Trần San mang theo túi đi học, nhìn không chớp mắt đi trên con đường lớn, từ thư viện đến ký túc xá không ngừng cúi chào, mở cửa ra chỉ thấy Văn Lôi đang cầm mảnh vải múa loạn xạ, Phương Ngôn ngồi xổm trên ghế trước bàn học chỉ huy, còn Tâm Á thì đang dựa vào bàn học mà run run không ngừng. “Làm sao vậy, đây là….” Trần San lướt qua hai người ở cửa, mang túi thả xuống rồi hỏi người thứ ba. Tâm Á lấy lại hơi thở nói: “Đây là tiết mục văn nghệ mà Văn Lôi muốn biểu diễn.” “Tiết mục gì vậy, sao mình không nghe nói?” “Trời ạ, Tam a, cậu sao có thể sống tới giờ a!” “Các cậu có bao giờ nhắc tới tiết mục văn nghệ nào đâu.” “Tam, cậu đã tách rời với cuộc sống bình thường rồi sao, không phải mười ngày nữa là tới Quốc khánh sao, trường học muốn tổ chức đêm diễn, khoa của chúng ta cũng phải có một tiết mục.” Phương Ngôn tiến tới nói thêm: “Lần đó tan học Tam về trước.” “Đúng rồi, hình như chính là cái lần mà dì cả của mẹ tới a (kinh nguyệt), haha.” Hai vai Tâm Á lại bắt đầu run run. “Mình nói này, các cậu một người là lớp trưởng, một người lớp phó, một người là ủy viên tuyên truyền, một người là ủy viên văn nghệ, có thể nói cho mình biết có chuyện gì không.” Trần San ngồi vào bàn: “Ai, mình chỉ là một cô lính nhỏ, các cậu còn bắt nạt mình.” “A, không phải cậu giữ chức ký túc xá trưởng sao?” Phương Ngôn cười nói: “Đừng nói mình là lớp phó, không phải vẫn là do cậu quản lý nội quy sao?” “Đúng đúng, ở ký túc xác thì cậu là lớn nhất nha, haha.” Tâm Á tiếp tục nói. “Vậy khoa chúng ta làm tiết mục gì, sao mình không biết.” “Văn Lôi tham gia tiết mục do ban nghệ chọn lựa, nên khoa của ta chỉ còn Lý Vân Thiên lên sân khấu hát.” Phương Ngôn giải thích với Trần San. “Nga, hiểu được.” “Mình cược rằng Tam không biết ai là Lý Vân Thiên đâu.” Tâm Á đến bên cạnh Phương Ngôn huých khuỷu tay vào cô thấp giọng nói. “Cược xem ai sẽ trả cơm chiều.” Văn Lôi thấp giọng trả lời. “Được, mình cá là cậu ấy không biết.” Phương Ngôn phát biểu. Ba người đi đến bên cạnh Trần San, Tâm Á hỏi: “Tam, cậu có nhớ rõ Lý Vân Thiên kia là ai không?” Trần San nhìn ba cái đầu ở sau, sờ tóc: “Có phải là người cao nhất khoa không?” Vừa nói xong, hai nha đầu kia liền ôm lấy Văn Lôi, Phương Ngôn nhếch miệng cười: “Đêm nay, Văn Lôi mời, Tam, cậu thật giỏi a.” Văn Lôi nâng hai móng tay lên đầu Trần San: “Tam a, cậu có thể có chút hứng thú với nam sinh hay không, mình hận cậu nha, hận vạn năm vạn vạn năm.” Nói xong xoay người tiếp tục sự nghiệp múa may lớn của mình. “Cậu thật trâu bò a, Tam, cậu quả thật là thần tượng của mình nha.” Tâm Á tiếp tục nói với Trần San: “Một năm một tháng, người của khoa ta vẫn chưa biết hết, bình thường nói người này người nọ với cậu, không ngờ tên của người ta cũng không nhớ, haha.” Cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện đã xảy ra, Trần San âm thầm nghĩ, cái này không thể trách cô, khi đi học trong đầu đều là sách giáo khoa, ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy mấy cái đầu đen của người khác, nam nữ không có gì khác nhau, tan học xếp hàng xong thì giải tán, ai có thể nhớ rõ ai nha. Bình thường Trần San đều chạy đi chạy về giữa ký túc xá và thư viện, đối với các hoạt động khác đều không có hứng thú. Nếu Trần San hiện nay là cô gái hai mươi tuổi khẳng định sẽ rất hứng thú với các hoạt động ngoại khóa, ai lại không có xuân tâm, nhưng thực tế Trần San đã ba mươi tuổi, đối với nam sinh nhỏ tuổi hơn cô nhiều như vậy, sao cô dám xuống tay chà đạp a. Đối với các thiếu niên mặc quân trang cô rất an phận, không đi chú ý nhất cử nhất động của họ, nếu có người đẹp trai nhìn cho đã mắt là được rồi, không giống như trước kia, khi mời khách đi hát thì phải trả tiền mời mấy anh đẹp trai đến, giờ này tất cả là miễn phí a. Mai Tâm Á cúi đầu nhìn Trần San đang đọc sách, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, vừa mới bắt đầu đến trường, liếc mắt một cái cô đã để ý đến Trần San, nhưng cảm giác bây giờ lại không giống. Trên người Trần San có cảm giác lắng đọng của thời gian, ở cùng với Trần San một thời gian lòng của cô cũng bình thản, cảm giác gắn bó cũng càng ngày càng mãnh liệt, có lẽ là do nguyên nhân cả hai đã trở thành bạn, một khi đã kết giao chính là cả đời.