Mệt mỏi cả một ngày, khi ăn cơm chiều, Mai ba có uống rượu nhẹ, Mai mẹ ân cần chăm sóc gắp đồ ăn. Trong khoảng thời gian ở chung này, ba mẹ Tâm Á cảm thấy nha đầu Trần San kia rất chín chắn, hơn nữa ở bên ngoài rất quan tâm tới Tâm Á, trong lòng lại thêm thích Trần San vài phần. Trong lòng ba mẹ Tâm Á đã sớm Trần San như con cháu trong nhà, tuy rằng không biết dạo này hai người đi sớm về trễ là vì chuyện gì nhưng nhìn thấy Tâm Á càng ngày càng thay đổi thì trong lòng cũng an tâm hơn nhiều vì thế họ không ép hỏi gì hai nha đầu cả, làm chuyện tốt là được, quản quá chặt cũng không tốt. Mai ba uống rượu, nhìn hai nha đầu cúi đầu ăn mãnh liệt, như nhớ tới điều gì đó hỏi: “Tâm Á, chắc sắp tới khai giảng rồi nhỉ?” Trần San cùng Tâm Á ngẩng đầu lên nhìn nhau, thời gian qua thật là nhanh. Trong miệng Tâm Á nhai miếng thịt bò: “Vâng, khoảng 2 tuần nữa, sao thế ba?” “Các con hơn một tháng đã không huấn luyện, lúc khai giảng có thể chịu nổi sao?” Vẻ mặt của Mai ba không có ý tốt. “Mỗi ngày cháu cùng Tâm Á có chạy bộ.” Trần San liếc mắt nhìn Tâm Á một cái nói. Trong lòng Tâm Á chột dạ, bởi vì mỗi khi nghỉ hè, ba cô liền huấn luyện cô mỗi ngày. Kỳ này có Trần San đến nay, ba cô nói với vẻ mặt khoan dung, hãy chơi đùa vui vẻ cùng Trần San, nào biết rằng đến hôm nay lại bắt đầu ra tay. Mai ba nhìn con gái của mình, liền biết nha đầu kia nghĩ cái gì: “Ba thấy hai đứa gần đây không luyện tập, ngày mai theo ba đến doanh trại huấn luyện đi, nếu không thân thể sẽ gỉ sét.” Vẻ mặt của ông như nói, đây là ba muốn tốt cho các con. Tâm Á nghe thế thì mặt đầy đau khổ, thê lương nhìn Trần Sa, rất kỳ vọng Trần San có thể đứng ra phản kháng. Trần San thấy sắc mặt của Tâm Á, nghe Mai ba nói chuyện thì nghĩ, bình thường các cô được huấn luyện ở trường chỉ là huấn luyện bình thường, không gian khổ như trong binh chủng vì thế có thể dễ dàng được chỉ tiêu đặt ra, còn Mai ba là bộ đội chính quy, bình thường huấn luyện như ăn cơm, các hạng mục huấn luyện đều yêu cầu rất nghiêm khắc. Sau đó lại nghĩ lại bản thân hơn một tháng nay lười nhác, cảm thấy rất cần thiết đi huấn luyện thêm một khóa chính quy. “Vâng, thưa chú, vậy ngày mai chúng cháu đi theo chú.” Tâm Á ở một bên trợn mắt, nghe Trần San nói câu này thì trong lòng ai điếu, Tam, đây là cậu tự nhảy vào hố lửa nha, còn kéo theo cả mình. “Ha ha, được, sáng mai năm giờ, đến lúc đó hai đứa lái xe đi theo chú là được.” Vẻ mặt Mai ba vui mừng, cân nhắc nên tìm ai huấn luyện cho họ, có nên để hai cô cùng huấn luyện chung với bộ đội không. Buổi tối sau khi Trần San tắm rửa xong đi ra thì thấy Tâm Á nằm vô lực trên giường. Tâm Á nghe tiếng bước chân thì ai oán nhìn Trần San: “Sao cậu không từ chối ba mình, cái nơi đó là địa ngục của mình a.” Trần San nằm xuống bên cạnh Tâm Á, nhìn đôi mắt nhỏ u buồn kia của cô, trong lòng thấy buồn cười: “Cũng không được mấy ngày mà, nhìn trận thế kia của ba cậu thì từ chối cũng vô dụng, không chừng hai chúng ta còn bị trói lại mang đi, ba cậu chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, cậu nhận mệnh đi. Tối thiểu lần này là hai chúng ta chủ động, nên khi đến doanh trại rồi có yêu cầu gì có thể nêu lên. Nếu ba cậu là người chủ động, chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ông ấy thôi.” Tâm Á nằm trên giường mà hai mắt tỏa sáng: “Thật cao mình, mình cũng nghĩ sao cậu chưa nói gì đã đồng ý, thì ra là chờ cái này.” Tâm Á tiến tới: “Tam, cậu nói xem sao mình không gặp cậu sớm hơn nha, thời thơ ấu của mình quả là thảm kịch a.” Trần San dựa lưng vào giường, nghe lời của Tâm Á thì ánh mắt u ám, nếu có gặp sớm thì người đó cũng không phải là cô nha. Không biết bây giờ Trần Thu Ngôn kia đang làm gì, tiếp tục ở lại thành phố W cố gắng hay là về nhà xem mắt nha, dù sao cũng ba mươi tuổi rồi, không giống như cô, không cần gấp gáp. Nhìn đến Tâm Á ở bên cạnh đang ngủ say, cô nhẹ giọng cười, trẻ tuổi thật tốt, nói qua là qua, mà khi nào cô mới có thể buông lỏng bản thân mình đây, có lẽ vĩnh viễn không có khả năng.