Trọng Sinh Phúc Hắc Nữ Chủ - Thái Tử Gả Cho Ta Đi!
Chương 11 : Ta là độc y chứ không phải dược y đâu!
Nghe vậy, Bạch Khả Y ưu nhã đứng dậy, nhẹ nhàng phủi phủi y phục của mình, hài hước liếc nhìn sang Cố Đông Sơ bên cạnh:
- Đi thôi!
Dứt lời, nàng chắp tay sau lưng, tiêu sái bước ra khỏi khách điếm.
Nhìn nụ cười mười phần hồ ly của tiểu sư muội nhà mình, Cố Đông Sơ vô cùng cảm thấy bất ổn. Không nghĩ nhiều, hắn cũng nhanh chóng bước theo.
Qua vài con phố, cả ba người dừng lại trước thành chủ phủ. Nhìn đám người đông nghịt trước mặt, Cố Đông Sơ tò mò vươn cổ sang hỏi:
- Tiểu nha đầu, muội lại tính quậy phá cái gì?
Nở một nụ cười tràn đầy ý vị, Bạch Khả Y nhả ra vài chữ:
- Huynh sẽ nhanh biết thôi!
Vừa dứt lời, nàng rẽ đám đông, ung dung bước đến chỗ cáo thị dán trên tường, tiện tay xé xuống. Lập tức, toàn bộ ánh mắt ở đây đổ dồn về phía nàng, cẩn thận đánh giá.
Lam y thanh nhã tôn lên dáng người mảnh mai, cao gầy của nàng. Nụ cười biếng nhác tà tứ làm nổi bật tuấn nhan mỹ đến kinh ngạc. Chính là một bộ hoa hoa quý công tử.
Nhìn hành động của kia, không ít người ở đây vui mừng xem người gặp họa.
- Haizz... Chắc lại là quý tử nhà nào chạy ra ngoài hồ nháo, biết chút y thuật lại cố tình tỏ ra hơn người.
- Vậy mới bảo! Thành chủ lại không phải là người dễ chọc. Nghe nói con trai hắn mấy ngày trước bỗng nhiên mắc quái bệnh, nửa thân dưới mất cảm giác, nối mẩn khác thường, ở phương diện kia còn bất lực. Không ít danh y, dược sĩ giang hồ đến khám bệnh, đều lắc đầu bất lực, chật vật bị ném ra ngoài. Ta thấy lần này tiểu tử này chính là cố tình đến gây rối, còn không biết có thể hay không bị đánh một trận rồi đuổi đi đi?
- Khẳng định tiểu tử này chắc chắn xong đời rồi...
Nghe mấy lời bàn tán hả hê của đám người xung quanh, Bạch Khả Y nhàn nhã dựa người vào tường, chẳng thèm để ý.
Lục Yên bên cạnh lại tức đến nghiến răng, hung hăng trừng mắt đám người trước mặt. Xong đời cái đầu nhà các ngươi! Ta chủ tử cũng dám nói xấu, cả nhà các ngươi đều mới xong đời rồi!
Nhìn bộ dạng muốn bạo phát của tiểu nha đầu, Cố Đông Sơ gõ lên đầu Lục Yên một cái, ý bảo nàng bình tĩnh lại. Nhà ngươi chủ tử còn không gấp, ngươi gấp cái gì?
Một khắc sau, lính gác chạy vào báo tin đã chạy ra, đến trước mặt Bạch Khả Y ôm quyền chào hỏi:
- Vị này công tử, thành chủ nhà ta cho mời!
Bạch Khả Y nhắm mắt dưỡng thần, một câu nói cũng lười đáp trả.
Tên thị vệ thấy vậy, đề cao thanh âm, một lần nữa lặp lại câu nói.
- Muốn nhà ta chủ tử chữa bệnh, một chút thành ý các ngươi cũng không có sao? Thành chủ phủ cũng quá khinh người rồi!
Lục Yên cố ý cao giọng làm tất cả mọi người đều nghe thấy. Lập tức, tiếng bàn tán lại nổi lên.
Tên thị vệ đang lúng túng không biết làm thế nào, đại môn lần nữa bật mở, một nam nhân thân hình mập mạp dẫn đầu bước ra. Đôi mắt xếch liếc nhìn đám người đang xì xào to nhỏ rồi dừng lại trên người Bạch Khả Y đang dựa bên tường.
- Phải chăng các hạ là người đã xé cáo thị?
Lúc này, Bạch Khả Y mới miễn cưỡng mở mắt ra, hảo hảo đánh giá người phía trước. Haizzz... đúng là cha nào con nấy! Cái thân hình này quả thật là còn đồ sộ hơn cả tên béo ị lần trước rồi.
- Đúng là ta xé!
- Các hạ có thể chữa khỏi cho tiểu nhi? Các hạ là y giả sao?
Cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt, Hồ Thắng không khỏi híp con ngươi. Thiếu niên này, không đơn giản!
- Không phải!
Nghe đên đây, xung quanh lại bất đầu rộ lên lời châm biếm.
- Ta đã bảo mà, tiểu tử này đích thị là tới phá đám!
- Nhìn nho nhỏ mười ba mười bốn tuổi thiếu niên lang, ta đã biết không phải cái gì y giả rồi!
- Không biết Thành chủ xử lý hắn thế nào đi? Thật là không biết sống chết!
Nghe vậy, Hồ Thắng đen mặt. Con ngươi lóe lên sát khí, trầm giọng hỏi:
- Các hạ đây là tới gây rối? Thật sự nghĩ Hồ Thắng ta dễ bắt nạt sao?
- Ta không phải không có nghĩa là công tử nhà ta không phải. Ta từng nói qua là cái này xé cho ta sao?
Nói đến đây, Cố Đông Sơ một bộ xem kịch vui cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nhìn qua bắt gặp ánh mắt hài hước của sư muội nhà mình, cùng lúc đó tất cả sự chú ý của quần chúng cũng đổ dồn lên người hắn, vẻ mặt ai đó lập tức cứng đờ. Hắn biết mà, tiểu nha đầu này làm gì tốt như vậy chứ? Kịch vui cái gì? Căn bản là đào hố cho hắn nhảy có được hay không?
Bạch Khả Y thỏa mãn nhìn vẻ mặt thúi hoắc của nhà mình sư huynh, chậm rãi tiến tới, nhét bản cáo thị vào tay hắn, vui vẻ cười:
- Công tử, người dù gì cũng là nhị đồ đệ của Dực Hoa cốc chủ, mấy cái như vậy cũng không làm khó người đi?
Khó cái đầu heo nhà muội! Ta là độc y chứ không phải dược y đâu!
- Ta biết mà! Công tử chính là có tấm lòng như vậy thiện lương a!
Khóe môi Cố Đông Sơ lập tức giật giật. Thiện lương? Nha đầu này đúng là cái gì cũng nói được đi?
- Các hạ phải chăng là Cố Đông Sơ, Đông Sơ công tử nổi danh tứ quốc?
- Thành chủ quá khen rồi! Đúng là ta!
- Thất lễ! Thất lễ! Mời các vị vào trong hảo hảo nói chuyện.
Nhìn thái độ thay đổi còn nhanh hơn lật sách của Hồ Thắng, cùng vẻ đắc ý dào dạt của Cố Đông Sơ, Bạch Khả Y khóe môi giật giật. Thế giới này ngày càng vi diệu rồi!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
70 chương
97 chương