Chương 11: Cái này cũng có thể nhìn thấy? "Tôi có thể dùng một thủ pháp đặc biệt để giúp đốt sống đuôi của anh ta trở về vị trí cũ, sau đó dùng ngân châm cố định ở huyệt đạo, không cho đốt sống đuôi của anh ta bị bóc ra lần thứ hai. Nhưng mà một khi làm như vậy thì anh ta không được cử động mạnh nữa. Các người phải nghĩ biện pháp tìm bác sĩ làm phẫu thuật cho anh ta." Bác sĩ Lý suy nghĩ một lát: "Được rồi, không thành vấn đề. Tôi sẽ phụ trách liên hệ với cấp lãnh đạo để cho chuyên gia về làm phẫu thuật cho anh ta. Nhưng còn vấn đề làm cho đốt sống đuôi của anh ta trở về vị trí cũ cô cần phải phụ trách, dù sao tôi cũng không thể làm cho đốt sống đuôi của anh ta trở về vị trí cũ." "Được rồi, không thành vấn đề. Vậy bây giờ bác sĩ đi lấy ngân châm và khử trùng chúng đi." Bác sĩ Lý nhìn Chung Noãn Noãn, cuối cùng không thể không hỏi: "Cô thực sự có cách làm cho đốt sống đuôi của anh ta trở lại vị trí cũ? Chung Noãn Noãn, đây chính là thắt lưng, nếu cô làm không tốt, anh ta sẽ bị tê liệt." "Bác sĩ nhìn xem anh ta bây giờ cũng không thể động đậy, cùng tê liệt có gì khác nhau. Bác sĩ nếu là để anh ta ở đây bốn năm ngày mặc kệ, chỉ cho anh ta uống thuốc giảm đau, chờ chuyên gia làm phẫu thuật tới, thần kinh của anh ta vẫn sẽ hoại tử như thường, kết cục không phải cũng là tê liệt sao?" "Làm phiền cô Chung giúp đốt sống đuôi của tôi trở về vị trí cũ, cho dù cuối cùng tôi thật sự bị tê liệt, cô Chung cũng là ân nhân của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đem trách nhiệm đẩy lên người cô Chung." Từ Phi Dương nãy giờ không nói chuyện bỗng nhiên đưa ra quyết định, bác sĩ Lý cũng không còn gì để nói, nhanh chóng lấy ngân châm bình thường vẫn dùng trong châm cứu ra để khử trùng. Hai anh em của Từ Phi Dương làm theo yêu cầu của Chung Noãn Noãn, đem quần áo ở phía sau của anh ta cắt đi, bác sĩ Lý vốn cho rằng mình sẽ thấy đoạn xương đuôi nhếch lên hoặc bóc ra kia, ai ngờ lại không nhìn thấy cái gì cả. Phía sau lưng Từ Phi Dương là một mảnh bằng phẳng. Như vậy vấn đề liền đến. Làm thế nào mà Chung Noãn Noãn có thể nhìn thấy đốt sống đuôi của Từ Phi Dương bị bóc ra chỉ bằng một cái liếc mắt, chưa kể trên người Từ Phi Dương còn có một lớp quần áo? "Làm thế nào mà cô nhìn ra được?" Bác sĩ Lý đem nghi ngờ trong lòng ra hỏi. Chung Noãn Noãn dùng ngón tay nhẹ nhàng từ phần lưng Từ Phi Dương trượt xuống, hỏi: "Bác sĩ không thấy được nơi này khớp xương bị bóc ra sao?" "Hả? Không có! Bóc ra ở đâu?" Bác sĩ Lý cùng hai anh em của Từ Phi Dương bị Chung Noãn Noãn thu hút sự chú ý, nghiêm túc nhìn xương đuôi của anh ta. Từ Phi Dương cảm thấy vô cùng xấu hổ khi có một đám người chăm chú nhìn vào mông anh, hơn nữa còn là không mặc quần. Đặc biệt là khi những ngón tay hơi lạnh của Chung Noãn Noãn lướt qua đốt sống ngực và thắt lưng rồi xuống đốt sống đuôi, Từ Phi Dương chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy qua cơ thể, lan tỏa khắp tứ chi. Ngay khi anh trầm ngâm một chút - - "Ca!" "..." Từ Phi Dương chưa kịp chuẩn bị tâm lý, phần thắt lưng truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, anh ta không thể nhịn được mà kêu lên thảm thiết. Bác sĩ Lý cùng hai anh em nghe đến khớp xương vang lên một tiếng "Ca", da đầu không khỏi tê dại. Chung Noãn Noãn nhìn khuôn mặt đã biến thành màu xám tro của Từ Phi Dương, hỏi: "Như thế nào? Có phải cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi không?" Từ Phi Dương chỉ cảm thấy máu dâng lên, một chút tâm viên ý mã trong lòng giờ phút này bị một vạn câu chết tiệt thay thế. Cảm giác kịch liệt đau nhức làm cho toàn thân anh như tan thành từng mảnh. Lúc này nghe được câu hỏi của Chung Noãn Noãn mới không thể không cắn đầu lưỡi lấy lại tinh thần. Thế nhưng là hơi cử động một chút.. Hả? Không đau! "Đừng cử động!". Chung Noãn Noãn ngăn trở mong muốn xoay lưng của Từ Phi Dương: "Tôi đã giúp đốt sống đuôi của anh trở lại vị trí cũ, cho nên anh cảm giác đã khá hơn nhiều. Nhưng đoạn xương đuôi của anh thật sự bị bóc ra, chỉ cần một động tác nhỏ đều có thể khiến nó bóc ra lần nữa, nhất định phải phẫu thuật dùng đinh thép ổn định lại mới được."