Mùa xuân năm 2007, Trương Hàng là mỉm cười nghênh đón, mà Lục Thừa Nghiệp là kìm nén vượt qua. Sau tết âm lịch, khí trời càng lúc càng ấm, chính là mùa vạn vật sinh trưởng, sinh sôi nảy nở, nói cách khác, đây chính là mùa phát tình của đám miêu miêu cẩu cẩu. Kỳ thực, mùa xuân năm 2006 Lục Thừa Nghiệp đã có chút rục rịch, trái tim giống như bị cào ngứa, mỗi ngày đều muốn đi ra ngoài. Thế nhưng lúc đó Lục Thừa Nghiệp thứ nhất ngay cả một tuổi cũng chưa đến, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, thứ hai là trong nhà Trương Hàng cũng rối loạn cả lên, đầu tiên là cha mẹ ly hôn, sau đó là việc tư tình của Triệu Hiểu Liên và Trương Kiến Quốc bại lộ cùng với thị lực của Trương Hàng càng khiến Lục Thừa Nghiệp đã lo lắng lại càng lo lắng, cho dù có cái xung động gì cũng bị từng đợt lo lắng lớn hơn đè xuống. Mà năm 2007, thân thể Đại Hắc hoàn toàn thành thục, cuộc sống của Trương Hàng cũng đã tạm ổn, có thể nói ngày qua càng lúc càng thuận lợi, tốc độ học chữ nổi của cậu rất nhanh, lúc dự cuộc thi tuyển vào lớp mười thành tích cũng phi thường ưu tú. Lục Thừa Nghiệp không có áp lực tâm lý, vì vậy có vài loại tâm bệnh như cỏ dại bắt đầu lan tràn. Ngay từ đầu Lục Thừa Nghiệp cũng không coi ra gì, hắn đương nhiên biết mùa xuân là thời kỳ chó phát tình, thế nhưng hắn đã trải qua một lần cũng không cảm thấy có bao nhiêu gian nan. Hơn nữa, đàn ông mà, một chút chuyện nửa thân dưới như vậy, nhịn một chút liền qua, dựa vào nghị lực của loài người còn đở không được một chút điểm tâm viên ý mã1 đó sao? Hắn chính là đối với em gái chó không có một chút hứng thú nào nha. Thế nhưng thật không ngờ, vừa tiến vào đầu tháng ba, Lục Thừa Nghiệp đã bắt đầu đêm ngủ không yên giấc, hắn không hề ghé vào bên giường của Trương Hàng mà là chạy đến cạnh cửa sổ, nhấc hai chân trước lên, cả đêm đều dán mắt vào cảnh sắc tối mịt bên ngoài, cho dù cái gì cũng không nhìn thấy hắn vẫn muốn đi nhìn. Mà tháng ba cũng là thời gian Trương Hàng khai giảng, trên tuyến đường đưa đón cậu thật ra cũng không có chuyện gì, thế nhưng lúc đợi Trương Hàng ở trước cửa trường, Lục Thừa Nghiệp liền có chút đứng ngồi không yên, phàm là ven đường có chó chạy qua hắn liền có xung động chạy ra đuổi bắt. Ngay từ đầu còn có thể dựa vào lý trí lãnh tĩnh mà đè nén xuống, sau đó lại có một con chó (giới tính: đực, giống hắn bị kỳ phát tình làm cho nhộn nhạo) chạy đến câu dẫn hắn. Lúc đó đầu óc của Lục Thừa Nghiệp đều trống rỗng, ngửi ngửi phía sau đối phương, đột nhiên đầu óc gõ vang một tiếng, tựa như phát cuồng mà cắn con chó đang nỗ lực cưỡi lên người hắn chạy đi. Đây chỉ là một con chó đực đã có thể khiến hắn không khống chế được, vạn nhất thực sự có một em gái chó đang kỳ phát tình nào đó đi ngang qua, Lục Thừa Nghiệp chỉ cảm thấy thẩm mỹ của mình vô cùng có khả năng phải đổi. Không được, em gái chó nào đẹp bằng Hàng Hàng! Lục Thừa Nghiệp nghĩ vậy, mỗi ngày nỗ lực trừng mắt nhìn Trương Hàng. Hàng Hàng quả nhiên rất dễ nhìn nha, so với lần đầu gặp nhau năm 2005 thì thiếu niên đã nẩy nở không ít, gương mặt ở trạng thái giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, ngắm một lúc Lục Thừa Nghiệp liền cảm thấy lòng mình bình tĩnh trở lại, nhìn một đám miêu miêu cẩu cẩu bên cạnh cũng không còn thuận mắt. Những thứ đó là chó còn hắn là người, so với chúng nó, Hàng Hàng càng khiến hắn hưng phấn. Vì vậy, nguy cơ bị em gái em trai chó ven đường câu dẫn đã không con, thế nhưng Lục Thừa Nghiệp lại xuất hiện một loại tâm tư phức tạp hơn nhiều. Hàng Hàng đẹp quá! Hàng Hàng thật là đẹp mắt mà! Mỗi lần muốn chống lại sự quyến rũ của em gái chó hắn đều ngắm Hàng Hàng, ngắm một chút liền không nhịn được mà nhào tới, cũng không phải dán lên giống như dĩ vãng mà là ôm lấy chân cậu… thân dưới bất giác cọ cọ! Lần đầu tiên Lục Thừa Nghiệp còn kịp phản ứng, ở trước khi xảy ra sai lầm lớn hơn lập tức rời khỏi cơ thể Trương Hàng, cũng không cọ nữa. Sau đó hắn căn bản là không nhịn được, theo khí trời càng lúc càng ấm thì xao động trong cơ thể y cũng càng thêm mãnh liệt, ánh mắt nhìn Trương Hàng cũng mang theo một tia xanh biếc đói khát. Rốt cục có một ngày, Trương Hàng và hắn đùa giỡn với nhau, dù sao cũng là đứa trẻ mười bảy tuổi còn trong giai đoạn hoạt bát hiếu động. Trương Hàng và Đại Hắc một chạy một đuổi, ở trong tại địa hình quen thuộc như trong nhà, Trương Hàng không cần phải lo lắng đập vào đâu đó, có thể yên tâm chơi cùng Đại Hắc. Thế nhưng vừa chạy được hai bước, Lục Thừa Nghiệp liền đuổi kịp Trương Hàng không dám thật sự buông lỏng chạy nhanh, đem người đặt ở dưới thân. Trên trán thiếu niên phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi càng khiến cho mùi vị của thân thể tăng lên, cực kỳ dễ ngửi! Lục Thừa Nghiệp chôn mũi của mình vào cổ Trương Hàng, đầu óc trống rỗng nhịn không được bắt đầu liếm liếm, thấy Trương Hàng cười to tránh né đầu lưỡi của mình cũng không coi ra gì, chỉ biết tiếp tục liếm. Sau đó con ngươi của hắn liền có chút đỏ lên, đường nhìn rơi vào đôi môi Trương Hàng, đầu rũ xuống… lại lệch đi liếm vào lỗ tai Trương Hàng. Lục Thừa Nghiệp thần sắc hoảng hốt đứng lên, lẳng lặng ngổi xổm bên cạnh nhìn Trương Hàng vừa cười vừa bò dậy. Cậu bởi vì vận động nên có chút nóng mà nới lỏng vài nút áo sơ mi, lộ ra đường cong duyên dáng của xương quai xanh. Lục Thừa Nghiệp thè lưỡi liếm mũi, lẳng lặng ngồi bên chân cậu, thấy đôi chân không mang vớ kia liền nhịn không được mà liếm một chút. Tình trạng của hắn có chút không đúng… Lúc Lục Thừa Nghiệp còn là người, trong thời kỳ trưởng thành bởi vì sự ảnh hưởng của hooc môn mà đối với người khác phái cũng từng có hảo cảm, chỉ là vẫn thủy chung không xác định, hôm nay thích người này, ngày mai người kia hấp dẫn hơn liền thay đổi. Mãi cho đến hai mươi bảy tuổi, cũng từng có đối tượng yêu thích, thế nhưng thực sự động lòng thì chưa từng. Càng bởi vì ngay thời điểm hai mươi tuổi, lúc từ một cậu bé chưa kịp phát triển thành đàn ông chững chạc đã phải gánh vác gia nghiệp, Lục Thừa Nghiệp liền phát hiện bản thân có chút bệnh khiết phích2, hắn không thích cùng những người phụ nữ quan hệ rối loạn phát sinh đụng chạm, cũng không gặp được người khiến hắn động tâm muốn nói chuyện yêu đường, vì vậy cứ kéo dài không xác định. Vốn hắn dự định nếu thực sự không được thì sẽ kiếm tình một đêm, chỉ là đến những chổ như vậy cũng quá mất mặt, đám bạn bè của hắn cũng sẽ vì vậy mà cười nhạo nha. Thế nhưng, lúc hắn còn chưa quyết định phải làm thế nào thì công ty đã lâm vào cục diện rối rắm, hắn vì chỉnh đốn cty một bên họp khẩn một bên ăn cơm hộp, giấc ngủ một ngày có khi còn không đủ sáu giờ, căn bản không có tâm tình cũng không có thể lực đi nghĩ chuyện này, thật vất vả mới nhín được một ngày nghỉ hắn cũng chỉ muốn ngủ vùi trên giường. Ba bốn năm sau, công ty rốt cục cũng đi vào quỹ đạo, hắn cũng có thời gian hơn, lại vài lần gặp được nữ nhân có ý câu dẫn mình, vừa điều tra lại phát hiện là do đám thân thích cực phẩm kia thuê đến muốn hại hắn, như vậy hắn lại không dám đi tìm tình một đêm nữa, ai biết sẽ đụng phải loại người nào. Cứ như vậy mà kéo dài đến hai mươi bảy tuổi, hắn cuối cùng cũng thuận lợi đem công ty giao cho CEO tài giỏi vừa thuê được, cho rằng mình đã có thời gian đi tìm một đoạn tình cảm thì, xảy ra tai nạn xe cộ. Vì vậy cho đến hiện nay, Lục Thừa Nghiệp trên phương diện cảm tình và cả thân thể đều là một con gà giò, hắn hoàn toàn không xác định được xung động của mình lúc này với Trương Hàng là tình yêu hay chỉ vì phát tình kỳ. Nếu như là tình yêu, như vậy hắn sẽ không chút giãy dụa tiếp thu đoạn cảm tình thấy rõ không kết quả này, bởi vì Trương Hàng rất đáng giá để hắn yêu mến, mong ngóng và đồng thời khát vọng đối phương đáp lại. Chính là bởi vì loại cảm xúc ước cũng có thể đem Trương Hàng bảo hộ trong lòng bàn tay này, Lục Thừa Nghiệp mới vô pháp tiếp thu chính mình bởi vì kỳ phát tình mà xuất hiện ý tưởng không an phận với Trương Hàng, như vậy còn không phải là đang vấy bẩn đoạn thời gian bọn họ cùng chung hoạn nạn trước kia sao. Lục Thừa Nghiệp không thể xác định, hắn muốn yên tĩnh một chút. Vừa vặn lúc này mưa xuân kéo đến, trận mưa xuân đầu tiên của năm 2007 đột nhiên xuất hiện, còn mưa rất lớn, tròn một ngày một đêm. Lục Thừa Nghiệp cự tuyệt ý tốt của bảo vệ trường học cho phép hắn vào trong trú mưa, dự định dùng trận mưa này để khiến đầu óc của mình thanh tĩnh hơn một chút. Đáng tiếc, thân thể là tĩnh táo, thế nhưng đầu óc lại càng nóng lên. Hắn phát sốt rồi. ++++++++++ Tác giả  nói ra suy nghĩ của mình:  Này… ta quyết định ở đây đề cử một chút ngôn tình mình viết —— Đây là câu chuyện về việc nữ chính không ngừng quay về quá khứ để thay đổi tương lai, mỗi lần xuyên qua thời gian quay về quá khứ thì ở hiện đại cũng sẽ tùy theo đo  mà thay đổi. Xin đừng cho rằng ngày hôm nay lượng từ ít như vậy là do ta một lần viết hai truyện, kỳ thực chính là bởi vì câu chuyện về chó dẫn đường này… ta có chút đánh mất ý tưởng… —————– 1/ Tâm viên ý mã: Ý chỉ cảm xúc và suy nghĩ trong đầu nhảy nhót rối loạn, hiếu động như vượn trong rừng, như ngựa tung vó trên thảo nguyên. 2/ Khiết phích: Có lẽ đã rất quen thuộc thế nhưng vì là hán việt không thường dùng nên ta cũng chú thích. Đây là một loại bệnh tâm lý dạng nhẹ, biểu hiện chính là thích sạch sẽ quá đáng, không chịu được sự lộn xộn hoặc một vết bẩn nhỏ nào. Sau lại được cư dân mạng mở rộng ra, dùng trong phương diện tình cảm có nghĩa là thích những người đơn thuần sạch sẽ, không chịu được sự chung chạ hoặc khuyết điểm của đối phương, thường có liên quan đến lịch sử tình dục