Lão sư Lưu đã đi tới bên người Chung Noãn Noãn, nhưng là giờ phút này, bà đã không dám nói cái gì. Các bạn học đa số đều là lo lắng mà nhìn xem Chung Noãn Noãn, chỉ có một phần nhỏ người giờ phút này cũng lộ ra biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác. Chung Noãn Noãn nhìn quản gia kiêu ngạo đến hận không thể đem cái mông thiếp trên mặt, nhíu mày, không rõ vì cái gì chú Lãnh để một cái quản gia không đáng tin cậy như vậy ở bên cạnh con trai mình. "Nhìn cái gì vậy? Cô là kẻ điếc sao? Không nghe thấy lời tôi vừa nói sao? Hiện tại, lập tức, cút ngay lập tức, thu dọn đồ đạc, lau sạch sẽ cái bàn, cũng xin lỗi thiếu gia nhà chúng tôi. " Chung Noãn Noãn không để ý tí nào quản gia, nhìn về phía Lãnh Kỳ Duệ, lạnh lùng mở miệng: "Muốn gây sự?" Lãnh Kỳ Duệ: "!" Cảm giác này làm sao có chút quen thuộc đâu? Thế nhưng là thanh âm Chung Noãn Noãn giờ phút này cùng thanh âm tối hôm qua hoàn toàn không giống, cho nên nghĩ nửa ngày Lãnh Kỳ Duệ cũng không có kịp phản ứng đến cùng là quen thuộc chỗ nào. "Ha ha. " Quản gia bị thái độ của Chung Noãn Noãn làm tức giận, cười lạnh hai tiếng: "Xem ra vị bạn học mới này là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí. " Dứt lời, quản gia đưa tay liền muốn kéo tóc của Chung Noãn Noãn. "Quản gia tiên sinh, không thể!" Mắt thấy quản gia liền muốn kéo tới tóc của Chung Noãn Noãn, đưa cô từ trên chỗ ngồi kéo lên, lão sư Lưu nhanh chóng đưa tay ý đồ ngăn cản. Thế nhưng là sau đó, một cái tay tinh tế nắm chặt lấy tay quản gia, sau đó nhẹ nhàng kéo một phát. ". . . " Quản gia phát ra một tiếng kêu rên như mổ heo. Vừa rồi cái tay ông muốn đi kéo tóc Chung Noãn Noãn, giờ phút này đã bị tháo bỏ xuống. Toàn bộ cánh tay bất lực mà quỷ dị xuôi ở bên người, hoàn toàn không làm được gì. Tất cả ngạo kiều đều bị đau nhức bất thình lình kịch liệt cắn nuốt. Ông một bên kêu to, một bên lui lại về phía sau, giống như Chung Noãn Noãn là cái gì rắn độc mãnh thú, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn xem Chung Noãn Noãn. Chung Noãn Noãn không thèm để ý quản gia, nhìn về phía Lãnh Kỳ Duệ: "Làm người muốn giảng đạo lý! Học kỳ trước tôi là một tên sau cùng của toàn trường, dựa theo bài vị, vị trí này nên là của tôi. Dựa vào cái gì cậu vừa đến đã muốn để tôi cút đi? Có bản lĩnh, cậu dựa vào năng lực bản thân thi một tên sau cùng, tôi lập tức để lại vị trí cho cậu! Thi không được cuối cùng, cũng đừng để cho chó của cậu sủa trước mặt tôi!" Lãnh Kỳ Duệ: ". . . " Lão sư Lưu: ". . . " Các bạn học: ". . . " Ngọa tào, rất đẹp trai! Quản gia bị ví von thành chó giận dữ. Từ khi thành quản gia của thiếu gia, dù là ở thủ đô, ông cũng là đi ngang, lúc nào nhận qua sỉ nhục như vậy? "Cô. . Cô to gan! Hôm nay cô đối với tôi như vậy, thiếu gia nhà chúng tôi là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Chung Noãn Noãn cười lạnh:" Lãnh Kỳ Duệ, lần sau ở trước mặt tôi mời quản tốt chó của cậu. Hôm nay tôi xem ở trên mặt của cậu chỉ phế một cái chân chó của ông ta, nhưng là lần sau ông ta lại phát tác bệnh chó dại, tôi có thể sẽ đánh chết ông ta. " " A!. . Ha ha! "Quản gia bị tức đến cười không ngừng, hận không thể cầm thanh đao đâm chết người phụ nữ này. Nhưng xét thấy giá trị võ lực của cô, cuối cùng vẫn không dám tới gần. " Ông về trước đi. " Nghe được mệnh lệnh của Lãnh Kỳ Duệ, trong lòng quản gia dù không cam lòng, nhưng cũng không thể không rời đi trước. Dù sao ông còn muốn đi bệnh viện tiếp nhận cánh tay. Đi tới góc rẽ cửa, quản gia quay đầu, bên trong ánh mắt nhìn về phía Chung Noãn Noãn chứa đầy nọc độc. Sau khi quản gia rời đi, Lãnh Kỳ Duệ dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của các bạn học, đi tới góc tường, từ bên cạnh ném ra một bộ bàn ghế không ai dùng, đem đến bên cạnh Chung Noãn Noãn. .