Khuôn mặt tươi cười của Âu Minh Tịch có chút cứng ngắc, cảm giác Xích Dương bỏ rơi mặt mũi của cô trước mặt ba cùng chú Vương: "Em thả bao giúp anh." Không cần. Tôi không thích vật phẩm tư nhân bị người khác đụng. " Âu Minh Tịch:"! "Cô là người khác sao? Cô là người phụ nữ của anh trong tương lai có được hay không? Đem bất mãn trong lòng đè xuống, Âu Minh Tịch về tới bên người Âu Thành Hòa, biểu lộ rõ ràng có chút mất tự nhiên. Làm con gái phó thị trưởng, Âu Minh Tịch cảm giác ưu việt rất mạnh, trước đó kết giao bạn trai tất cả mọi người xem cô như trân bảo, chỉ có Xích Dương, một mà tiếp, lại mà ba bỏ rơi mặt mũi của cô. Thế nhưng là xem ở anh dáng dấp đẹp trai như vậy, là người đàn ông đẹp trai nhất có mị lực nhất, tiền đồ cũng quang minh nhất trong số tất cả những người đàn ông mà cô từng kết giao, Âu Minh Tịch rốt cục vẫn là đem khẩu khí này nhịn được. " Phó tư lệnh Vương. "Xích Dương khẽ gật đầu, xem như chào hỏi vị phó tư lệnh này. Vương Cương Nghị cười ha ha, không chỉ có không có đứng người lên, ngược lại khẽ dựa về mặt sau, kiểu cách nhà quan mười phần. " Tiểu Xích, vị này là anh em của tôi Âu Thành Hòa, phó thi trưởng đương nhiệm thành phố Giang. " Sắc mặt Xích Dương nghiêm túc, kéo ra cái ghế ngồi xuống, thẳng đến ngồi xuống, mới đối Âu Thành Hòa gật đầu:" Phó thị trưởng Âu. " Âu Thành Hòa dù sao ở quan trường lẫn vào lâu, cũng nhìn ra Xích Dương là ở làm bộ làm tịch, nghĩ đến buổi sáng chuyện phát sinh tại cửa hàng mua sắm, rất nhanh liền bình thường trở lại. Dù sao cũng là cái sĩ quan tương lai tươi sáng, có chút tính tình cũng là bình thường. Âu Thành Hòa cười tủm tỉm nói:" Không cần gọi lạnh nhạt như vậy, tôi biết cậu cùng Minh Tịch quen, cậu liền gọi tôi chú Âu đi. " Âu Thành Hòa lúc nói chuyện, Xích Dương lại gọi tới phục vụ viên để anh thêm cái vị trí, phục vụ viên rất nhanh liền tăng thêm. Đám người đang muốn hỏi Xích Dương có phải là còn kêu người, liền nghe Xích Dương vẻ mặt nghiêm túc hỏi:" Minh Tịch? Ai vậy? " Đám người:"...!" Xích Dương lại hỏi:" Phó thị trưởng Âu nhận biết Minh Lộc? " Tất cả mọi người:"...!" Minh Lộc lại là cái quỷ gì? Âu Thành Hòa nhìn thoáng qua Vương Cương Nghị, đầy mắt hỏi thăm. Vương Cương Nghị đối với cái này cũng là hoàn toàn không biết gì cả, dù sao ông cùng Xích Dương cơ bản cũng không quen. Bình thường bộ đội đặc chủng của Xích Dương cùng bọn họ lại không cùng một chỗ. " Khụ khụ, Xích Dương, chúng ta nói chính là Minh Tịch. " Vương Cương Nghị cảm thấy nếu như Xích Dương là đang đánh mặt nhà họ Âu, như vậy sau khi ông nói, cậu ta cũng không nên lại đánh mặt. Xích Dương là biết chủ để của Vương Cương Nghị, dù sao vì cái chủ đề này, anh đem cô vợ nhỏ đều gọi tới. Thế nhưng là người nhà của Minh Lộc cũng tới, cái này có chút khiến anh giật mình. " Phó tư lệnh Vương tôi không biết Minh Tịch kia, chỉ nhận biết Minh Lộc. " Đám người:"! " " Khụ khụ.. Xích Dương, chú Âu cậu nói Minh Tịch là con gái của chú ấy Âu Minh Tịch. " Xích Dương:"!" Đám người nhìn sắc mặt Xích Dương liền biết, vừa rồi cậu ta cũng không phải là cố ý đánh mặt, cậu ta là thật nhận sai người. Chẳng qua nhận sai người dưới tình huống như vậy chỉ có thể nói rõ một điểm, đó chính là Xích Dương cơ bản cũng không biết con gái Âu Thành Hòa liền gọi Minh Tịch. Nếu không sẽ không nói thời gian dài như vậy không dính dấp gì nhau. Nhưng cái này mẹ nó liền lúng túng. Minh Tịch đối với chuyện giữa cô cùng Xích Dương thuộc như lòng bàn tay, thế nhưng là Xích Dương sau khi phát sinh hai lần xung đột, thậm chí ngay cả tên Minh Tịch đều không có nhớ kỹ. Mặt Âu Minh Tịch bị tức đến đỏ lên, cô hoàn toàn không nghĩ tới mình vậy mà không có ở trong lòng Xích Dương lưu lại một chút xíu phân lượng. Dù là trước đó phát sinh hai lần ma sát, anh ấy cũng hẳn là đem tên cô tự nhớ kỹ đi? Chẳng qua nói thật, Xích Dương là thật không có nhớ kỹ. Anh chỉ biết là Âu Minh Tịch, bởi vì anh từng không chỉ một lần từ trong miệng cô vợ nhỏ đã nghe qua cái tên này..