Lục Thừa Nghiệp ở Trương gia thị cực kỳ được hoan nghênh, bản thân Trương Hàng là đứa trẻ có tính cách ôn nhu cẩn thận, lực chú ý một mực đặt trên người Lục Thừa Nghiệp, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cậu liền có thể phát hiện trước tiên. Đi đến Trương gia được một tuần, Lục Thừa Nghiệp một lần cũng không có đại tiểu tiện trong nhà, cho dù là nửa đêm, chỉ cần hắn kêu nhỏ vài tiếng, Trương Hàng liền đứng dậy ôm hắn đi ra ngoài vệ sinh.
Chỉ là Trương Hàng mắc bệnh quáng gà rất nghiêm trọng, mỗi lần phải đi tiểu đêm hầu như phải sờ soạn tìm được, Lục Thừa Nghiệp thật sự đối với việc này có chút lo lắng. Thế nhưng hắn cũng đã từng nghe nói, thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành bởi vì phát triển quá nhanh dinh dưỡng không theo kịp sẽ bị một chút hiện tượng quán gà, Lục Thừa Nghiệp cũng không phải bác sỹ, không biết tình huống này của Trương Hàng có tính nghiêm trọng hay không, bất quá thấy thị lực ban ngày của cậu cũng rất bình thường thì không quá lo lắng nữa.
Bởi vì cún con Labrador vẫn được Trương Hàng chăm sóc rất sạch sẽ, Trương Khải Minh phi thường hài lòng, còn vì cậu mà kiêu ngạo, đồng dạng cũng rất yêu thích chú cún con tràn ngập linh khí lại rất biết bán manh này. Duy chỉ có người vợ Triệu Hiểu Liên là có vẻ không phải rất thích động vật có lông, mỗi lần nhìn thấy Lục Thừa Nghiệp đều oán giận đợi đến kỳ thay lông trong nhà sẽ rất rối loạn, mà trên thực tế Trương gia là mời người làm công theo giờ căn bản cũng không phiền đến cô ta. Dì giúp việc ngược lại không ngại Lục Thừa Nghiệp, luôn luôn len lén lấy thịt cho hắn ăn, chỉ là dì không biết chăm sóc chó, thịt cho hắn ăn đều làm theo tiêu chuẩn của người, đối với cơ thể loài chó không phải quá mỡ cũng là quá mặn, đến buổi tối Lục Thừa Nghiệp liền tiêu chảy rồi, thậm chí là cực kỳ xấu hổ mà không khống chế được thân thể của mình, làm bậy ra ổ chố cực kỳ sạch sẽ của bản thân.
Lục Thừa Nghiệp cảm thấy chuyện này cực kỳ xấu hổ, nửa đêm len lén bò ra ngoài, dùng thân thể nhỏ xíu của mình nỗ lực lôi kéo ổ chó, ý đồ mang ra cửa sổ hủy thi diệt tích. Bất quá hắn vẫn còn là cún con, thân thể năng lực hữu hạn, còn chưa lôi được ổ chó lên bệ cửa sổ thì động tĩnh đã đánh thức Trương Hàng.
“Đại Hắc?” Trương Hàng từ trên giường ngồi dậy, Lục Thừa Nghiệp cảm giác động tác của đối phương dường như khựng lại một giây, đại khái là nhìn không rõ xung quanh đi.
Thiếu niên sờ soạng tiến đến gần cửa sổ, tay vừa đụng đến ổ chó Lục Thừa Nghiệp liền kích động thấp giọn kêu một tiếng: “Uông!”
Trương Hàng men theo thanh âm sờ sờ đầu của hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Lẽ nào đã tè dầm trong ổ rồi?”
“Uông…” Lục Thừa Nghiệp xấu hổ cúi đầu, so với tè dầm càng xấu hổ hơn, hắn là tiêu chảy nha.
Tính tình của Lục Thừa Nghiệp tương đối nhàn hạ lười biếng, cũng không phải người tích cực nghiêm túc, trước đây đi làm nếu không phải vào trường hợp nghiêm túc cũng là lôi thôi lếch thếch, không có tập quán sang cả gì. Thế nhưng cho dù lôi thôi hơn nữa hắn cũng chưa từng trải qua loại việc 囧 như vậy, hắn hiện nay cũng đã là cuối hai đầu ba, đây tuyệt đối là vết đen lý lịch nha. Lục Thừa Nghiệp rụt đầu lại, né khỏi bàn tay Trương Hàng..
“Không có việc gì” thiếu niên lộ ra nụ cười ôn hòa với Lục Thừa Nghiệp, “Đại Hắc nhỏ như vậy, tè dầm là rất bình thường, khi ta còn nhỏ cũng từng tè dầm, không có gì phải ngượng ngùng.”
“Uông…” Thế nhưng ta hiện tại đã hai mươi bảy rồi, Lục Thừa Nghiệp thấp giọng khiếu.
“Yên tâm, ” Trương Hàng nói, “Ta đem ổ chó giấu đi, sẽ bí mật, không để mẹ biết.”
Trương Khải Minh còn dễ nói, rốt cục vẫn là người làm cha tương đối khoan dung, nếu Triệu Hiểu Liên nhìn thấy cún con đi vệ sinh trong nhà như vậy, Lục Thừa Nghiệp hoài nghi mình tuyệt đối không thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai
Trương Hàng sờ sờ tìm ổ chó rồi len lén giấu ở góc sân, sau đó là mò mẫm giúp Lục Thừa Nghiệp lau móng vuốt và cái mông, quá trình này đối với Lục Thừa Nghiệp mà nói tương đối thẹn thùng, bất quá vì vệ sinh hắn vẫn cố nhịn.
Lúc này Trương Hàng cũng nương theo ánh sáng phát hiện Đại Hắc cũng không phải tè dằm mà là tiêu chảy, cậu nghi ngờ xoa xoa đầu Đại Hắc: “Tại sao lại tiêu chảy rồi? Thức ăn hẳn là không có vấn đề gì chứ, có phải là do buổi tối nằm ngủ trên mặt đất nên lạnh bụng không?” (Mèo: Mỗi lần ta phơi bụng anh chuột ra dưới máy lạnh để xoa, hoặc áp tay vừa đụng nước vào bụng anh ấy, anh chuột đều nói ‘Lạnh bụng sẽ chết đó’, hóa ra là xấu hổ chết nha)
Lục Thừa Nghiệp không rên một tiếng, kiên quyết không thừa nhận là mình tham ăn thịt béo do dì giúp việc lén cho.
“Hôm nay cứ ngủ trên giường đi, dù sao buổi sáng chúng ta cũng dậy sớm, ba mẹ sẽ không biết” Trương Hàng vòng tay ôm lấy Đại Hắc, thỏa mãn cọ cọ bộ lông mềm mại của cún con, đặt nó lên giường.
Giường của nhân loại ngủ đương nhiên thoải mái hơn so với ổ chó, Lục Thừa Nghiệp trầm mặc một chút, tuyệt đối sẽ không nhắc nhở cơn tiêu chảy của mình còn có khả năng sẽ tiếp tục, phóng túng bản thân ở bên cạnh Trương Hàng ngủ suốt một đêm. Bất quá hắn ngủ cũng rất cảnh giác, thỉnh thoảng vẫn tỉnh lại kiểm tra xem mình có không cẩn thận tiêu chảy hay không, cũng may thân thể này không chịu thua kém, không có phạm vào đại sự.
Ngày tiếp theo, Trương Hàng thừa dịp ba mẹ không ở nhà len lén giặt sạch ổ chó. Lúc này Lục Thừa Nghiệp cự tuyệt nhìn chuyện tốt mình làm, đây hoàn toàn chính là vết đen ký ức mà!
Bất quá bởi vì cả hai đều có chung bí mật nhỏ, hắn cảm giác mình trở nên thân mật với Trương Hàng hơn không ít, ngay cả chuyện cực kỳ lúng túng như vậy đều có thể để người thấy được, hắn còn cái gì cần phải để ý.
Vốn đang nghĩ để một đứa trể thành chủ nhân của mình rất không thoải mái, thế nhưng trải qua lần bí mật này Lục Thừa Nghiệp lại cảm thấy mình có thể tiếp thu thực tế trước mắt. Trương Hàng dù chỉ là một đứa trẻ, thế nhưng trên phương diện chiếu cố động vật nhỏ vẫn là phi thường chú tâm phụ trách, tương lại sau khi lớn lên nhất định sẽ trở thành người rất biết đảm đương. Hơn nữa cậu còn làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, thái độ làm người vừa đáng tin vừa biết giữ bí mật, dùng ánh mắt của người trưởng thành đến xem, Lục Thừa Nghiệp cảm thấy đứa trẻ Trương Hàng này tương lai nhất định sẽ trở nên hết sức ưu tú.
Tuy rằng đã không phải là người, thế nào hắn vẫn hết sức muốn đợi sau khi Trương Hàng trưởng thành chào đón cậu vào làm việc cho công ty của mình, nhất định sẽ là cảnh đẹp ý vui.
Lục Thừa Nghiệp khen thưởng đối phương bằng cách vươn móng vuốt của mình đập đập vào lòng bàn tay Trương Hàng, lại ngoài ý muốn đổi được một phần bánh bích quy cho chó hình xương ống.
“Ba, mẹ, các người xem Đại Hắc thật rất thông minh, dạy nắm tay một lần liền hiểu!” Trương Hàng hưng phấn khoe khoang với Trương Khải Minh và Triệu Hiểu Liên. Trương Khải Minh hài lòng gậy đầu, Triệu Hiểu Liên chỉ là giơ lên mí mắt ngắm Lục Thừa Nghiệp một chút, lười biếng nói: “Đã tiêm vắc xin phòng bệnh chưa? Đừng để bị truyền bệnh chó dại.”
Nhiệt tình của Trương Hàng có chút bị đánh tan, ngoan ngoãn nói: “Đã tiêm hai mũi, mũi tiếp theo phải đến tuần sau mới có thể tiêm.”
“Ừ. Được rồi, ” Triệu Hiểu Liên đột nhiên nói, “Ta thấy ngươi buổi tối dường như cho chó vào ngủ trong phòng phải không? Rất không sạch sẽ, tối nay đuổi ra sân đi.”
Lục Thừa Nghiệp rõ ràng cảm giác được ác ý sâu đậm từ nữ chủ nhân nhà mình, hắn ngẩng đầu dùng đôi mắt đen láy long lanh ngấn nước nhìn Trương Hàng, đuôi không tự chủ được bắt đầu lay động, còn vươn đầu lưỡi hồng hồng ra liếm bàn tay của cậu.
Cảm giác nguy cơ khiến hắn vô sự tự thông kỹ năng cần thiết của một con chó cưng, sử dụng hết toàn bộ mánh khóe lấy lòng đối phương, đồng thời tiến một bước dài trên con đường thống nhất tâm lý và thân thể của bản thân!
Trương Hàng nhìn thấy bộ dạng này của Đại Hắc cũng cực kỳ không nở, ôm lấy cún con nhìn về phía Trương Khải Minh. Một người một chó đều trưng ra đôi mắt đen bóng, cũng là thủy quang lóng lánh tương tự như nhau, hình ảnh vừa manh sát vừa tội nghiệp này nhất thời chọt trúng điểm yếu trong lòng Trương Khải Minh, ông giơ tay xoa xoa đầu cún con, lại cảm thụ được cái đầu nhỏ dáng yêu nọ đang cọ cọ lòng bàn tay mình, nhất thời tim cũng mềm hơn vài phần.
“Khụ khụ, Đại Hắc vẫn còn nhỏ như vậy, tạm thời cứ nuôi trong nhà đi. Bên phía mẹ con… để ba đi nói.” Trương Khải Minh nói.
“Ba thật tốt quá!” Trương Hàng ôm cổ Trương Khải Minh cọ cọ vào ngực ông, còn Lục Thừa Nghiệp đang ngồi trên vai Trương Hàng cũng nỗ lực bấu chặt vào y phục của cậu, bắt chước cọ cọ vào ngực Trương Khải Minh, dùng cái mặt bao phủ lông xù của mình nỗ lực tạo ra cảm giác tồn tại của vị chủ nhân một nhà này.
Trương Khải Minh liên tiếp hai lần bị chọt trúng manh điểm, vòng tay ôm con trai và cún, chỉ cảm thấy trái tim đều bị manh hóa mềm đi.
Lục Thừa Nghiệp đang vui vẻ ngoắc ngoắc đuổi, đột nhiên… Hình như có chỗ nào đó không đúng?
Hắn tuy rằng thực sự đã biến thành chó, thế nhưng cứ bán manh như vậy thì còn là đại trượng phu sao? Cứ theo đuổi sự hòa hợp giữa thể xác và tinh thần như vậy, liệu một ngày nào đó hắn cũng có thể thích em gái chó hay không?
Nhớ đến em gái Samoyed trong cùng tiểu khu vừa được nửa tuổi, tính cách tương đối hoạt bát kia, mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn chạy đến nhào lên, Lục Thừa Nghiệp nhịn không được bắt đầu run rẩy. Em gái lông trắng quả thật bề ngoài rất đáng yêu, thế nhưng hắn thật sự không có tính trí nha!
Quả nhiên không thể lại tiếp tục chạy hết tốc lực trên con đường “Làm sao trở thành một chú chó cưng xuất sắc”, Lục Thừa Nghiệp kiên định ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trương Hàng ném thứ gì đó về phía xa xa: “Đại Hắc, tìm về.”
Gần như cùng lúc, Lục Thừa Nghiệp vâng theo phản xạ vọt chạy ra ngoài, tại lúc trái banh tennis kia còn không kịp rơi xuống liền tung người há mõm ngoạm lấy, cực kỳ vui vẻ ngoắc đuôi chạy về, đem trái banh tennis kia thả về lòng bàn tay của Trương Hàng.
“Đại Hắc quả thực rất thông minh nha, thảo nào Labrador lại được lựa chọn huấn luyện làm chó dẫn người mù, chỉ số thông minh so với loài chó khác thật sự là quá vượt trồi rồi.” Trương Khải Minh hài lòng gật đầu, lúc vừa mua về ông còn sợ thân thể con chó này quá kém nuôi không được lâu, bây giờ nhìn lại quả nhiên là buông bán lời rồi.
Lục Thừa Nghiệp: “…”
Hắn sau này nhất định phải mọc lông thật dày, đem mặt triệt để che kín!
Ngoại trừ thói quen sinh hoạt càng ngày càng giống một chon chó, cuộc sống của Lục Thừa Nghiệp vẫn là rất hạnh phúc, triệt triệt để để tuân theo mộng tưởng ăn rồi chờ chết của hắn. Toàn bộ người trong nhà cũng chỉ có Triệu Hiểu Liên đối với hắn là không thèm nhìn đến, bất quá trong nhà này người có quyền uy nhất vẫn là Trương Khải Minh, ông là trụ cột kinh tế trong nhà, Triệu Hiểu Liên chỉ là toàn chức phu nhân, mỗi ngày trang điểm thật đẹp đi dạo phố, đi chơi mạt chược, mà Trương Hàng vẫn còn là học sinh, không có thu nhập. Cơ sở kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc, vì vậy mặc kệ Triệu Hiểu Liên có bao nhiêu bất mãn với Lục Thừa Nghiệp, chỉ cần Trương Khải Minh nói một câu ‘Hàng Hàng có thể chăm sóc tốt, Đại Hắc rất thông minh’, Triệu Hiểu Liên liền ngoan ngoãn ngậm miệng, cô ta chỉ cần ít tiếp xúc với Lục Thừa Nghiệp một chút là được.
Trên thực tế, Lục Thừa Nghiệp cũng rất chán ghét người phụ nữ này, mũi chó cực kỳ nhạy bén, trên người Triệu Hiểu Liên lúc nào cũng phun nước hoa nồng nặt, mỗi lần cô ta đến gần đều khiến hắn không nhịn được nhảy mũi, ước gì đối phương càng ghét mình hơn, tốt nhất chỉ cần nhìn thấy liền đi vòng đường khác.
Lục Thừa Nghiệp trước đây vẫn rất thích dùng nước hoa cologne, hiện tại hắn quyết định, nếu tương lai còn có thể biến về hình người, tuyệt đối phải đem tất cả nước hoa trong nhà vứt đi, đó không phải mùi vị đàn ông mà là một loại tổn thương đối với cái mũi
So với Triệu Hiểu Liên, trên người Trương Hàng lại có một mùi vị hết sức dễ ngửi, đó là khí vị tràn ngập sức sống đặc hữu của thiếu niên khiến Lục Thừa Nghiệp cực kỳ yêu thích, mỗi lần được cậu ôm lấy đều hít sâu vài cái, như một tên mập biến thái mà lắc lắc đầu, bộ dạng thập phần hưởng thụ.
Cậu chủ nhỏ của hắn ngửi vào đúng là phi thường xinh đẹp… Chở một chút, tại sao lại dùng ngửi, mắt đâu?
Lục Thừa Nghiệp ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn ngập phấn chấn của Trương Hàng, bi ai phát hiện, nhìn lại không thích bằng ngửi…
———————-
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Lục Thừa Nghiệp đã một đường hướng về mục tiêu trở thành trung khuyển (chân chó) hợp cách, không ngừng chạy thẳng!
Tiểu kịch trường ——
Lục công: tiêu chảy lại bán manh… còn giống như biến thái yêu thích mùi hương, hình tượng của công đâu! Con dơi như ngươi đi ra, ta bảo chứng không cắn ngươi đên mắc bệnh chó dại!
Trương Hàng: Ai nha? Vắc xin phòng chó dại đã quên tiêm sao? Ngày mai liền đi ~(≧▽≦)/~
Truyện khác cùng thể loại
706 chương
51 chương
28 chương
3 chương
764 chương