tranh mạnh mẽ, trừ bỏ anh em Mạt Sâm, Kiệt Lạc, hai con liệp báo đực đơn độc kia chắc chắn sẽ bị nốc ao đầu tiên.
Hi Đạt không cần quan tâm ba con liệp báo đực này từ đâu tới, có lãnh địa hay chưa, nó chỉ cần xác định, chúng có đủ cường tráng để mình sinh ra ấu tể khỏe mạnh hay không là được.
Bảy con liệp báo đực cùng một con liệp báo cái, đội hình này vô cùng bắt mắt, đi đến đâu cũng gây chú ý. Tất cả động vật ăn cỏ nhìn thấy chúng đều đề cao cảnh giác. Nhưng tâm tư tám con liệp báo này không đặt vào chuyện đi săn, đàn linh dương đầu bò có thể tạm thời thả lỏng.
La Kiều cùng một nhà Sa Mỗ ăn thịt, con linh dương giành thắng lợi ban nãy cuối cùng cũng không được giống cái ưu ái, nó vừa trở về quần thể đã bị một con khác khiêu chiến đánh bại. Không đợi nhóc linh dương thương tâm kia kịp liếm miệng vết thương thì một con hoa báo đực đang phục kích xông ra, con linh dương grant bị đánh bại kia cuối cùng cũng chết như đồng bạn vừa chết dưới móng vuốt liệp báo, sinh mạng chúng nó kết thúc trong mùa mưa tới sớm.
Mông Đế cắn đứt xương sống con mồi, xác định đối phương đã ngừng thở mới kéo nó giấu vào lùm cây. So với liệp báo không có cách nào di chuyển linh dương grant mà nói, sức mạnh của hoa báo rất kinh người, có thể kéo con mồi có trọng lượng gấp mình mấy lần. Nhưng nó khó tìm thấy gốc cây nào ở gần đó có thể chịu nổi sức nặng của con linh dương này, nó cần ăn trước một phần, nếu cần thì vứt bỏ nội tạng để giảm bớt trọng lượng.
Mông Đế giấu con mồi rất kín nên đám kên kên rất khó phát hiện, linh cẩu cũng không xuất hiện. Không phải ngẫu nhiên mà nó giết con linh dương grant này, tuy La Kiều không muốn nó tới lãnh địa của cậu nhưng đâu nói mình không được theo sau a. Mông Đế không muốn lãng phí một chút thời gian nào, một khi Sa Mỗ cùng nhóm ấu tể rời đi, nó sẽ yêu cầu La Kiều thực hiện ‘ưu đãi’ đã hứa hẹn.
Nó không có cách nào giải thích tâm tình của mình lúc này, bởi vì trước kia chưa từng phát sinh. Cuối cùng, Mông Đế đổ hết trách nhiệm cho mùa mưa.
Nếu Bích Thúy Ti cùng bốn con hoa báo đã rời đi biết chuyện này, chúng nhất định sẽ cười khỉnh, thuận tiện chỉa vuốt giữa vào mặt Mông Đế.
Cái gì gọi là chết cũng mạnh miệng? Cái gì là dối trá xảo quyệt? Cái gì là phân biệt đối xử?
Mông Đế chính là ví dụ điển hình nhất!
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
33 chương
123 chương
5 chương
24 chương
44 chương
10 chương