Editor: Linh Tuy rằng trong cung mấy ngày nay cẩm y vệ vẫn còn đang điều tra, nhưng đã cách khỏi cung điện của chúng phi tần. Trần Tố Hoa cảm thấy an toàn, trong lòng lại âm thầm đắc ý, ngày ấy nàng ta cực kỳ cẩn thận, lấy thân phận quý nhân che dấu, bất tri bất giác đi đặt rễ cây, quả nhiên là làm rất tốt! Người khác đến bây giờ vẫn hoàn toàn chưa phát hiện ra. Hiện tại nên là thời điểm nàng ta ra tay, bằng không chỉ trông cậy vào Phương Yên thì có thể thành chuyện gì? Phùng Liên Dung muốn cho Triệu Thừa Diễn lên làm Thái tử, bịa đặt lời đồn, tội này thế nào cũng phải định ra mới được. Hôm đó nàng ta dẫn theo hai người cung nhân ra ngoài, tìm đến thời cơ đuổi các nàng đi, chính mình thì ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh ngói vỡ dưới đất lên liền đào, chỉ chốc lát sau mặt nàng ta lộ vẻ vui mừng, lấy tay kéo một cái, lấy ra một vật. Đó cũng là một cái rễ cây hình rồng, bộ dáng cũng được xem là tốt, chỉ là so với cái trước thì vẫn kém một chút, không thể làm người khác liếc một cái liền nhìn ra. Thật ra loại rễ cây như này cũng không khó làm, ngoại tổ phụ của Trần Tố Hoa rất yêu thích điêu khắc gỗ, nàng ta lúc còn tấm bé thường sống ở đó, việc này gặp nhiều, những rễ cây này phần lớn đều rắc rối phức tạp, dáng vẻ thiên kì bách quái, chỉ cần tìm được cái thích hợp, với nàng ta mà nói thật sự không phải việc gì khó. Có điều vẫn mất nhiều công phu tìm kiếm, thứ nhất là tìm rễ cây cũng không dễ dàng, phải tránh người, thứ hai, biến thành hình cũng giống như vậy, cho nên cái này tốn mất của nàng ta mấy tháng thời gian mới tạo ra được cái làm nàng ta hài lòng. May mà hỏng cái này, nàng ta vẫn còn giữ lại. Nàng ta dùng ống tay áo rộng che lấp, vốn chính là để đứa nhỏ nhặt cho nên tự nhiên là không cần lớn. Hai cung nhân lục tục trở về, một người lấy nước, người nữa là hoàng môn. Vừa rồi Trần Tố Hoa đột nhiên nói mình không thoải mái, nhưng bọn họ đến đây rồi nàng ta lại rất tốt, hai cung nhân không nhịn được lẩm bẩm. Lại nói, chủ nhân của các nàng dạo này có chút là lạ, thần thần bí bí, thường đến vườn, trở về lại bảo các nàng tránh đi, có điều các nàng là nô tì cho nên chỉ có thể nghe theo. Trần Tố Hoa được như mong muốn liền quay về, lại không biết tất cả những gì nàng ta làm đã sớm bị cẩm y vệ ẩn ở đó nhìn thấy. Lập tức có người đi bẩm báo Triệu Hữu Đường. Triệu Hữu Đường nghe nói đầu sỏ gây lên đúng là Trần Tố Hoa, trên mặt lập tức hiện lên sát khí, thiếu chút nữa thì cho cẩm y vệ đi bắt người mang đi chém. Nhưng lát sau hắn hơi tỉnh táo lại, mệnh cho cẩm y vệ tiếp tục theo dõi chặt chẽ, hắn muốn xem Trần Tố Hoa là thủ phạm chính hay tòng phạm, Phương Yên có từng tham dự không. Do khoảng thời gian trước Phương Yên và Trần Tố Hoa hay qua lại. Nghiêm Chính ở bên ngoài nghe thấy, cùng Đường Quý Lượng hai mặt nhìn nhau. Đường Quý Lượng nhỏ giọng nói: “Lần này Hoàng hậu xem như xong rồi, Hoàng Ích Tam chắc sướng đến phát điên đi.” Nghiêm Chính nói: “Ngươi nói ít thôi, tóm lại chẳng liên quan đến chúng ta.” Đường Quý Lượng không lại nói tiếp, lát sau lại cười khẽ nói: “Nghiêm đại ca, nghe nói hôm qua Hương Vân kia lại đến tìm người? Lại nói tiếp, nàng tuổi trẻ mỹ mạo, dù là cung nhân nhưng cũng không kém mấy quý nhân kia. Vốn là nhà giàu đi ra ngoài, gia cảnh sa sút mới có thể vào cung làm cung nhân, hiện giờ nhìn trúng huynh, sao huynh không thu?” Trong cung hoàng môn và cung nhân xưa nay có cách nói đối thực, chính là kết thành phu thê, nhưng Nghiêm Chính nghe xong lại giận dữ, da mặt trắng nõn đỏ bừng, trách mắng: “Ngươi nói bậy nữa thì đừng trách ta đánh ngươi! Hương Vân kia chẳng có quan hệ gì đến ta, là chính nàng dựa vào, nhưng ta chưa từng nghĩ để ý đến nàng!” Hương Vân kia là tiểu cung nhân cung Cảnh Nhân, hiện Nghiêm Chính còn trẻ đã được làm đề đốc, tuy là hoàng môn, nhưng do ngũ quan ngày thường thanh tú đoan chính, rất được cung nhân truy phủng, cho nên loại chuyện này hắn thật ra gặp được không ít. Đường Quý Lượng vội nói: “Không nói thì không nói, có điều là ta, nhất định là phải ăn nàng.” Nghiêm Chính lườm hắn: “Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, thái độ của Hoàng thượng đối hoàng môn chúng ta như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Đừng mới thăng quan liền không biết cân lượng, việc này tiên đế mặc kệ, nhưng Hoàng thượng biết chưa chắc đã thích, ngươi không tin thì cứ thử thu một cái thử xem!” Đường Quý Lượng khóe miệng giật giật, không dám nói gì nữa. Nhưng hoàng môn như bọn họ vốn cũng là một nam nhi, sau khi lớn lên, chung quanh luôn gặp cung nhân, khó tránh khỏi sẽ có chút tâm tư. Cho nên loại chuyện này trong cung nhìn mãi thành quen, có là một một số Hoàng đế hạ lệnh cấm, đến sau này vẫn không giải quyết được gì. Đường Quý Lượng nghĩ, Nghiêm Chính địa vị cao như vậy sao không thử một chút, nếu được, mấy người bọn họ cũng có thể nếm một chút, nhưng kì lạ hắn là một cái cọc gỗ, cái gì cũng lấy tâm ý Hoàng thượng làm chuẩn. Hắn thầm than một tiếng. Một lát sau chỉ thấy cẩm y vệ đi ra, vội vã rời đi. Trần Tố Hoa cầm rễ cây hình rồng trở về, ngày hôm sau đến Khôn Ninh cung một chuyến, đến chạng vạng thì đi ra ngoài thả diều, cố tình còn thả ở gần Diên Kỳ cung. Phương hướng này cũng rất có ý tứ, dây diều của nàng ta bị đứt, không khéo lại rơi vào trong Diên Kỳ cung. Hai đứa nhỏ đang chơi trong sân thì thấy một con bươm bướm to xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống, lập tức đều tò mò chạy qua xem. Triệu Thừa Mô nói: “Mẫu phi, có diều giấy này.” Phùng Liên Dung đi qua xem thấy vậy lập tức cũng thấy khó hiểu. Triệu Huy Nghiên còn nhỏ chưa biết gì, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn diều, đưa tay sờ sờ. Đại Lý vội đi qua xem, kết quả đụng phải Trần Tố Hoa, nàng ta hơi hoảng nói: “Không biết sao nó lại rơi vào trong sân, ta đi lấy ngay đây, lại bồi tội với nương nương.” Như thế không có gì đáng trách. Đại Lý dẫn nàng ta đi vào. Phùng Liên Dung tất nhiên là khoan dung, chỉ nói: “Cũng không có gì, ngươi cứ lấy đi đi.” Nhưng là Chung ma ma nhìn không được, giễu cợt nói: “Thả diều cũng có thể thả đến chỗ này? Về sau tránh xa chút.” Trần Tố Hoa lơ đễnh, cười cười nói: “Ma ma nói rất đúng, chỉ là chơi diều cần chỗ rộng rãi cho nên thiếp thân mới đến phụ cận. Thiếp thân cảm thấy nơi này thật sự là phong thủy bảo địa, cũng chỉ có nương nương mới có phúc khí ở lại. Lần tới thiếp thân nhất định sẽ chú ý, không đến nơi này quấy rầy nương nương nữa.” Chung ma ma hừ một tiếng, không khỏi nghĩ đến Tần quý nhân kia, Tần quý nhân kia chính là chạy đến phụ cận đánh đàn, nhưng kết quả như thế nào, bị Hoàng thượng đánh đến phía Tây. Những người này nên tự biết mình, nếu thật sự có bản lĩnh cần gì phải chạy đến nơi này? Sao cứ phải mượn Phùng Liên Dung thì mới có thể có tiền đồ hay sao? Chân chính lợi hại, không cần dùng đến loại thủ đoạn này. Trần Tố Hoa vẫn cười híp mắt, xoay người nhặt diều, kết quả thân thể hơi lảo đảo, cả người ngã ngồi xuống đất. Mọi người bị tình huống đột phát này làm giật mình, chỉ có Chung ma ma cho rằng Trần Tố Hoa là đang diễn trò, vươn tay ấn lên nhân trung của nàng ta. Người bị ấn lên huyệt nhân trung sẽ cực kỳ đau đớn, bình thường là giả, nhất định sẽ tỉnh, dù là Trần Tố Hoa nhịn thế nào đi nữa cũng sẽ nhịn không được kêu lên a một tiếng, đau muốn chết muốn sống. Chung ma ma âm thầm cao hứng, tiện chân lộ ra bộ mặt thật rồi? Nhưng nào biết đau rằng, đột nhiên Trần Tố Hoa phun ra một búng máu. Chung ma ma miệng há hốc, chẳng lẽ thật sự là đột nhiên phát bệnh. Phùng Liên Dung thấy thế vội kêu người mang nàng ta vào bên trọng, người khác thì đi mời thái y đến. Trần Tố Hoa nằm trên giường, mắt gắt gao nhắm chặt, Chung ma ma vẫn không buông tha nàng ta, đứng ở bên cạnh nhìn nàng ta chằm chằm. Thái y đến, đang muốn bắt mạch thì chợt nghe bên ngoài hoàng môn nói; “Nương nương, Hoàng hậu nương nương đến đây.” Phùng Liên Dung cả kinh. Đây là có chuyện gì? Phương Yên tiến vào, cau mày nói: “Hóa ra Trần quý nhân thật sự té xỉu ở chỗ của ngươi.” Phùng Liên Dung thuật lại chân tướng. Phương Yên nói: “Nàng thường xuyên đến chỗ bản cung thỉnh an, nói ra thật sự là hết sức chân thành, trong cung hiếm có người như nàng, cho nên bản cung nghe nói chuyện này mới đến xem, hiện thái y đến đây, các ngươi đều tránh ra đi, cho thái y xem.” Lúc này Phùng Liên Dung đương nhiên cảm thấy kỳ quái, không phải nói Trần Tố Hoa là một quý nhân, Phương Yên không thể đến xem, mà là hai ngươi này một trước một sau đến Diên Kỳ cung, khiến nàng cảm thấy có chút bất an. Nhưng cảm giác bất an này muốn nàng nói rõ, nàng lại không nói rõ được. Đây chỉ là một loại trực giác. Phương Yên thấy nàng bất động, nhíu mày nói: “Trần quý nhân bị bệnh, các ngươi vây quanh chỉ làm nàng càng thêm không thoải mái, đều lui hết ra sau đi.” Chính nàng ta bước ra ngoài trước. Phùng Liên Dung đi chậm rãi, vừa ra đến bên ngoài thì nghe một loạt thanh âm cao thấp nối tiếp, tình huống giống như có chút hỗn loạn, nàng đang lúc nghi hoặc thì hoàng môn bên người Phương Yên đã lủi vào, gấp gáp nói: “Hoàng thượng đến.” Sắc mặt Phương Yên lập tức trở nên khó coi. Triệu Hữu Đường quả nhiên là che chở nàng thật đấy! Chỉ mới nghe nói nàng ta đến đây đã sợ nàng ta bắt nạt Phùng Liên Dung, nhưng vậy cũng tốt, hôm nay liền cho hắn xem bộ mặt thật của Phùng Liên Dung. Khóe miệng nàng ta lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Triệu Hữu Đường bước to đi vào, nhìn cũng không thèm nhìn mọi người, đi thẳng vào phòng trong, Phương Yên lắp bắp kinh hãi, đây là có chuyện gì? Nàng ta và Phùng Liên Dung vội vàng đuổi theo. Giờ khắc này Trần Tố Hoa vẫn đang nằm trên giường la hán, vừa rồi nàng ta loáng thoáng nghe thấy bên ngoài xảy ra chuyện, nhưng vừa rồi nàng ta cắn nát đầu lưỡi phun ra một ngụm máu chính là để giả bộ bệnh, hiện thái y đang ở bên cạnh, nàng ta sao có thể động được. Cho nên vẫn bảo trì cái tư thế này. Triệu Hữu Đường đứng ở chỗ không xa, nhìn đến dáng vẻ của Trần Tố Hoa, cười lạnh một tiếng nói: “Kéo nàng ta xuống dưới!” Hai tên hoàng môn tiến lên, mỗi người bắt lấy một cánh tay của Trần Tố Hoa kéo mạnh nàng ta xuống dưới, Trần Tố Hoa bị dọa sắc mặt trắng bệch, run run. Phương Yên cả kinh nói: “Hoàng thượng, ngài đây là vì sao? Trần quý nhân nàng bị bệnh...” Triệu Hữu Đường nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Là thật bị bệnh, hay giả bị bệnh trong lòng nàng rõ rất!” Trái tim Phương Yên nhảy bình bịch, trên lưng xuất ra mồ hôi lạnh. Hôm qua Trần Tố Hoa đến Khôn Ninh cung, nói với nàng chuyện liên quan đến Phùng Liên Dung, nói có chứng cứ thiết thực ở chỗ Phùng Liên Dung, chỉ cần hôm nay nàng vào nội điện của Phùng Liên Dung là có thể tìm thấy chứng cứ. Phương Yên tự nhiên cũng hoài nghi, nhưng Trần Tố Hoa lại lấy ra một lá thư cáo mật, thư này đương nhiên là tự nàng ta viết.” Có điều Phương Yên không nhìn ra, trong thư người kia nói là cung nhân trong cung Phùng Liên Dung, do chịu không nổi Phùng Liên Dung bên ngoài một bộ, bên trong lại một bộ, lại từng bị khắt khe cho nên muốn lột trần Phùng Liên Dung. Nói trong Diên Kỳ cung vẫn còn một cái rễ cây hình rồng, Phùng Lên Dung vẫn chưa kịp hủy diệt, chỉ cần Phương Yên đến tìm là có thể tìm được chứng cứ. Đúng là như vậy, cho nên hai người liền định ra kế sách. Do Phương Yên vốn không có lý do đi qua. Ai nghĩ tới Triệu Hữu Đường lại đến đây. Phương Yên bị hắn nhìn chằm chằm, trong lòng tự nhiên là bỡ ngỡ, nhưng Phùng Liên Dung còn chưa bị kéo ra, nàng ta cắn răng nói: “Thiếp thân hôm nay đến...” Lời còn chưa dứt, lại bị Triệu Hữu Đường đánh gãy. “Là đến tìm vật phải không?” Phương Yên cứng đờ, không dám tin nhìn Triệu Hữu Đường, lúng túng nói: “Sao Hoàng thượng lại biết?” Triệu Hữu Đường vung tay lên, hai tên hoàng môn trước mặt mọi người bắt lấy Trần Tố Hoa, dùng sức kéo đai lưng của nàng ta, chỉ thấy áo bị bung ra, trên eo nàng ta rõ ràng có một vật, vật đó màu nâu, nhiều nhánh rễ tủa ra, giương nanh múa vuốt. Phương Yên đến gần nhìn, thiếu chút ngất đi. Đây không phải rễ cây hình rồng là cái cái! Nhưng, cái này tại sao lại ở trên người Trần Tố Hoa? Chẳng lẽ bị nàng tìm được rồi? Nhưng nghĩ kỹ lại, Trần Tố Hoa mới bị mang vào, nàng ta còn chưa kịp tranh thủ thời gian cho nàng, sao có thể nhanh như vậy đã tìm được rễ cây, chưa nói đến có thái y ở bên cạnh. Phương Yên sắc mặt tái canh, hai gò má lại cảm thấy nóng rát, như là bị ai mạnh tát hai bàn tay. Triệu Hữu Đường nói: “Trần Tố Hoa, ngươi có biết tội của ngươi không?” Trần Tố Hoa quỳ rạp trên mặt đất, đã sớm sợ đến mức mặt không còn chút máu, cả người run rẩy như lá bay theo gió, nàng ta tuyệt không ngờ, kế hoạch mình thiết kế không chê vào đâu được lại bị người đương trường bắt tại trận, nhưng phải thừa nhận, cũng là một con đường chết. Trần Tố Hoa kêu lên: “Thiếp thân vô tội, thứ này là của Phùng quý phi, thiếp thân thả diều, kết quả diều đứt dây bay vào đây, thiếp thân lại đột nhiên phát bệnh, bị mang vào, mơ mơ màng màng liền nhìn thấy cái này, đưa tay nắm lấy, không nghĩ tới lại là cái này, đây là Phùng quý phi giấu, Hoàng thượng!” Nàng ta nói năng lộn xộn. Phương Yên cả ánh mắt đều đang bốc hỏa, nàng ta xông lên, mạnh tát cho Trần Tố Hoa một bạt tai: “Nói năng bậy bạ, thiệt cho bản cung tin ngươi, biết ngươi bị bệnh liền chạy qua xem, ai nghĩ tới ngươi thế nhưng làm ra loại chuyện này!” Trần Tố Hoa bị đánh khóe miệng đổ máu, há miệng nói: “Nương nương, xin nương nương mau cứu thiếp thân.” Phương Yên lúc này hận không giết được nàng ta, nơi nào sẽ cứu nàng ta. Triệu Hữu Đường nhìn ở trong mắt, khóe miệng lộ ra lãnh ý, thản nhiên nói: “Hoàng hậu cùng Trần quý nhân không phải rất tốt sao? Hôm qua hai người còn trò chuyện với nhau rất vui.” Phương Yên cắn chặt răng nói: “Thiếp thân không biết bộ mặt thật của nàng.” Triệu Hữu Đường cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Trần Tố Hoa: “Ngươi thành thật khai báo, hôm nay là chuyện gì xảy ra, Trẫm có lẽ còn có thể cho ngươi toàn thây.” Phương Yên vừa nghe những lời này, cả đầu tê dại, chân mềm nhũn, thiếu chút thì quỳ xuống. Nhưng nàng ta vẫn cường chống được. Con mắt nhìn chằm chằm Trần Tố Hoa, nếu Trần Tố Hoa nói ra một câu gây bất lợi cho nàng ta, hôm nay, chỉ sợ Triệu Hữu Đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta! Không nghĩ tới nàng ta lại có hôm nay, vận mệnh của mình treo ở trên tay một quý nhân, còn là một quý nhân lừa gạt mình như thế.