Trọng sinh thành chó dẫn người mù
Chương 61
Đã làm chó suốt một thời gian dài, luôn sẽ có một vài thói quen khó có thể từ bỏ.
Cũng không phải nói đến cái thói quen nhấc một chân khi đi vệ sinh khó thể sửa đổi, cái loại thói quen sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tổng tài bá đạo này, cho dù Lục Thừa Nghiệp có phải tự chặt đi một chân cũng nhất định sẽ từ bỏ.
May mắn là, bởi vì khi vừa biến về thành người hắn liền bị gãy xương, cái loại thói quen này đã sớm theo thời hạn tĩnh dưỡng một trăm ngày sau khi thương cân động cốt tiêu thất, lưu lại chính là… ừ, một vài thói quen khác.
Lục Thừa Nghiệp đã sớm mướn CEO đi quản lý công ty của mình, hắn chỉ cần ở thời điểm cần quyết định một số phương án trọng yếu hoặc đại hội cổ đông ra mặt là được, hiện tại cơ bản chính là không có việc gì làm, rảnh rỗi buồn chán đến chết.
Thế nhưng văn phòng luật sư của Trương Hàng lại là đang trên đà phát triển, cái người đứng ra liên kết luật sư mở văn phòng này thật ra cũng không phải Trương Hàng mà là một người tên Minh Thành, có kinh nghiệm hành nghề trên năm năm, bây giờ cũng đã ba mươi tuổi.
Muốn thhành lập một văn phòng luật sư yêu cầu phải có kinh nghiệm hành nghề từ ba năm trở lên, mà Trương Hàng tốt nghiệp đến nay chỉ mới được một năm, muốn tự mình đứng ra hoàn toàn không có khả năng, mà Minh Thành kia có kinh nghiệm lại không có tài chính, hai người trong lúc gặp việc tình cờ quen biết, phát hiện cả hai có được tiếng nói chung liền rất nhanh thân thiết, lập ra kế hoạch.
Sau đó Trương Hàng bỏ tiền, Minh Thành đứng ra làm người đảm bảo, hai người lại tìm thêm một vài luật sư cùng chung chí hướng, thiết lập ra cái văn phòng này
Văn phòng luật sư này kỳ thực có chút kỳ vọng viễn vông, chuyên môn giúp đỡ một ít trường hợp có hoàn cảnh khó khăn lên tòa, mà cũng vì như vậy nên lợi nhuận cực nhỏ, có đôi khi căn bản chính là không có lợi nhuận, đơn thuần là làm việc tốt.
Toàn bộ tiền bạc Trương Hàng kiếm được từ Black cơ bản đều dùng để duy trì chính nó, cuối năm còn phải phát tiền thưởng cho nhân viên.
Mà thu nhập của văn phòng luật sư cơ bản đều phát cho các luật sư, một chút cũng không có dư ra, vì vậy bản thân nơi này chính là hoàn toàn không có lợi nhuận, cho dù là Trương Hàng dùng số tiền chia cổ phần trong công ty app điện thoại ra duy trì, muốn có thể quay vòng vốn cũng rất gian nan, mà điều kiện công tác càng là phi thường gian khổ.
Lục Thừa Nghiệp suốt ngày không có việc gì làm, ngoại trừ tham dự hội nghị định kỳ thì hầu hết thời gian đều là dính vào phía sau Trương Hàng, theo cậu đi văn phòng luật sư.
Trong lúc Trương Hàng ngồi đối diện bàn công tác làm việc, Lục Thừa Nghiệp sẽ mặt dày đem cằm dán lên người của cậu, cơ hồ là đem cả cơ thể đều tựa vào người của Trương Hàng.
Labrador là giống chó đặc biệt rất dính người, sinh lý của Lục Thừa Nghiệp hiển nhiên đã bị khoảng thời gian làm chó kia ảnh hưởng (Hắc tổng giám đốc tự nhận), đặc biệt thích dán lên người Trương Hàng.
Lúc hai người ở chỗ riêng tư càng là thích đem cằm gác lên trên đùi Đại Hắc….
Lúc làm chó động tác này đương nhiên sẽ khiến người yêu thích, nếu như đã biến thành người còn giữ nguyên như vậy….
Ánh mắt của Trầm Minh Phỉ nhẹ nhàng đưa về phía Minh Thành, dùng nhãn thần giao lưu ——
/Người nọ không phải bị bệnh thoái hóa xương đi?/
/Cái này gọi là show ân ái/
/Thế nhưng show ân ái không phải là gối đầu lên chân sao? Bộ dạng hắn tựa cằm lên đùi Trương Hàng này… hình ảnh thật quá đẹp, ta không dám nhìn/
/đại khái là… muốn nhìn gương mặt của Trương Hàng đi, dù sao bộ dạng cũng không tệ./
/Nhị boss, tiết tháo của anh rơi hết rồi kìa!/
/Tôi là người đại diện, tôi mới là đại boss có được không?!/
/Ai trả thù lao người ấy là lão đại, tôi chính là thực tế như vậy./
Trầm Minh Phỉ và Minh Thành đối với Trương Hàng chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, cho dù cảm thấy Lục Thừa Nghiệp có chút quái đản cũng chỉ là nhìn nhiều thêm vài lần, sẽ không làm ra hành động gì.
Thế nhưng Triệu Manh Tâm lại không giống, cô là thật sự yêu thích Trương Hàng, từ lần đầu tiên gặp gỡ đã bị đôi mắt rõ ràng không nhìn thấy thế giới nhưng cố ý lại sâu đến không thấy đáy kia mê hoặc, không thể tự kềm chế.
Cô không phải loại người tham tiền, nếu như thật sự thích tiền, cô có thể chuyển đến một văn phòng khác chứ không cần lưu lại ở nơi chỉ có thể nhận được tiền lương cơ bản này.
Cô thích Trương Hàng cũng không phải vì cậu có tiền, mà là thật sự bị hấp dẫn bởi tính kiên cường và vẻ thần bí của cậu, muốn chiếu cố cậu, trở thành người quan trọng nhất trong nhân sinh của cậu.
Ngay từ đầu Trương Hàng chính là dùng thái độ ôn hòa, từ chối người ngoài ngàn dặm, khiến Triệu Manh Tâm ngay cả một cơ hội cũng không có.
Hiện tại Trương Hàng đã thay đổi, thái độ bên ngoài rõ ràng càng trở nên lạnh lùng, thế nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười ôn nhu đến khiến người hận không khỏi sa vào, thường những lúc như vậy, y đối với người bên cạnh sẽ đặc biệt hiền lành.
Đây chính là ý nghĩ của Triệu Manh Tâm trước khi Lục Thừa Nghiệp xuất hiện tại văn phòng luật sư, hiện tại sao… cô trừng mắt nhìn người đàn ông chẳng khác gì bị bệnh thoái hóa xương, chiếm lấy hết hai cái ghế còn gác người lên đùi Trương Hàng kia, suýt chút nữa cắn mẻ cả răng.
Người này đại khái là bầu bạn của Trương Hàng đi, cô đối với đồng tính luyến ái cũng không kỳ thị gì, thế nhưng cô kỳ thị cái tên bị bệnh thoái hóa xương này! Đồng thời cũng bắt đầu sản sinh hoài nghi đối với ánh mắt của Trương Hàng… Được rồi, Trương Hàng là nhìn không thấy, y nhất định đã bị lừa!
Hết lần này đến lần khác, Trương Hàng trong khi công tác vẫn không quên thỉnh thoảng giơ tay lên xoa xoa tóc Lục Thừa Nghiệp, lúc này đối phương sẽ nhịn không được dùng lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của cậu một chút.
Cảm nhận được sự ướt át từ lòng bàn tay truyền đến, Trương Hàng không tự chủ được lộ ra một nụ cười sủng nịch, còn dịu dàng nói với Lục Thừa Nghiệp: “Ngoan, đợi lát nữa đến giờ cơm trưa, chúng ta ra ngoài ăn.”
Trầm Minh Phỉ: “…”
Minh Thành: “…”
Triệu Manh Tâm: “!!!!”
Bình thường Lục Thừa Nghiệp kỳ thực cũng rất khiêm tốn, rất ít khi nhận phỏng vấn hoặc đồng ý lên bìa tạp chí, tập đoàn Lục thị thật sự rất nổi tiếng, thế nhưng không phải người nào cũng biết mặt tổng giám đốc như hắn.
Mấy luật sư ở văn phòng này phần lớn cũng chỉ là tiếp xúc vụ án dân sự, rất ít khi nhận được vụ án thương nghiệp, đối với phương diện này cũng là không quá hiểu rõ, ngoại trừ Trầm Minh Phỉ đã từng phối hợp với Trương Hàng ra, thật đúng là không ai biết đến thân phận chân thật của Lục Thừa Nghiệp.
‘Đây nhất định là một kẻ ăn bám!!’ Triệu Manh Tâm thầm nghĩ.
Dù sao hiện tại là người chứ cũng không phải chó, nếu duy trì tư thế này lâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, vì vậy Lục Thừa Nghiệp liền ngồi xuống, đem cái ghế dời đến phía sau Trương Hàng, choàng tay qua hông của cậu, cằm thì gác lên vai.
Cái thói quen đem cằm gác lên người Trương Hàng này, đại khái là cả đời cũng không thay đổi được rồi.
Chỉ là tư thế này so với cái trước bất đồng, bàn tay của Lục Thừa Nghiệp vẫn luôn nhích tới nhích lui bên hông Trương Hàng, mà xúc cảm của cậu vốn cực kỳ linh mẫn, hơn nữa đã không phải là thiếu niên không hiểu chuyện đời như trước đây, bị Lục Thừa Nghiệp sờ tới sờ lui như vậy tuy rằng không khoa trương đến mức lập tức cứng lên, thế nhưng vẫn phải không khỏi cảm thấy có chút nhộn nhạo bất an, tâm tư cũng rất nhanh chuyển từ công tác lên người của Lục Thừa Nghiệp.
Cũng may Trương Hàng là một người cực kỳ có ý thức nghề nghiệp, cậu nhéo nhéo bàn tay của Trương Hàng, nói: “Đừng làm rộn, đợi em làm việc xong sẽ chơi với anh.”
Hắn nào có làm rộn, trước đây cũng không phải đều làm như vậy sao!? Lục Thừa Nghiệp phi thường bất mãn, hắn không nhịn được muốn cắn nhẹ lên vành tai Trương Hàng.
Bất quá hắn nghĩ đến Trương Hàng đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần kề tai nói nhỏ gương mặt nhất định cũng sẽ đỏ lên, đẹp đến kinh người, bộ dạng xinh đẹp như vậy hắn cũng không muốn để người khác nhìn thấy đâu.
Lục Thừa Nghiệp nhịn một chút, cuối cùng chỉ đành cắn nhẹ lên vai Trương Hàng một ngụm, lấy tay ra khỏi hông cậu, bất quá cằm vẫn là gác lên vai Trương Hàng.
Triệu Manh Tâm: “…”
Nhịn không được nữa rồi!
Cô đứng lên trực tiếp nói với Trương Hàng: “Trương luật sư, tôi nghĩ… đưa tình nhân đến nơi làm việc cũng không phải thói quen tốt gì.
Không chỉ ảnh hưởng đến công tác của bản thân mà còn ảnh hưởng đến những người khác.”
‘Nói đúng lắm!’ Các luật sư khác trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên.
Mặc dù người khác cũng không đến mức đố kỵ tức giận như Triệu Manh Tâm, thế nhưng bộ dạng này của Lục Thừa Nghiệp cũng quả thật rất ảnh hưởng đến công tác của người khác nha!
Trương Hàng hơi hơi nhíu mày, một người vẫn luôn nghiêm túc như cậu không chỉ không có thừa nhận sai lầm, ngược lại còn lên tiếng sửa lại cách nói của Triệu Manh Tâm: “Cũng không phải tình nhân, là bầu bạn.”
Triệu Manh Tâm: “…”
Cô chưa nói thành bồ bịch đã là rất khách khí rồi! Nhìn cái vẻ nhu nhược kia đi, làm sao có thể đảm đương trách nhiệm của một bầu bạn!
Lục Thừa Nghiệp lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, ánh mắt cực sắc, tự nhiên liếc mắt liền nhận ra Triệu Manh Tâm đối với Trương Hàng có suy nghĩ không an phận.
Hắn thật sự cảm thấy rất khó chịu, có loại bất an giống như khúc xương trong tô của mình lại bị một con chó khác để ý, thế nhưng lại không thể nhào lên cùng đối phương cắn xé một phen, chỉ đành phải nhịn xuống.
Cũng may thái độ của Trương Hàng vô cùng rõ ràng, thành công vuốt mớ lông xù của hắn xuống.
Triệu Manh Tâm vẫn không ngừng cố gắng: “Được rồi, coi như là bầu bạn, cũng không đến mức ở nơi công cộng…”
“Show ân ái!” Minh Thành ngắt lời của cô, “Tôi đã ba mươi tuổi còn chưa có bạn gái đâu, hai người đây là đang bạo hành chó độc thân mà?! “
Show ân ái, tổng giám đốc Lục rất thích cái từ này.
Trương Hàng sờ sờ gương mặt của Lục Thừa Nghiệp một chút, mặc dù rất không muốn nhưng cậu phải thừa nhận Triệu Manh Tâm nói đúng, bộ dạng hiện giờ của Lục Thừa Nghiệp quả thực rất vướng bận.
Chỉ ảnh hưởng đến cậu cũng không nói, dù sao định lực của bản thân luôn rất tốt, Đại Hắc cũng là vô cùng khả ái, vô cùng an tĩnh, thế nhưng lại còn ảnh hưởng đến người khác… đặc biệt là nghĩ đến người ngoài có thể nhìn thấy bộ dạng thân mật của mình và Đại Hắc như vậy, Trương Hàng cũng rất không vui.
Cậu suy nghĩ một chút, nhịn đau mở lời: “Thừa Nghiệp, nếu không thì anh…”
Lục Thừa Nghiệp cắt đứt lời cậu: “Nếu để tôi nói, cái này cũng không phải do tôi vướng bận mà do văn phòng của mấy người quá nhỏ! Chỉ có 200 mét vuông, lại dùng hết 100 làm phòng tại liệu rồi, chừng mười người phải cùng nhau làm việc trong 100 mét vuông còn lại, cho dù có làm gì cũng là ảnh hưởng đến người khác thôi.”
Minh Thành: “… Là do bọn tôi nghèo mà.”
Một câu khiến lòng người chua xót, các người không trải qua liền không hiểu.
“Hàng Hàng, ” Lục Thừa Nghiệp quay đầu nói với Trương Hàng, “Công ty của anh có khai thác tòa nhà thương nghiệp, anh có giữ lại một tầng dự định để chính mình dùng, hiện tại vừa vặn để cho em.
Vị trí ngay trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi, diện tích sao… các người một người chiếm hai phòng, một dùng để làm việc một trực tiếp dọn đến ở cũng vẫn đủ chỗ.”
Mọi người: “…”
“Đến lúc đó hai chúng ta muốn làm gì ở bên trong cũng được!” Đôi mắt của Lục Thừa Nghiệp đã hóa thành hình ngôi sao, ngay cả lỗ tai cũng không chủ động được động động hai cái.
Trương Hàng mỉm cười, nếu như hiện tại Lục Thừa Nghiệp có đuôi nhất định là đang không ngừng vung vẫy đi, cậu thật sự muốn xoa xoa mà.
Trên mặt Trương Hàng tràn đầy nhu tình, thanh âm cũng dẫn theo một tia hạnh phúc, “Được, tất cả đều theo anh.”
Vừa trả lời Lục Thừa Nghiệp xong, Trương Hàng liền xoay người dùng ngữ điệu xử lý việc chúng nói với đồng nghiệp: “Cứ quyết định như vậy, đại mọi người cố gắng gia tăng tốc độ xử lý vụ án trong tay, chúng ta tìm một ngày lành dọn nhà thôi.”
Mọi người: “…”
Trầm Minh Phỉ là người duy nhất biết thân phận chân thật của tổng giám đốc Lục, nhịn không được hỏi, “Tôi có thể hỏi… là tòa nhà nào không?”
“Hoàn Vũ.” Lục Thừa Nghiệp nói.
Truyện Kiếm Hiệp
Là cái tòa nhà ở ngay con đường trung tâm, tấc đất tấc vàng đó sao?! Hơn nữa vừa rồi người này còn nói cái gì? Tặng? Tòa nhà kia một tầng mỗi năm phải thu hơn một nghìn vạn tiền thuê có được không?!
Tất cả mọi người đều cảm thấy giống như đang nằm mơ, mà sắc mặt của Lục Thừa Nghiệp cũng là tràn đầy vui vẻ nhìn Trương Hàng, chỉ thiếu viết rõ mấy chữ, cầu biểu dương, cầu khích lệ.
“Thật tốt quá,” Trương Hàng ngẩng đầu xoa xoa tóc Lục Thừa Nghiệp, “Một hồi tan tầm chúng ta cùng đi tiệm vàng, mua chút lễ vật tặng anh.”
Lục Thừa Nghiệp cũng không nhịn được nữa lập tức ôm lấy Trương Hàng, điên cuồng liếm mấy cái lên mặt cậu: “Em là tốt nhất!”
Đến tiệm vàng còn có thể mua cái gì chứ, nhẫn nha!
Mọi người: “…”
Nhìn bộ dạng giống như bị bao dưỡng kia, vừa rồi thật sự không phải nói đùa chứ?
Triệu Manh Tâm vừa lấy dũng khí chỉ trích đã bị nguyên cái bánh bằng vàng đập đến vỡ vụn, cô lặng lẽ ngồi xuống vị trí của mình, cả khuôn mặt tựa hồ đều sắp rớt ra rồi.
Trầm Minh Phỉ biết tâm ý của cô, cũng cảm thấy rất đồng tình, nhẹ giọng an ủi: “Cái này… những thứ như tam quan gì đó, vỡ qua vài lần liền quen thôi.
Người này chính là Lục Thừa Nghiệp… ừ, chắc cô cũng biết, chủ tịch công ty của ba cô, là người được đề tên trong bản danh nhân của tạp chí Forbes đó.”
Gương mặt của Triệu Manh Tâm còn nứt ra đến lợi hại hơn, đây thật sự là an ủi chứ không phải đâm thêm dao chứ? Có danh nhân tạp chí Forbes nhà ai lại hành động chẳng khác một con chó cỡ lớn thế này chứ?!
Không ai quan tâm trái tim thiếu nữ đã bị nghiền nát của Triệu Manh Tâm, ngay khi có người tra cứu ra ảnh chụp của Lục Thừa Nghiệp, phát hiện thật sự là người trước mặt thì… thế giới quan của mọi người đều bị trùng kích nghiêm trọng!
Tổng giám đốc Lục cao lãnh, vô tình, tinh anh, khí phách mười phần trong truyền thuyết đâu? Thiết đặt tổng tài bá đạo chạy đi đâu rồi!.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
168 chương
23 chương