Trần San thấy áp lực rất lớn nha, sau khi chào hỏi thì ngồi xuống, Trần San rất muốn kéo cái ghế của mình đến góc sáng sủa nhất của căn phòng, đây toàn là đại lão gia, cô chỉ là một cô gái nhỏ, thật là không quen. “Đến đến đến, Hàn tứ, giới thiệu với các anh đi.” Trần San ngồi bên cạnh hắn, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mở miệng. “Thành ca nha, chỉ được cái nóng vội.” Hàn Song Lăng nhìn mắt Trần San cũng thấy đùa cũng đủ rồi, liền nói: “San San là học muội không phải là bạn gái.” Sau đó nhìn Hàn đại (Hàn đại thiếu gia). “Thì ra là em gái San San a.” Nghiêm Thành ra vẻ ta đây đã hiểu. Trần San nhìn Nghiêm Thành dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn mình thì dạ dày lại đau, anh biết cái gì nha. Trần San cảm thấy cô là một con cừu giữa bầy sói a. Nhân loại đã bị xâm lược. Ai, thật không biết Phương Ngôn sao có thể hàng ngày ở chung với những người này, đều là mấy người đàn ông ít bổ não. Hàn Song Lăng nhìn thấy sắc mặt Trần San, nhìn anh trai mình hơi nhíu mày, cảm thấy hiểu lầm như thế cũng rất tốt, lại ra vẻ sủng nịch nhìn Trần San: “San San, đây là anh trai của anh, Hàn Thiên Lâm, em gọi anh trai đi, đi bên cạnh anh ấy là trợ lý, còn bên cạnh em là bạn của anh ấy, Nghiêm Thành. Nha đầu này là bạn của em, Trần San.” Trần San nghe xong lời này thì nhìn biểu tình của Hàn Song Lăng, dựa vào, nói ái muội như vậy, còn cái vẻ mặt phủ nhận nữa chứ, là ai cũng sẽ nghĩ cô cùng Hàn Song Lăng có quan hệ mờ ám, dựa vào, không thể sống, không thể sống. Vẻ mặt Trần San như gặp phải quỷ. Anh trai Hàn Song Lăng tuấn tú lịch sự, hào hoa phong nhã, mang kính mắt, có chút giống học giả, từ sau khi vào cửa thì không nói chuyện, chỉ ngồi ở kia dùng ánh mắt quét tới quét lui, nhìn kỹ mặt Trần San, còn trong lòng anh ta nghĩ gì thì Trần San không biết, xem ra anh ta cùng Hàn Song Lăng bằng mặt mà không bằng lòng. Mà trợ lý của anh ta có vẻ nam tính, có chút giống quân nhân, tư thế ngồi cao ngất, không chút nghiêng ngửa, dáng vẻ chính trực, xem ra nghề nghiệp cũng không khác Trần San là bao nhiêu. Bên cạnh Trần San là Nghiêm Thành, dáng vẻ như công tử ăn chơi, nói chuyện ngả ngớn, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt gì. Hàn Thiên Lâm nhìn mọi thứ, lại nhìn Trần San cùng Hàn tứ, khi nào thì thẩm mỹ của Hàn Song Lăng lại đổi thành thế này, trước kia người nào cũng đẹp như thiên tiên, nếu không đẹp thì cũng có khí chất, sao hiện tại lại chọn thứ rau xanh nấu cháo này. Nhưng mà chưa từng thấy Hàn Song Lăng chính thức giới thiệu với hắn một cô gái nào nên về điểm này chắc có ý tứ gì đó. “Nếu Song Lăng nói như vậy, em gọi một tiếng đại ca đi.” Hàn Thiên Lâm từ trong yên lặng tỉnh lại, vẻ mặt ôn hòa nhìn Trần San. Hàn Song Lăng tỏ vẻ khó hiểu, không phải Hàn đại của hắn khi nào cũng nói lời ác độc, hoặc là không nói lời nào sao, một khi nói chuyện khẳng định sẽ làm người ta tức chết. Nghiêm Thành cùng Tưởng Bân cũng có vẻ khó hiểu, nhưng nhìn thái độ của Hàn đại với Trần San xem như cũng tốt. Trần San không phát biểu ý kiến, bởi vì càng giải thích thì càng giống như che dấu, không bằng không nói gì, dù sao Hàn Song Lăng cũng chỉ giới thiệu cô là bạn, cũng không nói cái gì khác, đừng quan tâm tới cái tên không bổ não này nữa. Dưới tất cả ánh mắt của mọi người, Trần San không hề tỏ ra có áp lực, mấy người nói kệ mấy ngươi, cô ăn phần cô, đau dạ dày quá, gan cũng đau quá, nhưng chỉ cần không đau lòng là được. Ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện buôn bán, Trần San thật muốn ngáp, cũng không có ý định tham gia câu chuyện, bởi vì cô có biết gì đâu. Nhưng trong lúc nghe họ nói chuyện cô cũng thấy đau lòng cho túi tiền nhỏ của mình, mấy vụ làm ăn của họ có số đuôi của khoản tiền còn lớn hơn cả số tiền trong tài khoản của cô, Trần San hóa bi thống thành thèm ăn, cúi đầu ăn càng mạnh. Hàn đại cùng Hàng Song Lăng trong lúc nói chuyện cũng hay nhìn Trần San, khóe miệng co rút vì khẩu vị quá tốt của cô, chưa từng có cô gái nào ăn như thế ở trước mặt bọn họ, thật là mất hình tượng. Sau khi bữa tối kết thúc, lúc chia tay, Hàn đại nhìn chăm chú Trần San, rồi gật đầu với Hàn Song Lăng, mang theo hai người kia trằn trọc rời đi, ba chiếc xe gào thét bay qua trước mặt Trần San.