Chương 13: Đồ nhà quê
Về phần bàn tay chặn cô, cô không thèm để ý.
Chung Noãn Noãn từ nhỏ đã bị bọn buôn người bán, là đồ nhà quê lớn lên ở nông thôn, cô từ trước tới bây giờ đều không để ở trong lòng!
Nhưng mà..
Chung Thiên Thiên dùng hết sức lực cố gắng kéo cửa xe, nhưng cửa xe bị Chung Noãn Noãn nhẹ nhàng tiện tay giữ lấy, cô dùng sức như thế nào đều không kéo được.
Đôi mắt của Chung Thiên Thiên giống như có thể phun ra lửa, nhìn dáng vẻ cười nhẹ nhàng của Chung Noãn Noãn, trong lòng hận đến nghiến răng.
Mẹ nó!
Đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, nhất định là cả ngày phải làm ruộng, sức lực mới lớn như thế.
Lại nói, chẳng lẽ là vì nông thôn nghèo quá không có thịt ăn, cho nên cô gái này là ăn rau chân vịt lớn lên sao?
"Chị, nếu chị cảm thấy xe của ba mẹ chen chúc, vậy để em ngồi xe Xích Dương."
Chung Thiên Thiên nở một nụ cười gượng ép đến cực điểm, giảng đạo lý: "Bên kia ghế sau xe toàn là đồ của em, chị ngồi không tiện. Chúng ta là chị em, không cần tính toán nhiều như vậy. Em vẫn nên ngồi xe của ba mẹ thì hơn, chị tạm chấp nhận ngồi Land Rover vậy."
Dứt lời, nhân lúc Chung Noãn Noãn không chú ý, lại lần nữa dùng sức kéo cửa xe.
Chung Noãn Noãn đã đề phòng cô từ lâu, cho nên mặc kệ Chung Thiên Thiên dùng sức như thế nào, cửa xe cũng không nhúc nhích, mở không ra.
"Xích Dương, anh có thể mang đồ của em cất sang xe anh không? Nếu không chị em không ngồi được."
"Được."
Đối với yêu cầu của Chung Noãn Noãn, Xích Dương đương nhiên là muốn gì được đấy, lập tức đem đồ vật thu dọn đến đây.
Chung Noãn Noãn cười híp mắt nhìn về phía Chung Thiên Thiên: "Chị, chỗ ngồi đằng sau xe ba mẹ đã trống."
Cơ mặt Chung Thiên Thiên co quắp vì không kiềm chế được cơn ghen tuông trong lòng.
Vào lúc này, cô đã cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng mà muốn cô để Chung Noãn Noãn đơn độc ngồi xe Xích Dương, cô lại không cam lòng.
Chung Thiên Thiên mặt dày mày dạn nở một nụ cười, cánh tay vốn đang để ở của trước nhanh chóng di chuyển đến cửa sau xe.
"Noãn Noãn muốn ngồi xe anh Xích Dương, vậy chị cũng ngồi xe anh Xích Dương. Nếu không chúng ta cùng nhau ngồi phía sau đi."
Dứt lời liền định mở cửa sau xe.
Biết Chung Thiên Thiên có thể không cần mặt mũi đến trình độ không hạn cuối, cho nên hầu như là ngay từ khi Chung Thiên Thiên có động tác, cô liền lập tức ngăn trở.
Chê cười, cùng cô so nhanh!
Nhưng mà - -
Chỉ nghe thấy cửa xe Land Rover vang lên một cái, đèn xe lóe lên, cửa xe bị khóa.
Nhìn về phía Xích Dương đang cầm chìa khóa xe trong tay, Chung Thiên Thiên: !
"Tôi không thích người ngoài ngồi xe của tôi." Xích Dương vẻ mặt bình tĩnh, nói thẳng không cố kỵ mà vả mặt.
"Nhưng mà Noãn Noãn không phải cũng.."
"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, không phải người ngoài."
Chung Thiên Thiên giậm chân giận dữ, đỏ mặt không thèm để ý nói: "Vậy em còn là chị của Noãn Noãn! Em cũng là người ngoài sao? Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, lúc đầu ba em là muốn giới thiệu anh cho em, nếu như không phải Noãn Noãn đột nhiên xuất hiện, chúng ta.. chúng ta mới đúng là một đôi!"
Chung Thiên Thiên cuối cùng cũng nhìn ra, Chung Noãn Noãn trở mặt. Rõ ràng đã hứa hẹn với cô là sẽ không thích Xích Dương. Nhưng mà bây giờ, cô ta lại vì một người đàn ông, ăn so với bất kỳ ai đều khó nhìn.
Cô ta đã thất tín bội nghĩa, ruồng bỏ tình cảm chị em giữa các cô.
Cô không thể đem hi vọng đặt trên người Chung Noãn Noãn nữa, nếu cô không nắm chặt lấy Xích Dương thì người đàn ông ưu tú vô hạn này sẽ thật sự cùng cô vô duyên.
Chung Noãn Noãn không biết Chung Thiên Thiên lấy tự tin ở đâu ra, vừa định phản bác thì Xích Dương đã lên tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
21 chương
10 chương
137 chương
37 chương
34 chương