Trọng Sinh Sủng Phi
Chương 142
Thái tử?
Triệu Thừa Diễn nghĩ, Nhị đệ bị phế, đúng là nên lập một Thái tử khác, có điều trước đây cho đến bây giờ hắn chưa từng nghĩ, hắn nghiêng đầu nhìn Triệu Thừa Mô một cái.
"Tam đệ, ghế Thái tử này đệ làm là tốt nhất, tương lai của ta là muốn học Tam thúc Tứ thúc.
Hắn cảm thấy làm phiên vương là tiêu dao nhất, không cần mỗi ngày đều phải ở trong hoàng cung, dù sao hắn ngồi không yên, nếu không phải lá gan không đủ lớn, thật rất muốn trực tiếp cầu phụ hoàng đồng ý cho hắn ra ngoài ở.
Nhưng vậy là hắn có thể thường xuyên chơi đùa với Triệu Hữu Ngô.
Nói đến tính tình này của hắn, thật sự vẫn còn là một đứa trẻ con, Triệu Thừa Mô nói: "Đại ca, sau này những lời như vậy đừng nói thêm nữa!" Chuyện lập Thái tử nào có thể để bọn họ xen vào, Triệu Thừa Diễn còn nói như đùa vậy.
Đây là cái có thể nhường qua nhường lại sao?
Có thể quyết định, chỉ có phụ hoàng bọn họ.
Triệu Thừa Diễn bị hắn làm giật mình, không vui nói: "Chỉ là thuận miệng thôi."
Triệu Thừa Mô không nói gì.
Triệu Huy Nghiê cũng không dám nói thêm một câu nào nữa.
Nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã sớm nhìn ra hai vị ca ca này khác nhau, Triệu Thừa Diễn mặc dù là lão đại, nhưng lại có thể tùy ý nói đùa, hắn đều sẽ không so đo, mà Triệu Thừa Mô thoạt nhìn không có tì khí gì, nàng lại không hề có ý muốn trêu chọc hắn.
Do lúc ánh mắt nghiêm túc của hắn nhìn qua, luôn sẽ làm cho người khác không dám phạm sai lầm.
Trên đường, ba người liền không lại nói chuyện.
Trở lại cung Khôn Ninh, Phùng Liên Dung nói: "Thừa Dục đi rồi, nói vậy hai ca ca con cũng buồn bực, về sau Xuân Huy các thiếu một người, càng thêm quạnh quẽ."
Triệu Huy Nghiên gật gật đầu: "Đúng vậy, chỉ còn mắt to trừng mắt nhỏ thôi."
Phùng Liên Dung cười rộ lên, chọc đầu nàng: "Đừng nói ca ca con như vậy."
Triệu Huy Nghiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẻ mặt lại trở nên thần thần bí bí, kéo Phùng Liên Dung vào phòng trong.
Hai người ngồi xuống, Phùng Liên Dung hỏi nàng muốn nói gì.
"Chính là chuyện Thái tử, ta nói không biết phụ hoàng sẽ lập ai, kết quả Đại ca nói tốt nhất để Tam ca làm, Tam ca liền nổi giận, không cho Đại ca nhắc lại."
Phùng Liên Dung nhíu mày, hạ giọng nói: "Đây là chuyện lớn, sao con cũng nói bừa vậy? Ngược lại Thừa Mô hiểu chuyện, chuyện này vốn không nên dẫn ra, Thái tử cái gì, lập cũng tốt, không lập cũng tốt, sau này con đừng nói gì nữa."
Nàng tuy không mấy trải qua, nhưng lúc trước Triệu Hữu Đường lên làm Thái tử thế nào, nàng là biết đến, lúc này Triệu Thừa Dục lại bị phế, đối Phùng Liên Dung mà nói, chỉ cảm thấy tranh giành ghế Thái tử này quá mức tàn khốc.
Nàng không hề muốn suy nghĩ một chút nào.
Có điều trong cung hiện không có Thái tử, sợ là phải rơi xuống trên đầu ba đứa con của nàng.
Phùng Liên Dung phiền lòng, làm mẫu thân, nàng cũng không hi vọng tương lai các con của nàng sẽ ì vị trí này mà tranh nhau đầu rơi máu chảy, nhưng là, giữa huynh đệ bọn hắn xem như hữu ái, hẳn là sẽ không đâu?
Triệu Huy Nghiên thấy nàng nhíu mày, rất là lo lắng, vội nói: "Mẫu hậu, sau này nữ nhi nhất định sẽ không nhắc đến nữa."
"Ngoan, Huy Nghiên, con biết là tốt rồi." Phùng Liên Dung cũng không muốn, "Đây là chuyện của phụ hoàng con, chúng ta mặc kệ, trừ khi bọn họ nháo lên."
Nếu tương lai ba người bọn hắn thật sự tranh chấp, nàng nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt.
Chung ma ma ở bên ngoài nghe, im lặng thở dài.
Đây quả thật là khó làm.
Xưa nay trong hoàng thất, đây luôn là chuyện lớn hàng đầu.
Triệu Huy Nghiên cười nói: "Mẫu hậu, chúng ta không nói chuyện này nữa, đi ra ngoài hái nho thôi, đều đã chín, năm nay làm tiếp chút rượu nho, đưa Tam thúc Tứ thúc một ít, còn có nhà ngoại."
Phùng Liên Dung vui vẻ: "Được, năm nay kết nhiều hơn mọi năm, ta thấy có thể làm hơn mười hũ đấy."
Hai người dắt tay đi ra ngoài, mấy cung nhân vội cầm kéo, nia tre đi theo phía sau.
Triệu Huy Nghiên vóc người còn ngắn, phải đứng trên ghế nhỏ để cắt, nhưng nàng leo lên leo xuống lại rất khoan khoái, hai nương nhi chỉ chốc lát sau đã cắt được hai nia to.
"Khó trách nông dân được mùa lại vui vẻ như vậy, thật đúng là thú vị." Triệu Huy Nghiên nghiêng đầu nói: "Mẫu hậu, hay là chúng ta trồng thêm mấy cái khác?"
"Được." Phùng Liên Dung cũng hưng trí bừng bừng, "Con nói xem trồng thêm cái gì?"
Nàng thủy chung là nữ tử, con là nam tử, nói chuyện luôn không chung đề tài, không giống nữ nhi như Triệu Huy Nghiên, nàng dần lớn lên, son phấn, trang sức quần áo, loại nào không thể nói.
Các nàng mới là người thân thiết.
Triệu Huy Nghiên bẻ ngón tay đếm: "Nữ nhi thấy, hàng ngày chúng ta hay ăn củ cải trắng, nấm, măng tươi, đậu xanh, rau quyết (dương xỉ), dưa chuột, cà tím... Những cái đó đều có thể trồng nhỉ?"
"Nấm thì không dễ trồng, nó mọc ra từ gỗ mục trên rừng, còn có măng tươi cũng không được, những cái khác ngược lại có thể." Phùng Liên Dung kêu hoàng môn gọi hoa tượng đến, "Mấy cái đó dễ trồng hơn hoa nhiều, chỉ cần bón là được, chỉ là không biết chúng ta biến sân này thành như vậy, phụ hoàng con có không vui không?"
Triệu Huy Nghiên cười hì hì nói: "Sao có thể không vui chứ, có thức ăn tươi để ăn mà."
"Chúng ta ngày nào mà không ăn thức ăn tươi chứ?" Phùng Liên Dung buồn cười.
"Cái này..." Triệu Huy Nghiên lông mi khẽ chớp, "Khác nhau chứ, đây là chúng ta tự tay trồng, tự tay hái, phụ hoàng khẳng định thích."
Nàng kéo Phùng Liên Dung, nhìn chung quanh, thương lượng chỗ này trồng gì, chỗ kia trồng gì.
Bên này thảo luận rôm rả, bên kia Triệu Hữu Đường lại đau đầu chuyện lập Thái tử, tuy rằng phế Thái tử không lâu, nhưng những đại thần kia cũng đã đề nghị lập Thừa Diễn làm Thái tử,
Triệu Thừa Diễn là con trưởng, quả thật không thể nghi ngờ, nhưng lần này Triệu Hữu Đường không muốn lập gấp như vậy.
Hắn tạm thời giữ lại những tấu chương đó, đi ra khỏi thư phòng.
Vừa đến cung Khôn Ninh, chỉ thấy hai nương nhi đều ở trong sân, còn có hoa tượng, không biết Phùng Liên Dung phân phó cái gì, hoa tượng liên tục gật đầu.
Triệu Hữu Đường đi qua: "Là muốn trồng hoa gì à?"
Tất cả mọi người tiến lên hành lễ.
Phùng Liên Dung cười nói: "Huy Nghiên nói muốn trồng chút rau dưa, thiếp thân cảm thấy rất tốt, vừa rồi đã nói với hoa tượng, chỉ là không biết nên an bài sân này như thế nào."
Triệu Hữu Đường đối chuyện này cũng không phải rất hứng thú, thản nhiên nói: "Biến một cái sân đang đẹp thành như một cái ruộng."
"Hoàng thượng không cho ạ?" Phùng Liên Dung lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
Triệu Huy Nghiên cũng gấp, nhìn chằm chằm Triệu Hữu Đường.
Nương nhi hai người này tuy chênh nhau nhiều tuổi, nhưng ánh mắt ngược lại giống nhau như đúc, nhìn rồi liền không đành lòng cự tuyệt, giống như hắn nói một chữ không, các nàng sẽ rất đau lòng vậy.
Triệu Hữu Đường tằng hắng một cái: "Thôi, hai người muốn trồng thì trồng, có điều ban đầu không thể động."
Một mảng hoa Liên Dung kia là của hắn, không thể để chút rau dưa kia phủ lên.
Phùng Liên Dung cười nói: "Đó là đương nhiên, vốn là phải có chút hoa mới đẹp mà, bằng không chỉ một màu xanh thì không có ý tứ, có điều rau trồng được rồi cũng có thể thả hai con thỏ ra chơi."
Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật: "Rau này của nàng rốt cuộc là trồng cho người ăn hay cho thỏ ăn vậy?"
"Đều ăn, thỏ nhỏ ăn được bao nhiêu chứ." Phùng Liên Dung nói: "Hoàng thượng đừng hẹp hòi, còn tranh với thỏ nữa."
Triệu Hữu Đường: Cái này gọi là keo kiệt à?
Triệu Huy Nghiên ở bên cạnh bĩu môi nói: "Những người đó cũng vậy, lúc thượng cống không biết chọn một đôi đực cái, làm đến bây giờ cũng không sinh ra thỏ con."
Khoảng thời gian trước nàng rất lo lắng, thầm nghĩ nuôi lâu như vậy, con thỏ cũng mập rồi mà sao mãi vẫn chưa có thỏ con, kết quả cho người xem, hai con tất cả đều là đực, làm nàng tức chết.
Triệu Hữu Đường lại cười rộ lên.
Triệu Huy Nghiên kéo tay áo hắn nói: "Phụ hoàng, người bảo bọn họ lại đưa hai con cái đến, như vậy sẽ có thỏ con, cũng có thể đưa biểu muội hai con. Mỗi lần nàng đến, luôn nhìn chăm chú, còn có không chừng Tứ thẩm cũng sinh con gái, sao đủ đưa."
Triệu Hữu Đường tự nhiên đồng ý.
Hai nương nhi thấy hắn không có không cho, càng thêm hưng phấn, quy hoạch một phen, bên cạnh giàn nho lại làm thêm một cái giàn, trồng ít dưa chuột dây mướp, đều là dây leo, bên cạnh lại làm một mảnh đất trồng chút cải trắng, rau xanh, dưới đất còn có thể trồng đậu tương, đậu xanh.
Thấy các nàng như vậy, Triệu Hữu Đường thầm thở dài, một cung Khôn Ninh đẹp đẽ thành giàn trồng thức ăn, có điều thấy thê tử cao hứng như vậy, hắn lại luyến tiếc nói, chính mình chắp tay sau lưng đi vào.
Trong cung tịch mịch, các nàng không giống hắn có nhiều chuyện cần xử lý, nghĩ đến trồng đồ ăn cũng có thể giết thời gian.
Đợi đến dùng xong bữa tối, Triệu Huy Nghiên đi chơi với Đông Lang, Triệu Hữu Đường cùng Phùng Liên Dung ngồi trong phòng nói chuyện.
Phùng Liên Dung rảnh rỗi không việc làm, lật xem hoa văn, nghĩ rảnh rỗi làm cho Đông Lang mấy bộ áo lót, Triệu Hữu Đường thấy nàng tập trung, nói: "Nàng mỗi ngày trừ những thứ này ra, cũng nên học chút cầm kỳ thư họa."
Chữ của nàng đúng là tiến bộ không ít, còn họa, Triệu Hữu Đường nghĩ đến nàng thích nhất tranh trứng, đầu liền đau, tài nghệ đừng nói một thứ, hắn cảm thấy cũng không tốt mang ra gặp người.
Về phần cầm kỳ, cầm thì không thấy nàng học, còn cờ, mãi mãi cũng không thắng được hắn.
Phùng Liên Dung lười biếng nói: "Học làm cái gì chứ, Hoàng thượng bình thường chơi cờ cũng không chơi với thiếp thân."
"Sao lại không dùng, giống bây giờ, nàng là có thể đánh đàn cho Trẫm nghe." Triệu Hữu Đường nằm nghiêng trên giường la hán, nhìn đôi tay của nàng, trước kia ngược lại không thấy gì, bây giờ nhìn, ngược lại lãng phí đôi tay này.
Nếu đặt trên dây đàn nhất định là duyên dáng vô cùng.
Phùng Liên Dung cười nói: "Được, Hoàng thượng nói, thiếp thân rảnh rỗi sẽ học." Nàng nói xong liền buông tập hoa văn xuống, "Nói đến đánh đàn, thật ra mẫu thân thiếp thân cũng tiếc nuối, nói không thể để thiếp thân giống một tiêu thư khuê khác hoàn chỉnh, thật ra khi đó nghèo, nào mời nổi nhạc công về dậy chứ. Nhưng hiện giờ đượcrồi, mẫu thân có thể tròn nguyện vọng, đi Giang Nam chơi."
Triệu Hữu Đường thấy nàng vẻ mặt khát khao: "Nàng ngược lại rất thích ra ngoài."
"Đúng là thích." Phùng Liên Dung nói: "Có lẽ cũng có quan hệ với cuộc sống hồi nhỏ của thiếp thân, thiếp thân cũng không phải cô nương không ra cổng trước không bước cổng sau."
Triệu Hữu Đường vươn tay kéo nàng qua: "Nếu không chúng ta đi Ninh huyện ở hai ngày? Bên kia cũng có núi non ý cảnh như Giang Nam."
Do chuyện của Triệu Thừa Dục, trong lòng hắn vẫn không phải rất nhẹ nhàng, có lẽ nên đi giải sầu, đồng thời cũng thỏa mãn nguyện vọng của vị hoàng hậu này, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Phùng Liên Dung vui mừng quá đỗi: "Thật ạ? Khi nào thì chúng ta đi?"
"Nhìn nàng này, Trẫm phân phó xong mọi việc rồi đi." Triệu Hữu Đường trầm ngâm một lát, "Dù sao cũng phải đi hai ngày."
"Bọn nhỏ cũng đi à?"
"Bọn họ đi cái gì, chỉ Trẫm và nàng thôi." Hắn ngừng một chút, "Huy Nghiên cũng đi đi, hai con thì ở lại, đỡ phải chơi nhiều tâm dã, cả ngày muốn đi ra ngoài, như nàng." Hắn chỉ chỉ mũi nàng.
Phùng Liên Dung lập tức liền dụi đầu vào trong lòng hắn.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
161 chương
101 chương
27 chương
121 chương
32 chương
10 chương
571 chương