Giữa học kì thứ hai, trong khoảng thời gian này Trần San đang bận rộn cho cuộc thi tiếng Anh, bước đi đều như một cơn gió. “Ơ, cậu thật bận rộn, lâu lắm không thể thấy rồi.” Mở cửa kí túc xá, Tâm Á vẻ mặt như úp mở nhìn Trần San. “Việc này, chẳng phải lúc đó cậu cũng đi tìm tài liệu sao.” Trần San trở lại bàn học, một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Tâm Á đang ngồi ở đầu giường: “MÌnh phát hiện cậu quá kì nghỉ mới trở lại trường, rất không bình thường, chẳng lẽ đang yêu đương?” “Chẳng lẽ cậu biết rồi sao?” – Tâm Á từ trên giường trượt xuống, đến trước mặt Trần San cọ cọ. “Vẻ mặt tươi vui, ánh mắt long lanh, thỉnh thoảng hay cười, rõ ràng như vậy mà không thấy, mình cũng chẳng phải là người thứ ba.” – Trần San ngẩng đầu liếc Tâm Á một cái. “Cậu rất tinh, nhưng không phải là yêu đương, đây là thầm mến.” – Vẻ mặt Tâm Á khát khao nói với Trần San. “Cậu tự xứ lí chuyện của mình đi, nếu cần góp ý, thì cứ nói với mình.” – Trần San nói đúng trọng tâm Tâm Á muốn. “Ừ, mình biết rồi, đến lúc nên nói mình sẽ nói cho cậu.” Trần San không cố tra khảo nữa, với loại tình cảm này chỉ có thể tự mình biết, người khác không giúp được. Tâm Á đọc sách cũng thỉnh thoảng toét miệng cười, cô ấy lại dễ dàng bộc lộ ra ngoài. Phương Ngôn đến cũng vội đi cũng vội, thường xuyên giày vò bản thân mình, quần áo cũng đổi đi đổi lại, thỉnh thoảng chủ nhật cũng có đêm không về, cũng may là quản lí kí túc cũng chưa có hỏi đến. Văn Lôi với Phương Ngôn cũng có khi tình cờ mất tích, nhìn vào trong gương bôi tới bôi lui, vẻ mặt xinh đẹp. Trần San cảm thấy mình như già đi, nhìn bạn bè cảm thấy yêu đương thật ra cũng tốt, nếu không gặp chuyện gì lớn không hành hạ bản thân thì cũng không có gì to tát. Nhưng không đến một thời gian ngắn, Trần San lại cảm thấy bên cạnh mình như có trận gió lạnh. Hôm nay viện trưởng Nhâm gọi đến nói chuyện quá khứ, ngày mai hiệu trưởng lại gọi đi nói một ít chuyện tương lai, ngày tiếp lại đến huấn luyện viên trưởng gọi đi bàn một chút chuyện, Trần San suy nghĩ, thế giới này thật khó hiểu. Dù sao Trần San cũng là người rất bình thường, còn có gì phải sợ nữa. Lại đến chủ nhật, Trần San đã mua đồ ăn chút đồ ăn mang vào kí túc cho Tâm Á, mà Phương Ngôn với Văn Lôi cũng không thấy bóng đâu. “Các cậu ấy lại đi ra ngoài rồi sao?” – Trần San đang gặm bánh bao quay sang nói với Tâm Á. “Ừ, sau khi cậu vừa đi khỏi, các cậu ấy liền đi ra ngoài, chắc là đêm nay cũng không về” . “Ừ.” – Trần San đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt một cái, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Trừ việc học ra, Trần San cũng nghĩ rất nhiều đến tương lai, thật ra trong đáy lòng, Trần San sợ nhất là cầm dao mổ, nhưng nếu không cố gắng, thì Trần San cũng không thể làm được. “Tam, có chuyện rồi.” - Tâm Á mạnh mẽ gõ cửa nhà vệ sinh. Trần San cầm chiếc khăn xoa xoa, mở cửa: “Có chuyện gì vậy?” “Phương Ngôn đang ở trong viện, Văn Lôi vừa gọi điện về, có vẻ khá nghiêm trọng, đầu bị thương, vẫn đang hôn mê.” – Tâm Á không biết nên như thế nào cho phải, quan hệ dù không thân lắm, nhưng dù sao vẫn là cùng một phòng. “Đừng nóng vội, Văn Lôi có nói ở bệnh viện nào không, có cần tiền hay không, cậu nói cụ thể một chút.” – Trần San mặc áo khoác vào: “Cậu thử gọi lại cho Văn Lôi hỏi rõ xem, mình sẽ gọi điện cho lớp trưởng.” Xin phép xong, một tờ giấy xin phép cũng không có, chỉ để cho Trần San cùng Tâm Á mang thẻ sinh viên cho bảo vệ là được, Trần San mặc dù cảm thấy kì lạ, nhưng hiện tại không thể nghĩ nhiều như vậy, quần áo cũng không kịp thay, liền cầm lấy ví cùng Tâm Á ra cổng trường. Đến khi xe chạy thẳng tới cổng bệnh viện, Văn Lôi đang đứng chờ, nước mắt còn lau chưa khô. Trên giường bệnh, Phương Ngôn đầu quấn băng trắng, đoán chừng phải khâu mấy mũi, chắc là đang ngủ mê man, Trần San thở phào nhẹ nhõm, nếu không quá nghiêm trọng thì như vậy là tốt rồi. Sau đó mua một ít đồ dùng hàng ngày, mua chút thức ăn mang tới phòng bệnh.