Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 371 : Hồi kinh

Hai mắt Phương Tranh quay tròn ngắm tới ngắm lui trên người hai gã thái giám, ánh mắt rất là bất thiện. “ Nói! Kinh thành xảy ra chuyện gì? Thế nào lại có hai đạo ý chỉ hoàn toàn khác nhau?” Phương Tranh trầm giọng hỏi. Hai gã thái giám lặng lẽ nhìn nhau, muốn nói lại thôi. Trong cung xảy ra chuyện gì, bọn họ đương nhiên biết, thế nhưng…dù sao bọn họ cũng là nô tài, chuyện của chủ tử không thể nói quá nhiều với người khác. Phương Tranh tức giận đến nở nụ cười: “ Không nói phải không? Người đâu, cho bọn hắn mỗi người một cây đao, phản tặc còn chưa có chạy xa, các ngươi ra trận giết địch cho lão tử! Nếu chết xem như các ngươi không may, sống sót xem như các ngươi vận khí!” Hai thái giám sợ đến chân mềm nhũn, mang theo tiếng khóc nức nở run giọng nói: “ Quốc công gia tha mạng, chúng ta nói còn không được sao?” “ Rốt cục chuyện gì xảy ra, nói rõ cho ta!” Một gã thái giám mấp máy môi vài lần, lúc này mới do do dự dự nói: “ Sở dĩ hoàng thượng hạ đạo thánh chỉ này, quả thật là vì ái phi sủng ái nhất của ngài, Niểu Niểu cô nương đã chết.” “ Cái gì? Niểu Niểu đã chết?” Phương Tranh thất kinh: “ Chết như thế nào?” “ Niểu Niểu cô nương ở trong ngự thư phòng múa hát cho hoàng thượng xem, sau đó nàng ta bỏ rượu độc cho hoàng thượng, kết quả không biết sao, chính cô ta lại cướp chung rượu độc tự mình uống cạn, trước khi chết thổ lộ, nói là Thái Vương phái nàng ám sát hoàng thượng. Vì hoàng thượng quá thương tâm phẫn nộ, nên mới điều động binh mã thiên hạ, muốn đem Thái Vương bầm thây vạn đoạn.” “ Thảo nào.” Phương Tranh mở to hai mắt nhìn, ngây ngốc một lát. Niểu Niểu đúng là do Thái Vương phái tới nằm vùng, hắn cùng Mập Mạp đều tính sai! Nguyên tưởng rằng nàng do tiền thái tử phái tới, tiền thái tử chết đi, bọn họ đều cho rằng Niểu Niểu không còn chỗ dựa, tự nhiên sẽ không nuôi ác ý với Mập Mạp tiếp tục, hơn nữa Mập Mạp thật sự yêu thích nàng ta, hai người vì vậy cũng không tiếp tục đề phòng. Không nghĩ ra rốt cục nàng ta tự mình đi lên tuyệt lộ. Phương Tranh nhẹ nhàng thở dài. Lúc này hắn hiểu rõ tâm tình của Mập Mạp khi hạ đạo thánh chỉ, nữ nhân âu yếm chết ngay trước mặt hắn, mà hắn lại không hề biện pháp, bất luận nam nhân nào cũng sẽ cảm thấy thương tâm và phẫn nộ, huống chi hắn ở trên ngôi cao chí tôn, là hoàng đế thống trị thiên hạ sinh linh, có bao giờ thụ qua đả kích như vậy? Phương Tranh tin tưởng, địa vị của Niểu Niểu trong lòng Mập Mạp cũng không thua gì thân nhân của hắn, cho nên Niểu Niểu chết, hắn mới phẫn nộ làm chuyện mà không kể hậu quả. Hạ chỉ điều động kinh thành tứ quân đi Giang Nam tiêu diệt Thái Vương. Mối thù giết vợ, không đội chung trời, bút trướng này đương nhiên là tính lên đầu Thái Vương. Thế nhưng hiện tại trở lại vấn đề, công là công, tư là tư, hoàng thượng và thái hậu đều hạ chỉ cho hắn, rốt cục hắn nên nghe ai? Hoàng thượng là anh em chí cốt của hắn, thái hậu sao, chính là nhạc mẫu nương mây mưa thất thường của hắn, lần này…khó a! Phương Tranh dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phùng Cừu Đao, Ôn Sâm mọi người, mọi người đều lớn tiếng ho khan, sau đó làm như không có việc gì nghiêng đầu đi, nhìn bầu trời ngắm phong cảnh, lại không hề nhìn hắn. Đám hỗn đản không có nghĩa khí! Phương Tranh oán hận cắn răng, quay đầu nhìn hai gã thái giám truyền chỉ. May là thái giám truyền ý chỉ cho thái hậu cũng thức thời, biết quan sát sắc mặt, thấy Phương Tranh khó có thể quyết đoán, vì vậy hắn hướng Phương Tranh nịnh nọt cười cười, lại từ trong lòng móc ra một vật đưa cho Phương Tranh. Phương Tranh tiếp nhận vừa nhìn, chính là thư do Trường Bình viết cho hắn, đã lâu không gặp lão bà, lúc này thấy được chữ viết của nàng, Phương Tranh không khỏi vạn phần mừng rỡ, vội vàng mở ra đọc, kết quả khuôn mặt đang mừng rỡ của Phương Tranh thoáng chốc liền suy sụp xuống tới. Trong thư cũng không có những lời dỗ ngon dỗ ngọt. Trái lại là mắng cho Phương Tranh một trận, lại nghiêm khắc khiển trách hắn rời nhà hai tháng, dù một lời nhắn cũng không có, hành vi ác liệt không một lời ân cần thăm hỏi, lão bà bụng lớn trong nhà rất tức giận, hậu quả, trở lại ngươi sẽ biết. Trong thư cuối cùng mới nói tới chính đề, Trường Bình nói cho hắn, không cần phải quan tâm tới thánh chỉ của Mập Mạp, hắn hạ chỉ đã hoàn toàn mất đi lý trí, nhanh quay về kinh khuyên nhủ Mập Mạp mới là quan trọng. Phương Tranh thu hồi thư của Trường Bình, hầu như chỉ dùng thời gian trong nháy mắt liền quyết định. Nghe lão bà nói, cùng lão bà đi, rất nhiều người đều nói qua, nam nhân nghe lời vợ sẽ phát tài, Phương Tranh nghĩ những lời này rất có đạo lý. Chỉ cần có liên quan tới chuyện phát tài, Phương Tranh luôn luôn đặc biệt để bụng. Chính yếu chính là, hai tháng không gặp lão bà và người nhà, chính hắn thật sự là nhớ các nàng. Quay về kinh! Những phá sự tại Giang Nam ai thích làm thì làm! Lão tử không hầu nữa! Lập tức Phương Tranh đem chức khâm sai đại thần chuyển giao cho Tiêu Hoài Viễn, dặn Phùng Cừu Đao cùng Ôn Sâm nhất định phải bắt cho được Thái Vương, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, lại tinh tế hướng Tiêu Hoài Viễn nói rõ việc đối đãi với các thế gia Giang Nam, lúc này lấy uy áp làm phụ, trấn an là việc chính, đốc xúc con cháu thế gia nhanh chóng nhập kinh thành làm quan. Tất cả sự vật an bài thỏa đáng, Phương Tranh mang theo mấy trăm thị vệ giục ngựa chạy tới thành Dương Châu, cùng các gia chủ thế gia đang “ du ngoạn” tại thành Dương Châu tha thiết chia tay, sau đó liền mang theo bọn thị vệ và hai gã thái giám truyền chỉ bước lên quan đạo trở lại kinh thành. Về phần chuyện đưa tiễn khi ra ngoài thành, rượu chia tay gì đó thì cũng chỉ làm như đi ngang qua sân khấu, Phương Tranh một mực cự tuyệt, lúc này hắn đang nhớ nhung thê tử trong nhà, nỗi nhớ nhà đang dày vò, nào có thời gian cùng đám quan viên gia chủ nói chuyện phiếm? Phất tay chia tay mọi người, Phương Tranh dẫn theo mấy trăm thị vệ đi về phía đông, trong nháy mắt quay đầu, hắn thấy Hàn Trúc đứng ở trong đám người, đang từ từ vuốt chòm râu dài nhìn hắn cười, Phương Tranh làm bộ không phát hiện, giục ngựa phóng đi nhanh. Dáng tươi cười của Hàn lão đầu có điểm khác lạ, lão gia này lại không tiếp tục đánh chủ ý gì nữa chứ? Nghĩ đến Hàn Trúc, Phương Tranh không tự chủ được lại nghĩ tới Hàn Diệc Chân, một phen bộc lộ bên trong tiền sảnh Lục Ấm Quán, cùng với lúc nàng buồn bã quay đầu đi, khóe mắt rơi xuống nước mắt trong suốt. Phụ nàng, hay không phụ nàng? Phương Tranh không định được chủ ý, hôm nay từ biệt Dương Châu, tương lai còn có ngày gặp lại? Phương Tranh buồn bã thở dài vô cớ. Nguyên tưởng rằng chỉ cùng nàng bình thủy tương phùng( bèo nước gặp nhau), mà khi chính mình rời khỏi thành Dương Châu thì Phương Tranh nghĩ trong lòng mình thật vắng vẻ, giống như có một vật gì bị người từ trong đáy lòng đào đi ra, có điểm chua xót khổ sở, có điểm khó chịu. Mấy trăm người giục ngựa ra khỏi thành hơn ba mươi dặm, thị vệ bên cạnh bỗng nhiên dùng một ngón tay chỉ hướng quan đạo, nhắc nhở Phương Tranh còn đang bất an nói: “ Đại nhân, phía trước có một chiếc xe ngựa đang đứng ngay giữa đường.” Phương Tranh giương mắt nhìn lên, đã thấy ngay giữa quan đạo thẳng tắp, một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ viền kim tuyến, màn xe dùng châu ngọc chế tạo đang lẳng lặng đậu nơi đó, xa xa nghe tiếng vó ngựa của Phương Tranh và bọn thị vệ truyền đến, màn xe của xe ngựa vươn ra một bàn tay ngọc, chậm rãi xốc lên một góc màn xe, hé ra gương mặt tuyệt sắc thống khổ u buồn xuất hiện ngay trước mắt mọi người. “ Đại nhân, là xe ngựa của Hàn gia.” Thị vệ thống lĩnh bên cạnh thấp giọng nói. Tại ngoài thành Dương Châu hơn ba mươi dặm lại nhìn thấy Hàn Diệc Chân, Phương Tranh cũng ngây ra một lúc, một loại tình tố khác lạ dần dần quanh quẩn trong lòng, nàng biết ta phải về kinh, riêng tới nơi này tiễn ta sao? Phương Tranh thấp giọng phân phó thị vệ đứng chờ, sau đó một mình giục ngựa tiến lên đón. Hai ngày không thấy, Hàn Diệc Chân tựa hồ hao gầy hơn, đôi mắt to xinh đẹp hơi sưng đỏ, sóng mắt lưu chuyển rất có vị đạo, Phương Tranh liếc thấy, trong lòng hung hăng thu thành một đoàn. Hai người nhìn nhau, không nói một câu. Phương Tranh miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, muốn nói gì đó, nhưng mấp máy môi mãi vẫn không nói nên lời. Trong thiên hạ nữ tử có khuôn mặt đẹp rất nhiều, Phương Tranh tự hỏi mình vốn là một người lạm tình, hắn có thể cự tuyệt mê hoặc, có thể quyết tâm có được điều gì đó mà hắn muốn có, thế nhưng hết lần này tới lần khác đối với Hàn Diệc Chân, hắn lại không cách nào quyết tâm. Khi một vị nữ tử đối với mình tình thâm ý trọng như vậy, thậm chí không tiếc trả giá bằng sinh mạng, Phương Tranh có thể nào cô phụ nàng? Thế nhưng…hắn làm sao có thể tiếp thu nàng? Thê tử trong nhà đối với mình cũng tình thâm ý trọng, hắn làm sao nhẫn tâm để các thê tử trong nhà thương tâm thất vọng? Thở dài thật sâu, trong lòng Phương Tranh giãy dụa không ngớt. Hàn Diệc Chân lẳng lặng nhìn Phương Tranh, đôi mắt đẹp dần dần phiếm hồng, giọt nước mắt trong suốt rất nhanh từ khuôn mặt hao gầy chảy xuống. Nàng dùng sức xoa xoa nước mắt, tận lực làm ra dáng dấp nhẹ nhàng, ánh mắt lặng lẽ dời về phía nơi khác, miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch, buồn bã nói: “ Ngươi…phải đi rồi sao?” Phương Tranh thở dài nói: “Đúng vậy, kinh thành có chút việc gấp, ta phải trở lại.” Hàn Diệc Chân cũng thở dài một tiếng: “ Ta hiểu được, ngươi không cần phải nói. Ta đều hiểu được.” Phương Tranh không nói gì, yên lặng gục đầu xuống, nhìn cũng không dám nhìn nàng. Mỹ nhân ân trọng, làm sao tiêu thụ? Đã vô duyên tụ, hà tất tiễn biệt? Một lúc lâu, Phương Tranh ngẩng đầu miễn cưỡng cười nói: “ Nàng cố ý đến tiễn ta sao?” Đôi mắt thật đẹp của Hàn Diệc Chân không hề chớp mắt theo dõi hắn, tựa hồ muốn mang dáng dấp của hắn vĩnh cửu ghi tạc trong lòng mình, ánh mắt nóng rực mà triền miên, giống như một đóa pháo hoa vừa thoáng qua liền biến mất. Hai người nhìn nhau, chẳng qua bao lâu, Hàn Diệc Chân bỗng nhiên thư giãn nét mặt nở nụ cười, nét mặt tươi cười như hoa xuân nở rộ trong gió, rồi lại tràn đầy vẻ thống khổ thương tâm nói không nên lời. “ Phương Tranh, ta biết ngươi khó xử, ngươi không cần làm khó chính mình, ta thích nhìn thấy tên lưu manh rộng rãi, tùy thời đều mang theo vẻ cười xấu xa kia, hắn không có tâm sự, không có ưu phiền, hắn tiếu ngạo triều đình, tiếu ngạo khắp thiên hạ, tất cả sầu bi của thế gian phảng phất đều có thể được hóa giải trong sự vui cười của hắn, Phương Tranh, ta thích ngươi, ta yêu ngươi, nhưng ta không muốn tình yêu của ta làm cho ngươi có quá nhiều gánh vác, ngươi là nam nhân đội trời đạp đất, đại trượng phu tung hoành thiên hạ, bễ nghễ thế gian, tự nhiên hào hùng vạn trượng, đừng tỏ thái độ nữ tử cho ta nhìn thấy.” Hàn Diệc Chân mỉm cười nhìn Phương Tranh, trong mắt lại liên tục rơi lệ. “ Ta mong muốn cả đời ngươi trải qua trong khoái hoạt, vô ưu vô lự, vô câu vô thúc, chỉ cần ngươi vui sướng, cuộc đời này của ta đã đủ. Về phần sự vui sướng của ngươi có phải do ta mang đến hay không, có thể bồi được bên cạnh ngươi hay không, đã không còn trọng yếu. Phương Tranh, lòng của nữ nhân rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể dung một nam nhân. Song song lòng của nữ nhân cũng rất lớn, lớn đến mức có thể bao dung hết tất cả những gì của nam nhân này. Dù cho cuộc đời này nam nhân kia cũng sẽ không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, nàng cũng cứ nguyện ý cứ như vậy đứng xa xa nhìn hắn, ngươi cười, ta sẽ vui sướng, ngươi khóc, ta sẽ thương tâm. Ngươi mệt mỏi, ta sẽ ở địa phương xa xôi nhẹ nhàng hát cho ngươi nghe một nhạc khúc.” Ánh mắt Hàn Diệc Chân dần dần mê ly, trong hai mắt đẫm lệ, thanh âm của nàng giống như đang nói mê, chậm rãi chìm xuống, cho đến khóc không thành tiếng. “ Diệc Chân, ta…” Hàn Diệc Chân ngẩng đầu, mỉm cười cắt đứt lời hắn: “ Không, ngươi đừng nói gì cả, giờ này khắc này, nói cái gì cũng không cần thiết, Phương Tranh, ra đi đi, thê tử trong nhà đang kiễng chân chờ đợi, ngươi làm sao nhẫn tâm để các nàng chờ mong? Về phần ta…”