Chương 39: Bóc tôm Nhìn Xích Dương gắp đồ ăn bằng tay trái, ông mới phát hiện điểm này. Chẳng lẽ cậu ta dùng súng cũng dùng tay trái? Chung Noãn Noãn đang ra sức ăn cơm cùng yên lặng cảm động: "..." Xích Dương không phải thuận tay trái, mà là vì tay phải của anh đang nắm tay cô, không có cách nào dùng tay phải ăn cơm, cho nên mới phải dùng tay trái cầm đũa. "Tay phải hay tay trái cháu đều có thể dùng được." Dứt lời liền gắp một đống thịt kho tàu cho Chung Noãn Noãn. Bởi vì người ăn cơm không nhiều, thịt kho tàu lại thuộc loại tương đối dầu mỡ, cho nên cũng không có bao nhiêu. Xích Dương không ngừng gắp thịt kho tàu cho Chung Noãn Noãn, chờ đến khi Chung Thiên Thiên phản ứng kịp, muốn ăn thịt kho tàu thì đã không còn nữa. Nhìn Chung Noãn Noãn trong miệng nhai một miếng, trong bát còn ba miếng, Chung Thiên Thiên thật sự là bó tay rồi. "Noãn Noãn, không phải con thích ăn tôm hùm đất cùng cua lớn nhất sao? Sao hôm nay không thấy con động đũa?" Giang Xu Uyển kinh ngạc hỏi. "Mẹ, mẹ không phát hiện Noãn Noãn vẫn luôn nắm tay anh Xích Dương không buông sao? Anh Xích Dương cũng không tiện bỏ ra nên mới dùng tay trái ăn cơm." "Noãn Noãn, con đừng bám lấy Xích Dương như vậy, cua lớn cùng tôm hùm đất để lạnh ăn sẽ không ngon." Chung Noãn Noãn nhìn cua lớn cùng tôm hùm đất có chút thèm, cuối cùng, khiến Xích Dương vui vẻ càng chiếm phần thắng, cho nên cô vẫn nắm tay Xích Dương như cũ, từ bỏ tôm hùm đất cùng cua lớn. "Mẹ, dạo này con bị nóng trong, cho nên ăn đồ thanh đạm là được." "Trên xe của anh có trà giảm nhiệt, chút nữa anh lấy cho em uống, tôm hùm đất cùng cua lớn đều là những món em thích, anh giúp em bóc vỏ." Mặc dù rất muốn cùng cô vợ nhỏ tay trong tay, nhưng cuối cùng anh vẫn không đành lòng nhìn cô mắt thèm, rốt cuộc buông tay ra, cầm lấy một con tôm hùm đất. Bàn tay to khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng bóp mấy cái ở đầu tôm, thân tôm cùng đuôi tôm, gỡ đầu tôm xuống, bắt lấy đuôi tôm nhẹ nhàng kéo một phát, nguyên một miếng thịt liền từ vỏ tôm bong ra. Cách bóc tôm này khiến mọi người xem đều cảm thán. Chung Noãn Noãn nhìn xem thân tôm trắng noãn thấm tương ớt, nhịn không được nuốt từng ngụm nước bọt. "Đây." Xích Dương đem thịt tôm hoàn chỉnh đặt ở trong bát của Chung Noãn Noãn, Chung Noãn Noãn không kịp chờ đợi gắp lên, một ngụm nhét vào trong miệng. Trong nháy mắt, vị ngon của nước sốt cùng với chất thịt tươi non ở trong miệng lan tràn ra, mỹ vị nhân gian cũng chỉ như vậy mà thôi. Thấy trong tay Xích Dương lại cầm một con tôm, Chung Thiên Thiên hâm mộ nói: "Anh Xích Dương, kỹ thuật bóc tôm hùm đất của anh thật tốt! Em cũng rất muốn ăn tôm hùm đất anh bóc! Anh xem em.. Mỗi lần em đều trực tiếp cho tôm hùm đất vào bên trong miệng, nhai cùng một lúc cả vỏ lẫn thịt nên không thể cảm nhận được sự tươi ngon của tôm hùm đất, nhiều lúc còn đem đầu lưỡi cắt vỡ." Xích Dương tự động che chắn Chung Thiên Thiên, lại từ trong bát lấy ra một con tôm hùm đất đã bóc xong, đặt vào bát của Chung Noãn Noãn, sau đó lại cầm một con cua lớn bắt đầu bóc vỏ. Tốc độ bóc vỏ của Xích Dương nhanh đến mức Chung Noãn Noãn dốc hết sức ăn cũng không theo kịp tốc độ bóc vỏ của anh. Chung Thiên Thiên bị người hoàn toàn không để ý, từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn thân thiết gọi anh Xích Dương, vẫn luôn cùng anh Xích Dương nói chuyện. Nhưng mà Xích Dương lại trực tiếp xem cô như không khí, hoàn toàn không để ý đến cô, dù là ở trước mặt ba mẹ cô, Xích Dương liền một chút khách sáo đều không thèm ngụy trang. Chung Khuê Quân không vui mở miệng nói: "Thiên Thiên, Xích Dương là chồng chưa cưới của Noãn Noãn, con cứ bám lấy nói chuyện làm cái gì? Con hoặc là tự mình bóc vỏ, hoặc là đừng ăn. Luôn quấn lấy Xích Dương là có ý gì?"