Chương 4: Bé Điềm Điềm mang thai
"Lão đại, em thật sự không biết nói gì. Anh mỗi ngày đều ở trong quân doanh, trong quân doanh phát sinh sự tình gì có thể thoát được sự kiểm soát của anh sao? Làm gì cứ bắt em ở đây nói chuyện không ngừng vậy? Anh cũng một tháng rồi không thấy vợ chưa cưới, sao không nói chuyện cùng chị ấy! Em nói cho anh biết, phụ nữ là cần phải dỗ dành. Nếu cô ấy đối xử lạnh nhạt với anh, anh liền dùng mặt nóng của anh chống lại cái mông lạnh của cô ấy là được, kiểu gì cũng đem trái tim cô ấy ủ ấm. Anh luôn lôi em ra để nói chuyện thì có ích lợi gì? Nếu không, em liền tắt điện thoại?"
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng truyền vào trong tai của Chung Noãn Noãn.
Chung Noãn Noãn vùi đầu vào ngực Xích Dương, trên môi nở một nụ cười.
Anh rõ ràng là rất quan tâm đến cô, cho dù sáu năm nay cô chưa từng đối tốt với anh một lần nào, nhưng mỗi khi cô gặp khó khăn hay nguy hiểm, anh đều sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô, vì cô mà giải quyết khó khăn, vì cô mà chống lên cả một bầu trời.
Dù là đối mặt với cái chết, anh cũng sẽ dùng cơ thể của mình để xây lên cho cô bức tường phòng hộ, đưa cô bảo vệ chặt chẽ ở bên trong.
Đối với một người đàn ông như vậy, tình yêu của anh giống như biển sâu, tưởng như bình lặng không gợn sóng, thực chất lại vô cùng thâm trầm và mênh mông.
Cho nên.. suốt một tháng không gặp, vào lúc cô xuất hiện, anh chỉ tùy ý nghiêng mắt nhìn cô một cái, sau đó liên tục gọi điện thoại, rất rõ ràng, anh không phải thật sự bận việc, mà là đang giả vờ.
Anh giả vờ để che dấu đi sự xấu hổ của mình, anh sợ sự xuất hiện của mình sẽ khiến cô phản cảm, vì vậy nên anh cố gắng làm cho cảm giác tồn tại của mình giảm đến thấp nhất.
Giờ khắc này, trong lòng Chung Noãn Noãn dâng lên một chút đau lòng.
Trước kia cô đã từng chà đạp lên tình cảm của anh như vậy, thật sự là rất khốn nạn.
Đầu bên kia điện thoại chờ đợi thật lâu mà không nghe thấy thanh âm của Xích Dương nên chỉ có thể chấp nhận số phận tiếp tục nói: "Được rồi được rồi, để em nói tiếp. Khụ khụ.. lão đại à, con mèo hoang được chị Tần mang về nuôi dưỡng đang mang thai anh có biết không? Mẹ nó, không biết con mèo đực nào đang gieo giống khắp nơi khiến bé Điềm Điềm có thai. Bé Điềm Điềm của chúng ta còn chưa tới hai tuổi!
Đây quả thật là đạo đức chôn vùi, mèo tính thiếu hụt! Em cảm thấy, đối với những hành vi khắp nơi lưu tình, không phân biệt thời gian trường hợp lung tung gieo giống, chúng ta nên kiên quyết chống lại bla.. bla..
" Xích Dương, em rất nhớ anh! "
Chung Noãn Noãn đem đầu tựa vào ngực của Xích Dương, hai tay ôm chặt lấy eo của anh, lòng tràn ngập vô hạn hạnh phúc, có cảm mà phát.
Lạch cạch! (Điện thoại rơi xuống đất, bởi vì góc rơi xảo quyệt nên màn hình điện thoại nháy mắt vỡ vụn thành hình mạng nhện)
" Alo? Alo? Lão đại, anh vẫn đang nghe sao? Em còn phải nói tiếp sao? Vậy em nói tiếp nhé. Em quyết định buổi tối hôm nay ôm cây đợi thỏ, nhất định phải tìm được con mèo đực đã làm bé Điềm Điềm có thai, rồi sau đó giáo dục nó thật tốt. Nếu như nó không quản được anh em của nó, em không ngại dẫn nó đi làm thiến thuật.. "
" Xích Dương, thật ra em và Chu Cẩm Huy không có bất cứ liên quan gì, từ khi em đến Giai Vĩnh đi học, anh ta luôn đơn phương theo đuổi em, nhưng từ trước đến nay em đều không để ý đến anh ta. Trước đó, lúc Chu Cẩm Huy bị ngã chết, anh hỏi em là em với anh ta có quan hệ gì, em bởi vì giận anh nên mới nói với anh là em với anh ta là quan hệ nam nữ. Còn có, em nói ở trường học có rất nhiều người theo đuổi em, em đem những người đó làm lốp xe dự phòng, tất cả đều là lừa anh. Em lúc ấy chính là vì chọc giận anh, muốn cùng anh giải trừ hôn ước nên mới tuyên bố là muốn biến đỉnh đầu anh thành thảo nguyên lớn Hulunbuir."
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
21 chương
10 chương
137 chương
37 chương
34 chương