Thẳng đến Xích Dương đã nắm Chung Noãn Noãn đi xa, Vương Cương Nghị mới từ bên trong tức giận tỉnh táo lại, cầm lấy chén trà "phanh" một tiếng liền ném đến trên cửa, phát ra một tiếng vang giòn. Vốn dĩ người cả bàn ảo tưởng cùng Xích Dương trở thành người một nhà, giờ phút này từng cái mặt đều bị đánh cho ba ba đau nhức. Âu Thành Hòa trước hết nhất từ tức giận trấn định lại, đối với Âu Minh Tịch nói: "Về sau đừng nhắc lại Xích Dương, nhà chúng ta cùng cậu ta không có duyên phận. Về phần Chung Noãn Noãn bên kia, con cũng không cần lại phát sinh xung đột cùng tranh chấp với cô ta. Xích Dương này không phải con có thể nắm giữ, con cùng cậu ta không thích hợp." Mặc dù Xích Dương làm phó thị trưởng như ông cảm thấy thật mất mặt, thậm chí là trần trụi đánh mặt, thế nhưng là nhiều năm qua giác quan thứ sáu xu lợi tránh hại khiến ông cảm giác được, Xích Dương này là cái nhân vật hung ác, không phải ông có thể trêu chọc, chí ít trêu chọc về sau không phải dễ dàng thoát thân như vậy. Cho nên nếu cậu ta đối với con gái mình không có ý tưởng về phương diện kia, như vậy bản thân ý nghĩ của ông liền giống như Xích Dương nói, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông, mặc dù không làm được người một nhà, nhưng ít ra không phải kẻ thù. Thế nhưng là ý nghĩ của Âu Thành Hòa cũng không phải là ý nghĩ của Vương Cương Nghị, cùng con gái Âu Minh Tịch càng là đi ngược lại. "Con sẽ không bỏ qua!" Âu Minh Tịch tại chỗ nói rõ quyết tâm của mình: "Con là tuyệt đối sẽ không từ bỏ Xích Dương. Anh ấy ưu tú như vậy, con dựa vào cái gì muốn từ bỏ? Chung Noãn Noãn đến cùng có điểm nào tốt hơn con? Cô ta cái gì cũng không sánh nổi con, dựa vào cái gì cô ta có thể được Xích Dương yêu, mà con lại không chiếm được? Con không cam tâm." Âu Thành Hòa đang muốn dạy dỗ con gái mình, Vương Cương Nghị cũng đứng ở bên Âu Minh Tịch: "Anh tán thành quyết định của Minh Tịch! Hừ, cậu ta coi mình là người nào? Cho dù quan hệ với tư lệnh tốt, đó cũng không phải cùng cấp phó tư lệnh với anh! Vậy mà rơi mặt mũi của anh như thế, còn tuyên bố muốn đi nhà anh đánh phu nhân anh, quả thực quá ghê tởm, quá phách lối! Người như vậy, nếu như không thể trở thành người đàn ông của Minh Tịch, trở thành người một nhà, vậy anh tuyệt sẽ không bỏ mặc cậu ta hoành hành nhảy nhót. Quản cậu ta bay cao bao nhiêu, quản cậu ta có bao nhiêu ngạo, ở trước mặt anh, cậu ta cũng chẳng qua chỉ là đại tá mà thôi." "Chú Vương, chú đừng nóng giận, cháu thay anh ấy xin lỗi chú. Mặc dù lời nói của Xích Dương hôm nay rất để cho người ta tức giận, thế nhưng là chú Vương cũng có thể đổi vị suy nghĩ, Xích Dương chẳng những không sợ phiền phức, vẫn là cái cực kì bao che khuyết điểm. Hiện tại anh ấy che chở Chung Noãn Noãn, đem chúng ta tức chết đi được, nhưng nếu như anh ấy cùng với cháu, có phải là liền nên hộ cháu? Tính cách không e ngại bất luận người nào giống anh ấy, nếu như thành người chúng ta, vậy liền sẽ tức giận đến người khác giơ chân. Tóm lại cháu đã nhận định anh ấy, cháu nhất định sẽ giải quyết anh ấy." Âu Thành Hòa nhìn xem con gái, lại không có lòng tin như cô: "Chỉ sợ mặc kệ con cố gắng thế nào, cậu ta cũng sẽ không trở thành người của con. Dạng người như vậy còn có một cái ưu điểm lớn nhất, cũng là khuyết điểm, đó chính là thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nhận định người hoặc sự tình liền không dễ dàng thay đổi." "Ba, ba đừng dài chí khí người khác diệt uy phong mình có được hay không? Ba biết anh ấy là thế nào cùng Chung Noãn Noãn tiến tới cùng nhau sao? Lúc trước Chung Khuê Quân muốn đem anh ấy giới thiệu cho Chung Thiên Thiên, kết quả anh ấy không coi trọng Chung Thiên Thiên, Chung Thiên Thiên liền kê thuốc cho anh ấy. Sau đó anh ấy cường Chung Noãn Noãn mới đánh báo cáo kết hôn. Hai người bọn họ cũng mới quen không lâu mà thôi, tình cảm có thể sâu bao nhiêu? Anh ấy hiện tại đối Chung Noãn Noãn như vậy, chẳng qua là bởi vì cảm thấy thua thiệt, một phương diện khác cũng là chủ nghĩa đàn ông quấy phá. Ba muốn đối con gái của ba có lòng tin! Nếu như anh ấy thật là người yếu đuối, con còn chướng mắt anh ấy đâu!".