Cả người đau nhức, hai tay bị trói chặt, Trác Nhiên bị tạt cả xô nước lạnh vào người, cả người ước nhẹp, quần áo dính cả vào người. Mắt mơ màng mở ra, dáng vẻ nam nhân quen thuộc như ẩn như hiện trước mặt, hai tay hắn nắm chặt cằm cô nhấc lên, chất giọng ấm áp mê hoặc lòng người: Hiểu Linh Hy, nhớ ra tôi không? Vị hôn phu tuyệt vời của cô. Trác Nhiên trí nhớ bỗng mơ hồ nhớ lại chuyện của sáu tháng trước, cứ như một thước phim quay chậm từ từ quay về, cô nhớ lại tất cả rồi. Cô mở miệng cười: Nghiêm Triết, nếu biết tôi thật sư là ai, có lẽ anh sẽ sợ chết khiếp nhỉ? Nghiêm Triết cười, nụ cười cô đã từng say mê: Ồ vậy sao, nói đi, tôi nghe cô, sắp chết đến nơi rồi, tôi cho cô nói vài lời thừa thãi cuối cùng. Trác Nhiên nhổ nước bọt vào mặt Nghiêm Triết cười lạnh: Sáu năm trước, chúng ta quen nhau ở trường đại học, lúc đó thật hạnh phúc. Khi đó anh đeo kính, ăn mặc luộm thuộm đến tỏ tình với tôi. Nhớ chứ? Mặt Nghiêm Triết nhất thời sửng sốt hai tay nắm chặt, nhưng vẫn cười ôn nhu đến đáng sợ, nụ cười đó lúc nào cũng thường trực trên môi hắn, dù có chịu đau khổ hắn vẫn cười như vậy: Ồ, thú vị rồi đây. Trác Nhiên lại nói tiếp: Sáu năm sau, anh liền tháo phụ kiện trên xe của tôi, lại đâm vào xe của tôi một nhát, thật sự tôi rất cảm động. Ha ha, là do cô quá ngu ngốc thôi, Trác Nhiên. Cái tên này thật sự cũng lâu quá không được nhắc đến rồi, cô âm hồn không tan, chết đi thì mau siêu thoát, còn lưu luyến tôi làm gì? Vấn yêu tôi quá sâu đậm phải không? Lại cười,nụ cười giả tạo đó. Chưa trả thù được anh, tôi chết không cam tâm. Trác Nhiên nhìn Nghiêm Triết bằng ánh mắt kinh tởm. Nghiêm Triết bóp chặt cổ Trác Nhiên khiến mặt và cổ của cô đỏ ửng lên, hắn gằn giọng: Trả thù? Chờ thằng chồng của cô đến, tôi cho cô chết chung với hắn. Bị tôi lừa gạt, chỉ trách chị em cô quá ngu ngốc mà thôi. Tay chân Trác Nhiên bị trói nên không thể phản kháng lại hắn, cô đập đầu mình vào đầu Nghiêm Triết chửi rủa: Loại người khốn nạn như anh, mãi mãi không bao giờ có thể sống xót được đâu, chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi. Thua cuộc? Tôi có cô biết thế nào là thua cuộc. Nghiêm Triết bóp cổ Trác Nhiên càng ngày càng chặt, khiến trán cô nổi đầy gân xanh. Dừng lại, động vào sợi tóc của cô ấy, tôi không để yên đâu, nên nhớ giao kèo giữa chúng ta. Một người đi tới, kéo ghế ngồi xuống cất giọng lạnh nhạt phá vỡ bầu không khí chết chóc của cả hai. Trác Nhiên nhìn lại: Lục Khải Chính? Người kia cười, mái tóc của anh ta che gần nửa khuôn mặt: Vẫn nhớ ra tôi sao? Hiểu Linh Hy?Nghiêm Triết bỏ tay ra khỏi cổ Trác Nhiên, nói: Cô ta không phải Hiểu Linh Hy, là Trác Nhiên. Trác Nhiên? Lục Khải Chính nhắc lại lần nữa, vắt chéo chân, xoa xoa cằm. Lừa ai? Nghiêm Triết nhìn qua: Không tin? Thử hỏi xem cô ta có nhớ được gì về cậu không? Hừ, mặc kệ thế nào, cô ấy vẫn là Hiểu Linh Hy của tôi. Nghiêm Triết cau mày: Cậu vẫn chưa tỉnh ngộ à? Cậu đến bước đường này không phải vì cô ta sao? Mẹ kiếp, một lũ ngu ngốc. Muốn chết sao? Lục Khải Chính gằn giọng, anh ta đứng dậy đi đến trước mặt cô. Hiểu Linh Hy, lần này em không thể xa anh được nữa đâu, bé cưng. Trác Nhiên sợ hãi nhìn Lục Khải Chính, anh ta là thủ phạm khiến cô mất con, cô hận anh ta, nhưng người cô hận nhất đều ở đây. Bản thân Trác Nhiên chỉ muốn giết chết hai người trước mặt mình. Nhưng cô hiện tại không được quá manh động, nhất là với Lục Khải Chính, bởi anh ta là người cầm trong tay sự sống của cô. Lục Khải Chính lại nắm cằm cô: Sao không nói? Không có gì để nói cả. Trác Nhiên ngoảnh mặt đi, tránh anh mắt thâm tình của anh ta. Thật sự anh ta yêu Hiểu Linh Hy quá mù quáng, ngu ngốc một lần nữa bắt cóc cô. Lục Khải Chính vỗ tay, cười nói: Hay lắm, Linh Hy của tôi vẫn rất kiên cường. Đợi cậu tôi đến đây, tôi sẽ giết chết hắn ta, em chỉ có thể là của tôi mà thôi, ha ha. Hóa ra mục tiêu của Lục Khải Chính lần này chính là Mạc Quân Thần, cô chỉ là mồ nhử của anh ta mà thôi. Tất nhiên anh ta sẽ không ra tay với cô, chỉ sợ tên Nghiêm Triết còn có ý đồ khác. Lại nghe thấy Lục Khải Chính nói tiếp: Tôi sẽ cho em tận mát chứng kiến cảnh hắn ta chết, chắc chắn sẽ rất thú vị. Trong đầu Trác Nhiên nổ tung, không thể được, Mạc Quân Thần không thể chết. Cô không muốn nhìn thấy anh chết, chỉ mong anh đừng đến cứu cô, anh đối xử với cô quá tôi, cô thậm chí còn chưa nói lời yêu anh.