Lâm Hải… Hồng Lâu Mộng viết phụ thân Đại Ngọc họ Lâm danh Hải, tự Như Hải, đúng là khoa cử Thám Hoa. Chuyện đã đến nước này, muốn nói là trùng hợp cũng không được nữa rồi. Hồng Lâu Mộng, rốt cuộc là Bảo Ngọc cùng Giáng Châu tiên thảo mộng hồng lâu, hay vẫn là một hồi đại mộng của ta? Ta ngơ ngác ngồi trên ghế, ngay cả phụ thân tiến vào cũng không phát hiện ra. “Ngọc nhi? Sao con lại chạy vào đây chơi, nha hoàn với bà vú theo con đâu?” Phụ thân vươn tay ôm ta vào trong ngực. “Phụ thân?”, ta làm sao có thể ở chỗ này, người đó là phụ thân của Đại Ngọc sao? Ta cố gắng bình ổn lại tâm tình, ôm cổ phụ thân nói: “Phụ thân, Ngọc nhi ở đây chờ ngài trở về.” Phụ thân nghe xong quả nhiên vui vẻ ra mặt, có biết đâu ta đã sớm không phải nữ nhi của người, ta có chút áy náy, âm thầm thở dài. Lúc này có gia đinh đứng ngoài cửa phòng bẩm báo: “Lão gia, lão hoà thượng năm ngoái tới đây, hiện tại lại đến nữa, có đuổi ra ngoài không?” Lão hoà thượng? Đúng rồi, Đại Ngọc lúc ba tuổi, có lão hoà thượng tới khuyên Đại Ngọc xuất gia, hắn hẳn là tiên nhân đội lốt phàm. Vốn ta không tin điều này, nhưng không phải ta cũng đang ở trong cái thế giới của Hồng Lâu Mộng đó sao, còn có cái gì không có khả năng nữa. Trước khi phụ thân kịp trả lời, ta liền mở miệng: “Phụ thân, Ngọc nhi muốn gặp hoà thượng kia.” “Ngọc nhi, hoà thượng kia muốn con xuất gia, con ngàn vạn lần không thể nghe hắn.” Ta gật gật đầu: “Ngọc nhi đương nhiên luyến tiếc phụ thân cùng mẫu thân, Ngọc nhi chỉ là có mấy câu muốn hỏi hắn, cũng đỡ cho về sau hắn lại tìm đến khuyên con.” Phụ thân nghĩ ngợi, quay sang nhìn tên gia đinh, phân phó: “ Ngươi dẫn hoà thượng kia sang phòng khách, dâng trà bánh tiếp đãi tử tế.” Tiểu tử kia lên tiếng trả lời rồi đi, phụ thân cúi đầu nói với ta: “Phụ thân đi cùng con ra gặp hắn nhé?” Ta lắc đầu: “Hoà thượng kia phải trả lời con vài việc, có phụ thân ở đó hắn sẽ không nói thật. Ngọc nhi tự mình hỏi là được rồi. Cho nha hoàn bà tử ở ngoài cửa chờ con, sẽ không có việc gì.” Phụ thân suy nghĩ một lát, rốt cục cũng đồng ý, kêu một nha hoàn tên Hương Nhi ôm ta đi phòng khách, lại dặn mọi người đứng ngoài cửa canh chừng, thế này mới yên tâm để ta đi. Ta vừa bước vào phòng khách, hoà thượng kia vừa đang cúi đầu uống trà bèn ngẩng lên, nhìn ta cười: “Si nhi, nghĩ thông suốt sao?” Ta ngồi vào cái ghế đối diện với hắn, thản nhiên hỏi lại: “Nghĩ thông suốt cái gì? Hoà thượng hẳn cũng đã biết ta không phải Giáng Châu tiên thảo nữa rồi, nếu không còn đến đây làm gì? Còn muốn làm bộ sao?” Lão hoà thượng kia biểu tình có điểm hơi chật vật, hắn thật sự là thần tiên sao? “Ngươi đều biết?” Đương nhiên biết, ta gật gật đầu, mở miệng hỏi: “Ta còn có thể trở lại thế giới cũ của ta không? Ta làm thế nào đi đến nơi này, ông có biết không?” Lão hoà thượng lắc đầu, chậm rì rì đáp: “Ta không biết ngươi có thể quay về hay không, cũng không biết ngươi như thế nào đến được chốn này.” “Vậy Giáng Châu tiên thảo kia đâu rồi? Không phải nàng muốn báo ân, mới đầu thai làm người sao?” “Cái này ta biết, Giáng Châu tiên tử hiện tại bị thiên đế triệu đi, cho nên việc báo ân chỉ có thể tạm dừng. Bất quá thân thể của ngươi chết đúng vào thời khắc Giáng Châu rời đi. Ngươi như thế nào xuất hiện, ta cũng không biết, cho nên đến xem.” “Ta như vậy là mượn xác nhập hồn? Vậy ông đến là muốn câu hồn phách ta đi sao?” Hắn cười lắc đầu: “Đó không phải trách nhiệm của ta.” “Thật không?” Ta thản nhiên tiếp lời, “Vậy ông tới làm cái gì? Hoặc là nói, ông muốn ta làm cái gì đây?” Ánh mắt hắn lộ ra tia tán thưởng: “Lâm Đại Ngọc này cả đời vốn đã được an bài hết thảy, nhưng là Thiên Đế gọi về, chúng ta không thể không nghe theo, rất nhiều kế hoạch phải thay đổi, một Đại Ngọc có ảnh hưởng đến rất nhiều người. Hiện tại ngươi đã đến đây, chúng ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục con đường mà Đại Ngọc phải đi. Chỉ cần mười năm, mười năm sau, Đại Ngọc vốn sẽ bệnh mà chết, về sau không cần ngươi phải làm nữa. Như vậy, chúng ta cũng không cần sửa chữa vận mệnh của nhiều người, cũng không cần đem những sự việc phát sinh liên quan đến Đại Ngọc xoá bỏ.” Ta cười lạnh nói: “Ta vì cái gì phải giúp các người, trước sau gì cũng đều phải chết, không bằng sớm kết liễu một chút cho sạch sẽ, nói không chừng còn có thể trở lại chỗ của ta.” Hoà thượng kia vội nói: “Đương nhiên sẽ không cho ngươi chết thật, ngươi chỉ cần giả chết, sau đó ta giúp ngươi thoát thân.” “Đại Ngọc hẳn là chết vì bệnh đi, xin hỏi thân mình này đến lúc đó mang bệnh đầy người, ta thoát thân có ý nghĩa gì.” Cái lão hoà thượng chết tiệt này không hề suy nghĩ sau đó ta sẽ sống tiếp như thế nào, trong lòng chỉ trông cậy ta nghe xong lời hắn nói, sẽ vui vẻ giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết vấn đề của bọn họ. Không biết có phải ta bị ảo giác hay không, mà thấy đầu mũi lão toát mồ hôi hột, bị ta nói cho khẩn trương sao? Vừa rồi quả nhiên là đang dối gạt ta, ta trừng mắt liếc hắn một cái. Hắn cười khổ một tiếng: “Vậy ngươi muốn làm sao?” Muốn làm sao? Ta là một nữ tử tự do thời hiện đại, dù có đi vào thế giới này, thì cũng vẫn là tự do, sống như thế nào là chuyện khó nghĩ đến thế sao. Chẳng lẽ muốn tương lai ta phải phụ thuộc vào nam nhân; vừa nghĩ đến đây, nam nhân sao? Tỷ như đám Giả Trân, Giả Liễn, phong lưu lại lòng tham vô đáy, ta nhỡ ra gả phải người như vậy thì biết tính sao? Một lúc lâu sau, ta ngẩng đầu: “Đầu tiên, ta muốn thân thể khoẻ mạnh.” “Không được, vận mệnh Đại Ngọc gắn chặt với thân thể của nàng. Ta không thể làm cho ngươi khoẻ mạnh.” Không phải là làm không được, mà là không thể làm sao? “Ta không cần cầu hiện tại thân thể lập tức tốt lên, không phải chỉ có mười năm sao? Trong mười năm này, ông cho thân thể ta chậm rãi hồi phục là được, đợi cho đến lúc Đại Ngọc “chết”, ta muốn thân thể ta hoàn toàn bình thường.”