Editor: Linh Triệu Hữu Đường cùng Phùng Liên Dung ngồi trong một chiếc xe ngựa khác. Hai người chàng chàng thiếp thiếp một lúc lâu sau Triệu Hữu Đường mới buông nàng ra, tuy rằng mỗi lần ngồi xe đều là kết quả này, nhưng hắn chính là khống chế không được, thế nào cũng phải đụng vào mới thỏa mãn. Cũng không biết là bị làm sao. Phùng Liên Dung dùng khăn đè môi, thấy không chảy máu, trái tim treo lơ lửng mới buông xuống, nàng chỉ sợ sưng lên làm mấy đứa nhỏ cười, hiện giờ bọn nhỏ đều đã lớn, nào có nhìn không hiểu. Cũng chỉ có hắn luôn dụ dỗ nàng, không có người nhìn thấy liền chẳng phân biệt được trường hợp, xem ra là thích loại cảm giác kích thích này. Nàng cầm lấy cái lược ngọc cài trên đỉnh đầu, chải lại hai bên tóc bị rối. Triệu Hữu Đường cười: “Lần trước bị gió thổi qua giống dã nha đầu, bây giờ biết chỉnh tề.” Một bên lại cầm lấy lược ngọc trong tay nàng, giúp nàng chải ở phía sau, lại lần nữa cài lược lên búi tóc bên phải cho nàng. Phùng Liên Dung: “Hoàng thượng còn không phải là dã tiểu tử, còn nói thiếp nữa.” Nàng hưng trí bừng bừng, “Lát nữa Hoàng thượng còn cùng thiếp cưỡi ngựa không?” Nàng rất hoài niệm tình cảnh lần đó hắn ngồi phía sau nàng, nàng tùy ý rong ruổi, còn có câu nói kia, đến bay giờ nghĩ lại, trái tim nàng đều sẽ đập nhanh. Thân thể nàng lại lần nữa trở về trong lòng Triệu Hữu Đường. Triệu Hữu Đường nâng tay khẽ vuốt bên má nàng: “Nàng muốn như vậy, Trẫm tự nhiên sẽ cùng nàng, có điều Trẫm trước xem tiễn pháp của bọn nhỏ như thế nào đã.” Phùng Liên Dung gật gật đầu, vòng tay ôm lấy eo của hắn: “Lát nữa thiếp thân cũng xem tiễn pháp của Hoàng thượng.” Triệu Hữu Đường nở nụ cười: “Trẫm cũng không sơ sẩy rèn luyện, nàng chờ xem.” Tuy rằng nói như vậy, hắn vẫn theo bản năng dang rộng cách tay lắc hai lần, Phùng Liên Dung mím môi cười, có thể thấy được hắn vẫn có chút căng thẳng. Dù sao hắn cả ngày bận rộn, dù là có thời gian bắn cung thì cũng không nhiều lắm, rảnh rỗi còn phải đi xem nàng, xem bọn nhỏ. Lại nói, hắn là người cao quý nhất trong thiên hạ, nhưng cũng là người bận rộn nhất trong thiên hạ. Phùng Liên Dung nghĩ lại thấy đau lòng, tay ôm chặt hơn: “Hoàng thượng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, giao việc cho các đại thần, thật ra lâm triều cũng không cần ngày ngày đi.” Lời này nàng nói không phải lần đầu, Triệu Hữu Đường nói: “Trẫm biết.” Thấy hắn giọng điệu lạnh nhạt nàng liền biết hắn là lại không nghe lọt, Phùng Liên Dung ngầm thở dài, lại cũng không nhiều lời. Nữ nhân nói nhiều sẽ bị nam nhân ái ngại, nàng cũng không muốn trở thành người như thế. Chỉ có thể trong ngày thường đối hắn tốt hơn nữa, không thiếu cái gì thì cũng cần người chiếu cố, chỉ mong có một ngày hắn có thể ý thức được, thật ra cuộc đời con người rất ngắn, dù là có quyền thế thông thiên, đến cuối cùng còn không phải là quay về với đất? Phùng Liên Dung chết qua một lần, đối với mấy cái như vật ngoài thân, quyền thế luôn nhìn không nặng. Nhưng Triệu Hữu Đường hiển nhiên không phải, nhưng ngẫm lại, hắn là người có hùng tâm tráng trí, thật nhìn thấu, chỉ sợ cũng ý chí tiêu ma, sẽ trở nên không giống hắn, ngược lại là một cái kết khó giải. Phùng Liên Dung một đường suy tư, chợt nghe bên ngoài xa phu ô một tiếng, lập tức xe ngựa liền dừng. Tất cả mọi người lục tục đi xuống. Binh sĩ thủ vệ ở bãi săn đi qua bái kiến, Triệu Hữu Đường bảo bọn họ dắt con ngựa thích hợp đến, Triệu Thừa Diễn thấy thế, chậm rãi thong thả đi đến bên cạnh Triệu Hữu Ngô, đột nhiên kêu một tiếng: “Tứ thúc.” Triệu Hữu Ngô quay đầu cười nói: “Tiểu tử này giỏi, muốn dọa ta ư?” Triệu Thừa Diễn cười hắc hắc, kéo hắn đi qua một bên hỏi: “Tứ thúc, nghe nói ngươi có ý trung nhân?” Triệu Hữu Ngô ngẩn ra: “Người nào nói?” Nhưng lời này vừa mới xuất ra hắn liền đoán được là ai, Triệu Hữu Trinh chắc chắn sẽ không, vậy trừ cháu gái kia của hắn ra thì không còn ai khác, nhất định là nói với Triệu Huy Nghiên. Trẻ con hay tò mò, đây không phải là truyền tới tai Triệu Thừa Diễn rồi sao. Triệu Hữu Ngô mặt hung dữ nói: “Chớ nói bậy bạ.” Triệu Thừa Diễn nghiêng đầu cười: “Tứ thúc, ngươi đỏ mặt rồi kìa, sao lại là bậy bạ được.” Triệu Hữu Ngô khóe miệng giật giật: “Lát nữa ngươi bắn tên lệch, bị Hoàng thượng răn dạy, ta không giúp được ngươi đâu.” “A, đừng mà.” Triệu Thừa Diễn nóng nảy, “Ta không nói còn không được sao, Tứ thúc, ngươi đừng giận ta, trước dạy ta chút bí quyết đi săn thế nào đi.” Hắn làm việc có chút thô, Triệu Hữu Ngô cũng biết, nhưng hắn lại thích đứa cháu này nhất. Do ở cùng với hắn đặc biệt thoải mái, đương nhiên, cái này cũng có liên quan đến tuổi của Triệu Thừa Diễn, dù sao hắn là lớn nhất, vậy nên tình cảm với Triệu Hữu Ngô cũng là sâu nhất. Hai người rất nhanh liền sáp lại với nhau. Triệu Huy Nghiên nhìn bộ dáng của bọn họ liền biết Triệu Thừa Diễn không hỏi được gì, ca ca này của nàng cho tới bây giờ đều không khôn khéo, có thể nhìn ra nàng không dựa được vào. Nàng liền đi nới với Phùng Liên Dung. Phùng Liên Dung trong lòng mặc dù cũng tò mò, lại nghiêm mặt nói: “Tiểu cô nương quản mấy chuyện này làm gì, mau đi cưỡi ngựa đi, phụ hoàng con chọn cho con một con ngựa đặc biệt ôn thuận đấy.” Triệu Huy Nghiên còn là trẻ con, tâm tư cũng chuyển đến trên con ngựa, một đường chạy vội tới chỗ Triệu Hữu Đường. Triệu Hữu Đường tìm cho nàng một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm, mới hơn ba tháng, tiến lên ôm nàng đặt lên lưng ngựa, Triệu Huy Nghiên hưng phấn cười không ngừng: “Bảo nó chạy nhanh chút.” “Tính tình nôn nóng, nào có mới cưỡi liền chạy nhanh, cẩn thận bị quăng ngã.” Triệu Hữu Đường tự mình dắt ngựa cho nàng. Triệu Hữu Trinh cũng tìm cho Triệu Du một con ngựa nhỏ màu nâu. Hai phụ thân mỗi người dắt một con, còng nữ nhi. Hai nàng cười đến rất vui vẻ. Triệu Hữu Đường cùng Triệu Hữu Trinh nói chuyện: “Lần trước ngươi tiến cử một người, Trẫm thấy có thể, sáng mai liền thắng hắn làm phụ tá của ngươi, có điều ngươi khó được về nhà một chuyến, vẫn là ở lại thêm mấy ngày đi.” Triệu Hữu Trinh cười nói: “Đa tạ Hoàng thượng, thần cũng muốn ở lâu một thời gian, có điều hồng thủy không đợi người.” “Nói như Cảnh quốc chỉ có mình ngươi biết làm vậy.” Triệu Hữu Đường buồn cười, “Trẫm lệnh ngươi ở thêm là ở thêm, chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp. Ngoài ra, lần trước ngươi suýt chút thì chết chìm, nào có ai liều mạng như vậy!” Triệu Hữu Trinh chỉ phải đồng ý. Hai người nói thêm một lát rồi dắt ngựa trở về. Triệu Hữu Đường liền mang ba đứa nhỏ đi bắn tên. Chính hắn làm mẫu trước, tất cả mọi người vây lại. Triệu Hữu Đường kéo thử xung, liếc mắt nhìn lại phía Phùng Liên Dung, nàng đứng trong đám người, mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa màu xanh ngọc, vô cùng dễ thấy, màu sắc đó càng tôn lên màu da trắng của nàng, dưới chân đi một đôi giày da hươu, tay cầm roi ngựa, tư thế oai hùng, gọi người không chú ý cũng khó. Hắn khóe miệng hơi cong, có điều ánh mắt hơi nghiêng một cái liền nhìn thấy Triệu Hữu Ngô chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh nàng. Hai người tuy kém chín tuổi, nhưng Triệu Hữu Ngô mấy năm nay lịch luyện cũng trở nên thành thục,thân cao thẳng tắp, phong lưu tiêu sái, hôm nay mặc một bộ cưỡi ngựa màu xanh sẫm, đứng cùng Phùng Liên Dung, cũng xem như là quần anh tụ hội. Không biết Triệu Hữu Ngô cúi đầu nói với nàng gì dó, môi nàng hé mở, khéo cười duyên dáng. Triệu Hữu Đường cau mày, nghiêng đầu, khi cầm lấy tên hận không thể bắn về phía Triệu Hữu Ngô, cuối cùng bản thân đột nhiên lại bật cười. Hai người kia lại có cái gì, Triệu Hữu Ngô như thế nào đi nữa cũng không dám động lá gan đó, về phần Phùng Liên Dung, cả trái tim nàng còn không phải ở trên người mình. Nhưng đến khi bắn tên, hắn cũng nhịn không được căng thẳng, hít sâu một hơi. Hắn cầm mũi tên đáp lên cung sau đó kéo thẳng, sau khi cực kỳ chăm chú nhắm bắn, nhẹ buông tay, chỉ thấy mũi tên như bay lao về phía trước. Phùng Liên Dung ánh mắt bỗng trợn to, chăm chú nhìn mũi tên kia, thẳng đến khi nó vững vàng đâm vào hồng tâm nàng mới thở phào nhẹ nhõm, theo đó là vui sướng. Nàng nhìn sang phía hắn, vẻ mặt tươi cười. Triệu Hữu Đường làm bộ không thấy được, thật ra trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn lại bắn liên tiếp hai mũi tên, toàn bộ đều trúng hồng tâm. Tất cả mọi người đều hoan hô. Hắn lúc này mới nhìn về phía nàng, mang theo kiêu ngạo cùng đắc ý từ trên cao nhìn xuống. Phùng Liên Dung đi qua, tán dương: “Hoàng thượng thật lợi hại!” Triệu Hữu Đường một bộ đương nhiên. Phùng Liên Dung nhìn cung: “Lần trước ngược lại không nhìn kỹ, hóa ra cung này to như vậy.” Triệu Hữu Đường đột nhiên nổi lên ý xấu, đưa cung cho nàng: “Nàng thử chút xem.” Phùng Liên Dung tự nhiên không chú ý, đưa tay nhận lấy, kết quả cung kia đến trên tay nàng, nàng mới biết được lại nặng như vậy, nàng lập tức liền khom lưng, kêu lên: “Nặng quá đi!” Triệu Hữu Đường cười ha ha. “Mẫu hậu, con giúp người cầm.” Triệu Thừa Diễn đi qua, “Mẫu hậu yếu quá đi, cung này mấy bọn con đều cầm được.” “Đó là bởi vì mấy đứa luyện qua.” Phùng Liên Dung không phục, bĩu môi nói, “Nếu ta luyện từ nhỏ, chắc chắn cũng sẽ không kém mấy đứa, con đắc ý gì chứ.” Triệu Thừa Diễn thấy nàng bộ dáng này, chỉ đành phải nói: “Đúng vậy, đúng vậy, mẫu hậu luyện khẳng định sẽ lợi hại hơn, bọn con không theo kịp.” Triệu Hữu Đường không nói gì, hiện nàng đối con cũng có thể làm nũng. Triệu Huy Nghiên cũng đi qua, bổ nhào vào trong lòng Triệu Hữu Đường: “Phụ hoàng, nữ nhi cũng muốn học cái này.” Triệu Hữu Đường buồn cười: “Mẫu hậu con đều cầm không được, con có thể cầm được sao?” “Cái đó sau này nữ nhi học, có được không ạ?” Triệu Huy Nghiên ôm cổ phụ thân, “Nữ nhi học cái này, sau này liền có thể đi theo phụ hoàng đi săn thú, không phải chỉ cưỡi ngựa theo sau, nghe nói Đại cô cũng biết, đó không phải là công chúa cũng có thể học sao?” “Được, sau này sẽ dạy con.” Đối nữ nhi hắn vẫn luôn là ai đến cũng không từ chối, “Lần tới Trẫm sai người làm cho con một bộ gọn nhẹ, cũng không cần dùng quá nhiều sức.” Triệu Huy Nghiên liên tục gật đầu: “Phụ hoàng thật tốt.” Cha và nữ nhi hai người nói được một lát, Triệu Hữu Đường phân phó ba con trai nói: “Mấy đứa qua bắn mũi tên thử xem.” Triệu Thừa Diễn tính tình nóng nảy, tự nhiên là người thứ nhất, chỉ thấy mũi tên này lực đạo thì mạnh, nhưng độ chính xác hơi kém, cách hồng tâm còn một đoạn, đến phiên Triệu Thừa Dục, bắn chuẩn hơn chút nhưng vẫn không đến hồng tâm. Cuối cùng là Triệu Thừa Mô, một mũi tên bắn ra, sắp đến bia ngắm lại rơi xuống. Tất cả mọi người cười rộ lên. Có thể thấy được hắn khí lực nhỏ hơn chút, có điều tuổi hắn vốn cũng nhỏ, bắp thịt không đủ cũng là bình thường. Triệu Thừa Mô thần sắc tự nhiên. Triệu Hữu Đường gọi người dời bia ngắm về phía trước một đoạn. Lần này Triệu Thừa Mô lại bắn, nhưng là một mũi tên trúng hồng tâm. Triệu Hữu Đường lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, cười nói: “Con khí lực lớn hơn chút nữa là có thể vượt qua Trẫm, bộ cung này đưa con, trở về chăm chỉ luyện.” Đây coi như là thưởng cho. Triệu Thừa Mô tạ ơn, cười nhận, như có như không nhìn thoáng qua Triệu Thừa Dục. Triệu Thừa Dục tâm trạng tự nhiên là không tốt. Dù sao hắn là Thái tử, mà bây giờ Triệu Thừa Mô mọi thứ đều vượt qua hắn, trên mặt hắn không có ánh sáng. Triệu Thừa Mô thấy thế, hơi bĩu môi một cái, cười cười. So với đại ca trì độn sáng sủa, hắn hiển nhiên không phải người như vậy, đến tuổi của hắn đã biết đến Thái tử cùng Hoàng tử khác nhau, cái này giống khoảng cách giữa phụ hoàng cùng hai thúc thúc hiện nay. Tuy rằng hắn còn không thể hoàn toàn nghĩ thông thấu, nhưng Triệu Thừa Dục với hắn mà nói, lại tuyệt đối không phải người thân cận. Như vậy chuyện tương lai, ai có thể biết đây?