Cũng may Lục Thừa Nghiệp phản ứng nhanh, ở ngay trước khi Trương Hàng ôm lấy hắn liền lập tức nâng đầu lên, cánh tay duỗi dài kéo đối phương vào trong lòng mình, để đầu của cậu tựa lên vai mình. Trương Hàng có chút sững sờ, cậu không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào xúc cảm mà tưởng tượng bộ dạng của mỗi người, từ sau khi cậu xác định Lục Thừa Nghiệp là Đại Hắc liền lập tức dùng hình tượng của Đại Hắc áp lên người Lục Thừa Nghiệp. Trong lúc đối phương còn là Đại Hắc, bởi vì thân thể hạn chế, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng ôm Trương Hàng vào ngực, lần nào cũng là Trương Hàng trong lúc thất lạc ôm Đại Hắc vào lòng, mà đầu của Đại Hắc cũng gác lên trên vai cậu. Vì vậy vừa rồi, Trương Hàng phi thường tự nhiên mà ôm lấy Lục Thừa Nghiệp, chỉ là không nghĩ đến, cho dù trước mặt có thật sự là Đại Hắc, cũng đã không còn là con Labrador năm đó nữa. Trương Hàng có chút bất an cử động một cái, Lục Thừa Nghiệp lại vững vàng ôm chặt không buông tay, chỉ là cử động như vậy không khỏi chạm đến vết thương khiến hắn hít sâu một hơi, tuy rằng thanh âm rất thấp, thế nhưng làm sao có thể giấu diếm được người có thính giác nhạy bén như Trương Hàng. Cậu lập tức đình chỉ giãy dụa, chỉ là cơ thể vẫn là có chút cứng ngắc. Lục Thừa Nghiệp thầm thở dài một tiếng, cho dù đã quen biết nhau rồi, con đường hắn phải đi cũng còn rất dài, người ở cùng Trương Hàng suốt năm năm chính là Đại Hắc chứ nào phải Lục Thừa Nghiệp. Bây giờ Lục Thừa Nghiệp đã không còn biện pháp khi Trương Hàng khóc thì liếm nước mắt của cậu, cũng không thể ngủ cùng cậu trên một chiếc giường, càng không thể cùng Trương Hàng đi tắm, thậm chí không thể nắm lấy tay cậu, đưa cậu đi khắp chân trời góc biển. Những việc đã từng có thể làm khi là một con chó, hiện tại trở thành người lại có chút khó khăn, cho dù là cha con ruột thịt, hành động như vậy cũng là quá thân mật. Nếu là người yêu hoặc bợ chồng thì vẫn có thể, thế nhưng bây giờ Trương Hàng đối với hắn rõ ràng không phải ái tình, chỉ là đặt hắn ở vị trí người nhà mà thôi, hơn nữa vị người nhà này còn mới đổi xong một thân xác. Đừng nói tình nhân, cho dù chỉ là người nhà cũng cần một đoạn thời gian thích nghi mới có thể chấp nhận được. Nếu như có thể, Lục Thừa Nghiệp hiện tại rất muốn hôn môi Trương Hàng, nói cho cậu biết tâm ý của mình. Lúc ở quán bar, Trương Hàng không biết thân phận của hắn, hắn cũng theo đó không thể biểu lộ rõ ràng tâm ý, thế nhưng bây giờ Trương Hàng đã nhận ra hắn chính là Đại Hắc, như vậy cảm tình cũng đã dừng lại ở năm đó, lúc này biểu lộ… hoàn toàn không thích hợp. Lục Thừa Nghiệp một tay xoa tóc của Trương Hàng, thấp giọng nói: “Hàng Hàng, tôi không biết em đã đoán ra thân phận của tôi như thế nào, nhưng tôi có thể nói cho em biết, trước giờ không phải Đại Hắc biến thành Lục Thừa Nghiệp mà bản thân Đại Hắc chính là Lục Thừa Nghiệp. Từ lúc bắt đầu tôi đã là tôi, vô luận là người là chó tôi đôi đều là Lục Thừa Nghiệp. Kỳ thực… đoạn thời gian khi vừa trở thành Đại Hắc, đối với việc này tôi cũng không cảm thấy quá phức tạp, hơn nữa làm người thật mệt mỏi, làm chó cái gì cũng không cần suy nghĩ, ngược lại là càng thoải mái, càng vui vẻ hơn một chút. Thế nhưng, bắt đầu từ mùa đông năm 2005 kia, tôi vô số lần đã hy vọng mình vẫn là một con người, cho dù không phải là Lục Thừa Nghiệp cũng được, chỉ cần có thể là một người bạn học, một người quen với em đều thật tốt. Như vậy tôi có thể mở rộng vòng tay ôm lấy em đang khóc thầm vào lòng, an ủi em, nói cho em biết em không hề cô đơn. Lúc Trương Khải Minh đánh em tôi nghĩ vậy, lúc nhận kết quả giám định ở bệnh viện tôi nghĩ vậy, khi biết đôi mắt của em có vấn đề tôi cũng nghĩ vậy, khi Triệu Hiểu Liên bỏ rơi em lại một mình tôi càng khát khao như vậy. Nhất là, thời điểm Đại Hắc chết đi, nếu như tôi còn lại một tia khí lực, tôi thật muốn ôm chặt lấy em, nói cho em biết không có chuyện gì, đừng khóc.” Theo thanh âm ôn nhu của hắn, cơ thể cứng ngắc của Trương Hàng chậm rãi mềm đi, cậu dịu ngoan tựa đầu lên vai Lục Thừa Nghiệp, kỳ thực cũng không nghe rõ Lục Thừa Nghiệp đang nói gì, cậu chẳng qua cảm thấy thanh âm này khiến bản thân cực kỳ an tâm, có loại cảm giác giống như đã tìm được nơi để trở về. Năm năm rồi, cậu một mực phiêu bạt, dưới chận chìm nổi bất định, hoàn toàn không tìm được chốn để quay về. Thẳng đến lúc này, ở giữa thanh âm nhu hòa trầm ấm của Lục Thừa Nghiệp, cậu đã tìm thấy được nhà. Lúc này đây, không cần Lục Thừa Nghiệp bắt lấy tay Trương Hàng, cậu đã chủ động sờ tìm tay của hắn, đem ngón tay của mình chặt chẽ đan vào tay đối phương, mười ngón tương cận, một chút cũng không chịu tách rời. Nếu như là Lục Thừa Nghiệp, Trương Hàng cả đời cũng sẽ không chủ động chạm vào hắn, thế nhưng hắn là Đại Hắc của cậu, Trương Hàng vĩnh viễn cũng không thể buông ra Đại Hắc.. Tay nắm tay, gánh nặng Lục Thừa Nghiệp vẫn mang theo từ lúc thức tỉnh đến giờ chậm rãi hạ xuống, hắn dùng sức ôm Trương Hàng vào ngực, không thèm để ý đến tư thế của bọn họ bây giờ có bao nhiêu quái di. Chân của hắn còn đặt trên giường không thể cử động, nửa người trên hầu như đã xoay 90 độ ôm lấy Trương Hàng đang ngồi bên giường, quả thực cực kỳ khiêu chiến độ mềm dẻo của cơ thể. Kiên trì động tác như vậy hồi lâu thắt lưng sẽ đau nhức, thế nhưng Lục Thừa Nghiệp lại không có chút cảm giác khó chịu nào, hiện tại toàn bộ năm giác quan của hắn đều tập trung vào thân trể trong ngực, khát khao hôn lên mái tóc, bờ môi, vầng trán, gương mặt của cậu xiết bao… Lục Thừa Nghiệp cố sức nắm chặt tay, tự nói với mình phải nhẫn nại, đừng dọa đến Hàng Hàng. Hắn nhìn Trương Hàng từ một cậu bé biến thành người lớn, đường nói là chuyện giữa hai người đàn ông, cho dù là giữa nam và nữ Trương Hàng cũng chưa từng gặp qua. Lúc cậu học cao trung thì vẫn luôn là học sinh xuất sắc, căn bản chưa từng tiếp xúc với những loại văn hóa phẩm đồi trụy gì, vốn là lúc Trương Hàng lên đại học hẳn là sẽ có bạn trong ký túc xá phổ cập một chút kiến thức cho cậu, thế nhưng khi đó cậu đã không nhìn thấy được, muốn tìm hiểu cũng chỉ có thể đi sờ, thế nhưng ai có thể trong lúc mặn nồng với người yêu lại để một người khiếm thị đi sờ đâu? Trừ phi là 3p. thế nhưng Trương Hàng hẳn là sẽ không đi làm loại chuyện này, trong sâu thẳm tâm hồn cậu vẫn là một đứa bé ngây thơ to xác, chỉ sợ mấy năm nay cũng không có cơ hội trưởng thành. Lo được lo mất, đó chính xác là tâm tình của Lục Thừa Nghiệp hiện giờ, hắn không dám đụng vào cái điểm mấu chốt kia, giai đoạn hiện tại chỉ có thể để cho Trương Hàng xóa nhòa giới tuyến giữa Lục Thừa Nghiệp và Đại Hắc, trực tiếp tán thành bản thân hắn, sau đó mới nghĩ đến việc khác. “Hàng Hàng, em làm sao nghĩ ra tôi chính là Đại Hắc? Tối hôm qua… tôi cũng không đưa em bất luận ám chỉ gì.” Lục Thừa Nghiệp có chút nghi ngờ hỏi, hắn vốn dự định chờ sau khi vết thương khỏi hẳn sẽ đến nhà Trương Hàng, đơn độc giải quyết chuyện này với cậu. Tối hôm qua quán bar quá đông người, hắn không có khả năng nói ra chân tướng, lúc vào trong cũng chỉ dự định liếc nhìn Hàng Hàng một chút, đoạn nói chuyện sau đó cũng là do nhất thời xung động khi nhận ra hận ý của Hàng Hàng lúc vạch trần thân phận của mình. Trương Hàng mỉm cười, đem toàn bộ quá trình suy tư hôm qua sau khi về nhà kể với Lục Thừa Nghiệp một lần, lại cười nói: “Ngay từ đầu chỉ là hoài nghi, cuối cùng sau khi biết được sinh nhật của anh giống hệt với dãy số năm đó chúng ta đã mua thì liền xác định.” “Em thật thông minh, ” Lục Thừa Nghiệp vui mừng vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Trương Hàng, “Từ ban đầu khi quen biết, Hàng Hàng của anh là người ưu tú nhất, thông minh nhất.” “Anh đừng khen vậy, ” Trương Hàng có chút đỏ mặt, cậu còn chưa thích ứng với việc đối thoại trực tiếp cùng Đại Hắc, “Nếu như thông minh, em hẳn là nên nhận ra anh ngay từ lúc ở quán bar. Lục Thừa Nghiệp làm sao có thể ở trước mặt em học tiếng chó sủa chứ, trừ phi là Đại Hắc…” “Kỳ thực Lục Thừa Nghiệp cũng sẽ làm như vậy, ” Lục Thừa Nghiệp vội vàng nói, hắn muốn Trương Hàng có thể đem Lục Thừa Nghiệp và Đại Hắc gom lại thành một thể, không nên tách ra mà nhìn, “Chỉ là em không hiểu anh.” “Không, ” Trương Hàng lắc đầu, “Nếu quả như thật là anh, không có khả năng trong lúc vết thương còn chưa hồi phục liền chạy đến quán bar, còn đợi suốt hai ba giờ để uống rượu em pha. Mà cho dù anh bình thường rảnh rỗi đi đến quán bar, ngay khi nghe em chỉ trích cũng sẽ không nỗ lực giải thích mà là trực tiếp rời đi, anh sẽ không lãng phí khí lực với người không để trong lòng. Em nếu như thật có ý đồ bất chính với anh, anh cũng chỉ sẽ quay về phân phó trợ lý đến giám sát, cũng không tự mình lãng phí thời gian dây dưa cùng em. Lục Thừa Nghiệp và Đại Hắc đều là như vậy.” “Anh…” Lục Thừa Nghiệp có chút không muốn thừa nhận, bởi vì Trương Hàng quả thật rất hiểu hắn, có lẽ bởi vì thù hận khiến mấy năm nay Trương Hàng vẫn luôn quan tâm hành động của hắn, đem suy nghĩ của hắn sờ đến không sai biệt lắm. Trước đây, hắn quả thật chính là loại người như vậy. Công tác quá mệt mỏi, sinh hoạt quá mệt mỏi, thời gian của hắn mỗi giây đều là tiền bạc, làm sao có tinh lực đi xử lý những việc không liên quan đến mình như vậy. Vào lúc đó trong mắt hắn chỉ có người đáng kết giao hay không có ích lợi, nếu là người không liên quan, như vậy liền cho trợ lý đi giải quyết thôi. “Tuy rằng có chút không thể tưởng tượng, thế nhưng việc trao đổi giữa người và chó cũng đã xảy ra, như vậy hẳn là càng thêm huyền huyễn một chút đi.” Trương Hàng lại nói, “Em đoán là vì một lần tai nạn xe cộ tháng trước anh mới quay ngược lại mười năm biến thành Đại Hắc, bầu bạn cùng em năm năm xong lại quay về thân thể hiện tại, cho nên sau khi xảy tỉnh lại mới tính tình đại biến, dù sao cũng là khoảng cách năm năm. Như vậy cũng có thể giải thích được anh vì sao có năng lực biết trước dãy số trúng thưởng năm đó, cũng biết tại sao loại cổ phiếu kia sẽ tăng mạnh, còn có việc tiêu sái để em đầu tư một số tiền lớn vào công ty phần mềm của Đổng Minh Nghĩa khi vừa khai phá.” Năng lực phân tích và liên kết của Trương Hàng so với tưởng tượng của Lục Thừa Nghiệp thì còn mạnh hơn không ít, đại khái bởi vì không nhìn thấy biểu cảm của người đối diện, chỉ có thể dựa vào thanh âm phỏng đoán tâm tình của người khác, thế nên tâm tư của Trương Hàng so với người bình thường cũng nặng hơn không ít, phương thức tự hỏi cũng không đồng dạng. Bởi vì không thể nhìn thấy, suy nghĩ của cậu không bị thị giác điều khiển, vì vậy cậu mới có thể to gan phỏng đoán, nếu đổi thành một người khác, chỉ cần nhìn gương mặt tinh anh nghiêm nghị của Lục Thừa Nghiệp, chỉ sợ làm sao cũng không đoán được hắn từng là một con chó. “Em đoán hoàn toàn chính xác,” Lục Thừa Nghiệp tán thưởng không chút keo kiệt, “Thế nhưng em còn chưa hiểu rõ anh, anh là loại người nhìn thấy người lớn tuổi qua đường sẽ bước đến dìu đi, chứ không phải sợ đối phương giả vờ đụng vào xe anh.” Hắn còn đang nỗ lực tô điểm cho mình, Trương Hàng cũng nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Hẳn là vị trưởng bối kia là người nhà của đối tác làm ăn mà anh cần kết giao, hoặc là người đó che ở phía trước xe anh khiến anh không thể lái đi, mà vừa vặn bên cạnh anh không có trợ lý, vì vậy chỉ có thể tự mình ra tay giải quyết. Nếu không… anh đại khái nhìn cũng không nhận ra có người lớn tuổi muốn qua đường đi.” Lục Thừa Nghiệp: “…” Không được, loại cảm giác bị đối phương hoàn toàn nhìn thấu này là sao vậy? Trương Hàng hiểu rõ hiển nhiên phải là Đại Hắc chứ nào phải Lục Thừa Nghiệp! Như vậy hắn phải làm sao mới có thể xây dựng hình tượng đây! Hắn càng thêm dùng lực ôm chặt lấy Trương Hàng, thấp giọng ghé vào lỗ tai đối phương thổi khí: “Lục Thừa Nghiệp là người đưa lợi ích lên trên hết, lạnh lùng ích kỷ, vậy còn Đại Hắc thì sao? Ở trong lòng em, Đại Hắc lại là bộ dạng gì? Nói cho anh biết.” Động tác của hắn thập phần ám muội, thanh âm lại thân mật, ngay từ đầu Trương Hàng cũng cảm thấy không tốt thế nhưng lại bởi vì đối phương nhắc đến Đại Hắc mà quên đi phần ám muội kia, tùy ý để môi Lục Thừa Nghiệp cọ sát lên vành tai và gáy của mình, tựa như một giây kế tiếp sẽ lập tức hôn lên vậy. “Đại Hắc…” Trương Hàng cẩn thận hồi tưởng lại từng chi tiết trong cuộc sống của mình và Đại Hắc, nhớ đến nhất cử nhất động của đối phương, lại nhớ những việc hắn đối xử tốt với mình, nhớ đến thái độ của hắn khi đối mặt những người khác, đột nhiên gương mặt lại kéo ra một nụ cười, “Kỳ thực Đại Hắc cũng chẳng khác gì anh, em trước giờ vì sao lại không phát hiện đâu?” Lục Thừa Nghiệp: “…” Hình tượng liệu còn có thể cứu vãn trở về hay không? “Vừa rồi em vốn định nói, Đại Hắc lương thiện lại tri kỷ, thế nhưng đột nhiên ngẫm lại, đó chẳng qua là đối với em mà thôi.” Trương Hàng vừa hồi ức vừa nói, “Em còn nhớ, Đại Hắc rất ít khi phản ứng người ngoài, ở trường khuyết tật chờ nhiều năm như vậy, bảo vệ trước cửa muốn chạm vào một lần cũng không được, phỏng chừng nếu bên ngoài chạm mặt Đại Hắc cũng không nhận ra người ta đi. Người duy nhất Đại Hắc nguyện ý tiếp xúc ngoài em chính là Nhâm ca và dì giúp việc bán thời gian năm đó, thật ra thái độ của Đại Hắc đối với Nhâm ca từ đầu cũng rất kém cỏi, sau lại vì Nhâm ca giúp chúng ta không ít việc nên dần dần Đại Hắc mới để anh ấy chạm vào. Về phần dì giúp việc, không muốn lấy lòng cũng không được, nếu không dì ấy có len lén bỏ nhiều muối vào thức ăn của Đại Hắc người khác cũng không biết được..” Khi đó cậu bất quá chỉ cảm thấy Đại Hắc là một con chó đặc biệt độc lập, bởi vì phi thường trung thành nên chỉ nhận định chủ nhân. Thế nhưng bây giờ đem ra so sánh với Lục Thừa Nghiệp mới phát hiện, căn bản là vì trong mắt Đại Hắc chỉ có sự vậy mình cần để ý, còn lại đều là mây bay. Đại Hắc cũng tốt, Lục Thừa Nghiệp cũng được đều là giống nhau. Chỉ là dì giúp việc và Tiếu Nhâm đều có giá trị, như vậy cậu thì sao? Trương Hàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Cậu vẫn cho rằng sự thiện lương săn sóc của Đại Hắc chính là thiên tính, thế nhưng Lục Thừa Nghiệp lạnh lùng ích kỷ đến vậy vì sao lại đối xử với cậu như thế? Là bởi vì cậu là chủ nhân của hắn sao? Sẽ không. Trương Hàng lập tức bác bỏ suy đoán này trong lòng, năm đó Trương Khải Minh cũng cùng cậu đi mua Đại Hắc, thế nhưng Đại Hắc ngay cả Trương Khải Minh cũng cắn, nếu chỉ là tình cảm giữa chủ nhân và thú cưng sẽ có thể đào tim đào phổi ra giúp đỡ đối phương như vậy sao? Trương Hàng không biết, chuyện liên quan đến người khác cậu đều có thể bình tĩnh phân tích, thế nhưng nếu liên quan đến bản thân, cậu không khỏi có chút chần chờ. Trương Hàng ngẩng đầu lên “nhìn” Lục Thừa Nghiệp, trên mặt viết đầy “Vì sao”. Lục Thừa Nghiệp bị vẻ mặt mờ mịt nọ của cậu khiến trái tim như nhũn ra, còn có một tia chua xót nhàn nhạt, hắn vươn tay lên vuốt ve gương mặt Trương Hàng, ôn nhu nói: “Còn phải hỏi vì sao ư? Em đã mua anh từ tiệm thú cưng, đem anh trở thành thân nhân mà chăm sóc. Em ưu tú, thiện lương, nhiệt tình, chính trực, trên dưới cả người đều phát ra quang mang khiến anh hâm mộ. Khi đó Đại Hắc còn chưa trưởng thành, anh mỗi ngày đều nhìn em, một mực hâm mộ em. Cho dù lúc đó em chỉ mới mười lăm tuổi, anh đã có thể nhìn ra sau này khi em lớn lên sẽ trở thành một người khiến anh nhìn mà tự thẹn như thế nào. Hiện tại em nhìn xem, em là ưu tú đến thế nào, cho dù cuộc sống có gian khổ đến đâu cũng không đánh bại được em, em bây giờ chói mắt như vậy, khiến anh có chút không dám nhìn thẳng.” “Em có thể trở thành như hôm nay là vì có anh!” Trương Hàng cầm chặc bàn tay của Lục Thừa Nghiệp, nhẹ nhàng áp lên má mình, “Bởi vì một người ích kỷ lạnh lùng như anh, đã đem tất cả sự ôn nhu của mình tặng hết cho em!” Có một Đại Hắc như vậy, mới có được Trương Hàng như bây giờ.