Ngày Hoài vương tới bầu trời quang đãng sáng sủa, Phùng Liên Dung ngồi trước cửa sổ tắm nắng, cả người ấm áp, chỉ tiếc trong lòng nàng không quá bình yên, Chung ma ma nhìn bụng nàng, cũng không yên lòng như trước. Nhưng bốn cung nữ Bảo Lan Châu Lan vẫn hi hi ha ha, tự cấp sửa sang lại quần áo cho Phùng Liên Dung. Vừa rồi cục thượng phục (chuyên về quần áo) đưa áo khoác và áo lót mới làm xong đến, thập phần tinh xảo, ngay cả bọc bên cạnh cũng thêu hoa, áo khoác cũng không phải chỉ có một hình thức, áo ngắn cũng có. Còn có hai cái mỏng một chút, thắt lưng rất nhỏ, vừa nhìn liền biết là làm cho Phùng Liên Dung sinh con xong lại mặc. Châu Lan nói với Phùng Liên Dung: “Thật sự là dụng tâm, rất nhiều sợi đều là kim tuyến, ánh sáng lòe lòe, chủ tử mặc vào rất lộ vẻ phú quý đấy.” Chung ma ma cầm lên liền thấy quả nhiên tốt hơn nhiều so với năm trước, bà cười nhạo một tiếng: “Đều là mấy người gió chiều nào theo chiều ấy.” Lại ở trên người Phùng Liên Dung ướm một lần: “Cơ mà rất vừa người, chủ tử sáng mai liền mặc cái này đi, thấy bên trong bông vải nhét cũng nhiều.” Phùng Liên Dung gật gật đầu, nhưng vẫn không quá lên tinh thần. Chung ma ma nghĩ, không phải là đang ngóng trông Thái tử đến đấy chứ? Nhưng không phải Thái tử đang bận sao, nào có thể giống như trước kia. Nói lời đại nghịch bất đạo, sau này Hoàng thượng băng hà, Thái tử làm Hoàng đế, còn muốn bận hơn nhiều, cũng không thể ngày ngày ngóng trông như vậy. Bà vừa định khuyên Phùng Liên Dung một câu, liền nghe thấy giọng của Nguyễn Nhược Lâm. Chung ma ma thầm nghĩ, Nguyễn quý nhân này cũng đần, chủ tử nhà mình căn bản không nghĩ để ý đến nàng ta, còn ba ngày hai bữa chạy đến đây, muốn làm gì đâu? Ai ngờ Nguyễn Nhược Lâm ở cửa nói với Ngân Quế: “Điện hạ bị người xấu đâm bị thương, vẫn chưa biết sống chết, các ngươi còn có lòng dạ thảnh thơi mà nói chuyện à!” Phùng Liên Dung đứng vọt lên. Chung ma ma giật mình, nhưng bà cảm thấy không có khả năng, vài bước đi ra bên ngoài, quát: “Nguyễn quý nhân, ngài nói bậy gì vậy, không cần đầu nữa à?” “Ai nói bậy, bên ngoài cấm quân và cẩm y vệ đều xuất động, nghe nói Điện hạ...” Nàng ta ngừng một chút, đột nhiên lại không nói nữa. Phùng Liên Dung nghe vậy gấp đến độ đi về phía trước. Bảo Lan và Châu Lan vội vàng đỡ lấy nàng, Bảo Lan luôn cẩn thận nội liễm, đầu tiên liền nghĩ đến thai nhi, tay cầm tay Phùng Liên Dung dùng sức thêm một chút, nói: “Chủ tử, ngài ngàn vạn lần đừng có gấp, đừng để động thai khí!” Thai đã lớn, nếu để động thai khí sẽ cực kỳ nghiêm trọng, tốt hơn chút thì sinh non, có thể sinh đứa nhỏ ra, không tốt, có thể sẽ mất mạng. Bước chân Phùng Liên Dung dừng một chút. Đúng vậy, nàng còn có đứa nhỏ mà! Nhưng nàng tim đập bất ổn, hoảng muốn chết, tốt thế nào? Phùng Liên Dung vội hỏi Bảo Lan: “Kim đại phu nói gặp phải trường hợp như này thì phải làm thế nào?” Nàng nhất thời còn chưa nghĩ ra được. Châu Lan vươn tay thuận ngực cho nàng, chậm rãi nói: “Giống như nô tì vậy, chủ tử, không cần nghĩ gì hết, tĩnh tâm.” Bảo Lan cũng đỡ nàng ngồi xuống: “Đúng vậy đó, chủ tử, chủ tử chỉ cần nghĩ đến đứa con trong bụng là được.” Lúc này Chung ma ma cũng không để ý đến Nguyễn Nhược Lâm, quay trở về, mắt thấy Phùng Liên Dung sắc mặt vốn hồng nhuận, lúc này lại trắng bệch cũng lập tức cả kinh. Mặt khác hai vị ma ma Hoàng thái hậu phái tới cũng vây quanh, đều kêu nàng không cần lo lắng. Nguyễn Nhược Lâm đứng ở ngưỡng cửa nhìn vào, cười lạnh một tiếng rời đi. Phùng Liên Dung ngồi trên ghế tựa, hơi thở hít vào, thầm nghĩ chuyện hôm nay đời trước cũng đã xảy ra, lần này lại phát sinh, như vậy Thái tử đời trước là Hoàng đế, vậy đời này cũng vẫn sẽ đăng cơ, nhất định không có chuyện gì, hắn nhất định không có chuyện gì! Cho nên đứa nhỏ của hắn cũng không thể gặp chuyện không may! Không thể! Mau tĩnh tâm lại, không cần suy nghĩ cái gì hết, Phùng Liên Dung vuốt bụng, trong đầu trong ngừng nói với bản thân. Quá một lát, nàng rốt cuộc bình tĩnh lại. Cái gì cũng không xảy ra, trong phòng mọi người nhẹ nhàng thở ra. Chung ma ma nói: “Đứng dậy đi hai bước xem, có phải hay không tất cả đều tốt?” Phùng Liên Dung đứng dậy đi, tất cả như thường. Chung ma ma đặt mông ngồi xuống, sờ một vốc một hôi, tức giận mắng: “Nguyễn quý nhân này nhất định là cố tình, đồ không biết xấu hổ!” Bà khó được mắng chửi người, đừng nói mắng quý nhân, lúc này tức lắm rồi. Phùng Liên Dung hoãn một lát nói: “Mau gọi bọn Đại Lý đi hỏi xem có chuyện này hay không.” Chung ma ma lớn tuổi, lúc này chân có chút nhuyễn, cung tay lên bảo Bảo Lan đi. Bảo Lan liền ra bên ngoài nói với bọn Đại Lý. Bốn tiểu hoàng môn vừa nghe tình huống nghiêm trọng, lập tức nhanh chân bước đi. Lúc này, Thái tử phi bên kia mới phái người đến. Tri Xuân đứng ở bên ngoài, nhẹ giọng cùng Chung ma ma nói: “Vừa rồi gặp chuyện không may, Điện hạ lâm triều trở về gặp chuyện, nhưng không có gì đáng ngại, nương nương kêu ma ma chú ý chút, đừng để Phùng quý nhân biết, dù đã biết cũng phải nói không có chuyện gì, đã tốt lắm, đỡ để bị động thai khí!” Chung ma ma nghe vậy, đôi mắt hơi híp, vẻ mặt ân cần hỏi: “Vậy Điện hạ là thật sự không có chuyện gì?” “Là không có chuyện gì, chỉ bị thương đến bả vai.” “Vậy nương nương phái ngươi tới, trên đường ngươi không trì hoãn gì đấy chứ?” Tri Xuân khó hiểu: “Làm sao có thể trì hoãn, loại chuyện như này ta nào dám chậm trễ chứ, sao ma ma lại hỏi như vậy?” Nếu nói Đông cung bọn họ các nơi lâm triều xa còn đỡ, đằng này Thái tử phi kịp thời báo cho biết, theo lý thuyết thế nào cũng không đến lượt Nguyễn quý nhân biết trước, sao Nguyễn quý nhân lại biết được chuyện này? Chung ma ma nghĩ mãi không ra, nói: “Chỉ hỏi vậy thôi, ta biết rồi, sẽ không để chủ tử nhận đến kinh hách.” Tri Xuân cáo lui. Mà Phùng Liên Dung đã sớm biết, Chung ma ma cũng không cần gạt, liền nói lại những lời Tri Xuân nói cho Phùng Liên Dung nghe. Phùng Liên Dung triệt để nhẹ thở ra, thầm nghĩ đến hắn bị thương, không khỏi đau lòng. Đáng tiếc nàng không thể đi thăm hắn. Chung ma ma an ủi: “Đợi Điện hạ tốt hẳn rồi sẽ đến xem chủ tử.” Nguy cơ giải trừ, nàng cũng an tâm hơn chút, cuối cùng cũng cảm thấy đói, muốn ăn cơm. Ngân Quế vội đi phòng bếp. Mà lúc này Thái tử đang nằm trên giường, bả vai đã được băng bó tốt, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Thái tử phi, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, thậm chí cả Hoài vương cũng ở bên cạnh hắn. Hoàng thái hậu cũng buông lỏng tinh thần, vừa rồi kém chút nữa khiến bà cả kinh đến hôn mê, bà vốn đang do dự có nên thử Hoài vương hay không, kết quả lại ra chuyện này, thật sự khiến người trở tay không kịp. May mắn Thái tử chỉ bị thương đến bả vai, nhưng nghĩ đến nếu mũi tên này bắn hướng vào bên trong thêm mấy tấc, không chừng liền cắm lên ngực hắn, Hoàng thái hậu nghĩ mà vẫn sợ không thôi! “Đến cùng là ai sai sử?” Hoàng thái hậu hướng chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trần Việt quát to, “Nếu tra không ra, các ngươi hãy cẩn thận cái đầu của mình!” Trần Việt vội đáp lại: “Hạ quan nhất định sẽ tra ra manh mối!” Hoàng thái hậu giọng điệu lạnh lùng nói: “Lần này người ám sát xuất từ Cẩm y vệ, đừng nói ngươi tra không ra, dù là các ngươi cũng có hiềm nghi.” Hoàng thái hậu nhìn về phía thống lĩnh cấm quân Dư Thạch, “Ngươi dẫn người hiệp trợ thẩm vấn, mặc kệ là Cẩm y vệ hay là Cấm quân, thậm chí là cung nhân, hoàng môn, nên bắt đều bắt hết.” Dư Thạch khom người đáp ứng. Hoàng thái hậu nói xong, thở dốc một hơi. Thái tử suy yếu nói: “Hoàng tổ mẫu, ngài vẫn nên trở về nghỉ tạm một lát đi, Tôn nhi đã không có chuyện gì rồi.” Hoàng hậu cũng khuyên. Lúc này, Hoàng thượng đến đây. Hiển nhiên thân mình ông ta vẫn chưa tốt hẳn, đi một đoạn đường sắc mặt thế nhưng trắng bệch, Thái tử nhìn thấy ông ta liền đứng lên, hoàng thượng nói: “Đã bị vậy rồi, không cần đa lễ, ngồi đi.” Đám người còn lại, trừ Hoàng thái hậu ra đều tiến lên hành lễ. Hoàng thượng ngồi xuống, nhíu mày nói: “Làm sao có thể có loại sự tình này, nghe nói còn chưa tra ra?” “Chết cũng không nhả ra, cũng không biết là ai sai sử.” Hoàng thái hậu giọng lạnh lùng nói: “Thế nhưng muốn mạng của Hữu Đường, thật sự là ác độc, ta thấy hẳn là người trong cung, bằng không sao có thể thu mua được Cẩm y vệ?” “Gì?” Hoàng thượng ngẩn ra, ông ta còn chưa biết là Cẩm y vệ. Cẩm y vệ này vốn chính là để bảo vệ an toàn cho bọn họ. Hoàng thượng liên tưởng đến an nguy của bản thân, cũng có chút bực: “Buồn cười, nhất định phải tra, chi tiết về Cẩm y vệ đều phải lục ra.” Ông ta nói xong lại quay lại nhìn Hoài vương, “Tam đệ tới không phải lúc rồi, khiến ngươi đụng phải chuyện này.” Hoàng vương vội hỏi: “Không biết có chỗ nào hạ thần có thể giúp được không?” Hoàng thượng nói: “Hiện nay ta muốn dưỡng bệnh, Hữu Đường lại bị thương, vừa vặn không có người chủ trì lâm triều, ngươi hãy ở lâu thêm mấy ngày, đợi đến khi Hữu Đường tốt lên rồi hãy đi.” Thái tử nghe, sau lưng đột nhiên sinh ra khí lạnh. Thật ra hắn bị thương không nghiêm trọng lắm, tên này là sượt qua bả vai hắn, chỉ mất một chút da, lại nói tiếp, “Phùng Liên Dung trực giác thật chuẩn, có điều châm ngôn nói, con thông thần linh, không chừng thật sự là bởi vì nàng có thai, mới chuẩn như vậy. Hắn nghĩ mặc dù đoán trước được việc này nhưng vẫn bị thương, trong lòng khó tránh khỏi sẽ kinh ngạc. Rốt cuộc là người nào muốn mạng hắn? Hoài vương từ chối nói: “Chuyện này sao được, hạ thần thấy Hữu Đường bị thương không nặng lắm, nghỉ nhiều mấy ngày là tốt rồi, lại nói, hạ thần lập tức phải về rồi.” Hoàng thượng cũng thôi. Thái tử phi tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, công công ngu ngốc này, thế nhưng muốn để Hoài vương giám quốc, thật sự là không biết nghĩ gì nữa! Đây là muốn thừa dịp Thái tử bị thường còn muốn chèn ép hắn? Thái tử phi hận chết, nhịn không được liền bí mật nguyền rủa Hoàng thượng. Hoàng hậu cũng nhíu mày, có điều bà và Thái tử phi giống nhau không nói gì, bà nghĩ, Hoài vương sao có thể tạm giám quốc, lúc này Đại thần đang hô muốn tước phiên, Hoài vương đi, không biết đám đại thần đó sẽ làm ầm ĩ thế nào đâu? Căn bản là không có khả năng chấp hành. Hoàng thượng thật là, tuổi càng lớn càng hồ đồ, mới bị bệnh một thời gian, càng là nói chuyện không biết chừng mực. Hoàng hậu ngồi yên, mặt như biểu cảm. Hoàng thượng ngồi một lát liền cảm thấy mệt mỏi, muốn đi về, nói với Thái tử, bảo hắn dưỡng thương cho tốt, không phải lo lắng đi lâm triều, dù sao vẫn còn có các đại thần chống, một đoạn thời gian cũng không có chuyện gì. Thái tử tự nhiên đáp ứng. Hắn mặc dù lâm triều làm chính là việc của hoàng thượng, nhưng tấu chương còn cầm ở trong tay hoàng thượng kìa, che nói chấp bút thái giám Hoàng Ứng Túc hiện giờ phong cảnh cực kì, lúc Hoàng thượng mệt mỏi, phê duyệt đều là hắn viết thay. Thái tử âm thầm cười lạnh, Hoàng Ứng Túc này cũng chỉ là được hoàng thượng yêu thích mới từng bước ngồi lên vị trí này, từ trước đến nay hắn đều nhìn không vừa mắt, về sau cũng nhất định phải thu thập mấy người đó. Hoàng thượng xoay người muốn đi. Cửa vừa mở ra, gió lạnh thổ vào, Trần Việt và Dư Thạch song song đi vào, ôm quyền hành lễ nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, nương nương, Điện hạ, phạm nhân khai rồi!”