Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 317 : Thoát hiểm
Nguyệt Nương giống như một con hổ cái bị chọc phát điên, quơ cương đao, trừng hai mắt đỏ bừng cùng quẫn, phát rồ hướng Dương Thuận Đức đang đứng bên ngoài sơn môn phóng đi.
Lúc này nàng đã quên tất cả nguy hiểm, trong tuyệt cảnh, một gương mặt quen thuộc hiện lên trong đầu nàng, giống như đang hướng nàng cáo biệt lần cuối cùng. Phụ thân của nàng, thủ hạ huynh đệ, còn có Phương Tranh khiến cho nàng yêu tận xương tủy cùng hận tận xương tủy.
Đời người rất ngắn, ngắn đến mức thời gian dường như qua rất nhanh, tuổi xuân chỉ trong chớp mắt đã qua, không được hai mươi năm ngày tháng, nàng dường như vẫn trải qua trong mơ hồ, thế nhưng tại thời khắc này, nàng phảng phất đột nhiên lĩnh ngộ được rất nhiều ý nghĩa nhân sinh.
Khi còn bé, nàng ghé vào bờ lưng dày rộng của phụ thân, dùng thanh âm non nớt hỏi phụ thân: “ Vì sao chúng ta phải đi cướp người khác?”
Phụ thân chỉ cười khổ: “ Bởi vì chúng ta phải sống.”
Khi đó nàng không hiểu ý nghĩa những lời này, thậm chí nhiều năm qua nàng cũng vẫn không hiểu, mà khi hiện tại nàng đối mặt với lưỡi đao cùng những mũi tên lóe ra ánh sáng lạnh lẽo u hàn, đồng loạt đều chỉ về hướng nàng thì nàng mới hiểu rõ lời ngày xưa phụ thân đã nói “ sống” có phải tốn bao nhiêu khí lực, phải trả giá thảm thống đến cỡ nào, những lời này bao hàm bao nhiêu sự chua xót và huyết lệ.
La Nguyệt Nương trải qua cuộc sống trên đầu lưỡi đao rướm máu, khi còn bé phụ thân dạy nàng từ tư thế cơ bản như trung bình tấn bắt đầu, đời này nàng nhất định phải đi lên con đường tràn ngập máu tanh và giết chóc, nàng giết người, nàng làm sơn tặc thổ phỉ, trên thực tế, nàng cũng đã sớm chuẩn bị chính mình cũng sẽ có một ngày bị giết, đối với nàng mà nói, chết, cũng không phải là chuyện đáng sợ.
Nhưng vào lúc này trong lòng nàng tràn ngập cảm giác tiếc nuối và không cam lòng. Nàng không sợ chết, nhưng nàng không muốn mang theo cừu hận và tiếc nuối mà chết. Thủ hạ huynh đệ chết ngay trước mặt nàng, cừu còn chưa báo, trong bụng nàng còn mang cốt nhục của một người, hài tử lại vô duyên được sinh ra trên đời, trong mắt nàng mạo hiểm ngọn lửa cừu hận, nhưng ruột gan như đứt từng khúc trong ngực, sự đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm.
Ngoài mười trượng, Dương Thuận Đức biểu lộ gương mặt hưng phấn và sợ hãi đan vào cùng một chỗ, thoạt nhìn vặn vẹo dữ tợn, nhìn La Nguyệt Nương đang phát điên xông tới, cùng ánh đao trong tay nàng, hắn bắt đầu sợ, giờ khắc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, nữ nhân tuyệt sắc có gương mặt như đào lý này, là vĩnh viễn cả đời này hắn cũng không cách nào đạt tới. Bởi vì từ trong mắt nàng hắn nhìn thấy được ánh mắt lừng lẫy thấy chết không sờn, coi thường tất cả sinh mạng, bao quát chính nàng ta.
“ Bắn cung! Bắn cung giết chết người đàn bà này!”
Nếu không chiếm được, như vậy phải hủy diệt nàng. Dương Thuận Đức đối với câu “ thương hương tiếc ngọc” rất xa lạ, hắn chỉ biết La Nguyệt Nương cách hắn càng ngày càng gần, nếu không hạ lệnh bắn chết, người chết có thể là chính hắn, một thân võ công cao tuyệt của La Nguyệt Nương vẫn bị hắn thật sâu kiêng kỵ.
Lời nói vừa ra, hơn trăm mũi tên tản ra quang mang lãnh u vô tình rời dây cung, hướng nàng bắn nhanh tới, nhanh như sấm đánh, nhanh như thiểm điện, trên bầu trời đêm đen kịt giống như bỗng nhiên đánh xuống một cơn mưa đen, che khuất ánh trăng sáng tỏ.
Con ngươi La Nguyệt Nương dần dần co rút lại, hơn trăm mũi tên nhọn đã toàn bộ chặn bước tiến của nàng, vô tình bắn về từng tấc da thịt trên toàn thân nàng.
Nàng cảm thấy tuyệt vọng. Lực lượng của một người cho dù có cường thịnh đến thế nào, trước mặt mấy trăm thổ phỉ đằng đằng sát khí, tay cầm trường đao cung tên, vẫn vô cùng nhỏ bé, thậm chí dù năng lực xông tới một tấc nàng cũng chưa từng làm được.
Trong tuyệt vọng, nàng dừng chân lại, nhẹ buông tay, cương đao rơi xuống trên mặt đất, gương mặt trồi lên một dáng tươi cười thê mỹ.
Ly biệt rồi, Phương Tranh, kiếp này duyên phận cùng ngươi sao quá mỏng, ta thậm chí cơ hội gọi ngươi một tiếng “phu quân” cũng không có, làm sao hi vọng chúng ta cùng nhau nhìn thấy hài tử trong bụng ta được sinh ra, được lớn lên…
“ Đại đương gia!”
Phía sau, các huynh đệ thổ phỉ của nàng thê lương kêu to, thanh âm hỗn loạn vô hạn kinh khủng và phẫn nộ.
Những mũi tên cách nàng càng ngày càng gần. Thậm chí nàng còn nghe thấy được mùi vị sắt thép do tinh cương chế tạo phát ra nhàn nhạt.
Hai thước, một thước, nửa thước…
Trên mặt Dương Thuận Đức lộ ra dáng tươi cười đắc ý, mỹ nhân có chết cũng không quan hệ, chỉ cần có bạc, muốn bao nhiêu nữ nhân sẽ có bao nhiêu, trọng yếu nhất là, quan đạo dưới chân Thanh Long sơn, còn có địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công, từ hôm nay trở đi, liền toàn bộ thuộc về hắn sở hữu, từ nay về sau hắn có thể hoàn toàn vô tư chờ phân chia vàng bạc, không hề lo lắng sẽ không có tiền thu, lại càng không cần lo lắng quan binh bao vây tiễu trừ.
Những mũi tên đã sắp chạm tới thân thể La Nguyệt Nương, tình thế vạn phần nguy cấp, ngay thời gian tất cả mọi người cho rằng La Nguyệt Nương sẽ chết chắc, bỗng nhiên, phía sau La Nguyệt Nương toát ra vài cái bóng màu đen, mấy cái bóng giống như u linh nhiễm đoạt hồn phách con người, lặng yên không một tiếng động chắn ngay trước mặt La Nguyệt Nương. Sau đó đón lấy những mũi tên bắn nhanh tới, mấy người cấp tốc huy động cương đao, trong vòng nửa trượng quanh người La Nguyệt Nương, vẽ ra một màn đao kín mít không chút kẽ hở. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ nghe được “ đinh đinh đương đương” vài tiếng vang giòn, những mũi tên uy hiếp sinh mạng La Nguyệt Nương đều bị mấy bóng đen ngăn lại.
La Nguyệt Nương không có cảm giác được sự đau đớn khi mũi tên nhập vào cơ thể, không khỏi kinh ngạc mở đôi mắt to mỹ lệ.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, năm người mặc y phục dạ hành màu đen, gương mặt được che kín, đồng thời quay đầu, nhìn nàng gật đầu ý bảo, lập tức trong đó hai người kéo tay áo nàng, những người khác che ngay trước người nàng, ngưng thần đề phòng Dương Thuận Đức đứng ngay trước mặt làm khó dễ, rất nhanh, mấy người thừa dịp song phương còn đang ngây người, kéo mạnh La Nguyệt Nương ra phía sau sơn môn, lại cầm lấy một cây gậy gỗ chắc chắn, cài chặt lại sơn môn đang lung lay sắp đổ.
Địch ta hai bên đều bị dị biến thình lình làm sợ ngây người. Dương Thuận Đức ngây cả người, sau đó hổn hển tức giận kêu to: “ Con mẹ nó rốt cục là chuyện gì xảy ra? Mấy tên quái vật đen thui kia từ nơi nào toát ra tới?”
Thủ hạ Dương Thuận Đức vẻ mặt mê man lắc đầu, vừa rồi lực chú ý của mọi người hoàn toàn phóng lên trên người La Nguyệt Nương, lúc này lại là buổi tối, vốn không ai phát giác mấy hắc y nhân kia là từ đâu toát ra cứu nàng.
Đám thổ phỉ mắt thấy La Nguyệt Nương hoàn hảo không tổn hao gì được cứu trở về, ở bên trong sơn môn đột nhiên bộc phát ra tiếng hoan hô vang rền mây xanh.
Một màn vừa rồi thực sự quá mức mạo hiểm, bọn họ ngay cả thời gian phóng ra ngoài cứu viện cũng không có, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đại đương gia bị địch nhân bắn chết, dưới trạng huống tâm thần tan vỡ, lại không nghĩ rằng, có mấy hắc y nhân không biết từ địa phương nào toát ra vọt tới trước mặt nàng, lại thuận lợi cứu đại đương gia trở về.
Trong thời gian nháy mắt, mọi người cảm nhận được từ bàng hoàng tuyệt vọng, lại đến mừng rỡ như điên, mức chênh lệch thật lớn như lòng sông so với mặt biển làm đám hán tử ngay thẳng chỉ biết ngửa mặt lên trời cười to rơi nước mắt đầy mặt. Ở trong ngực bọn họ, đại đương gia là nơi dựa dẫm, là tâm phúc, ông trời có mắt, rốt cục nàng có kinh hãi nhưng không nguy hiểm được cứu trở về.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, gương mặt La Nguyệt Nương vẫn không chút biểu tình nhìn chằm chằm mấy người vừa cứu nàng trở về. Khi đã đến cùng đường mạt lộ thì được cứu, vậy những người này rốt cục là ai? Giữa nàng và bọn họ từng có gút mắc, vì sao ngay lúc nguy hiểm nhất lại cứu nàng, thật ra bọn họ là bạn hay địch?
Một lúc lâu, La Nguyệt Nương bình tĩnh mở miệng: “ Các ngươi là người nào? Nếu là giang hồ đồng đạo, thỉnh cầu cho biết tên họ, hôm nay nếu La Nguyệt Nương không chết, ngày khác sẽ có báo đáp.”
Mấy hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, lập tức ôm đao hành lễ với La Nguyệt Nương, hắc y nhân dẫn đầu cung kính nói: “ La cô nương nói quá lời. Chúng ta là thuộc hạ dưới trướng Phương Tranh Phương đại nhân tại kinh thành, Phương đại nhân biết được La cô nương gặp nạn, đặc phái chúng ta lên núi, thiếp thân bảo hộ La cô nương, còn Phương đại nhân đang gấp rút suất quân, chắc cũng sắp đến.”
La Nguyệt Nương nghe vậy ngẩn người, sau đó trong trái tim đầy rẫy niềm vui sướng và cảm động thật lớn, hai hàng nước mắt bất tri bất giác rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp: “ Hắn…hắn tới cứu ta?”
Hắc y nhân che mặt, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng giọng nói phảng phất mang theo ý cười: “ Đúng vậy, La cô nương. Phương đại nhân lĩnh năm ngàn quân sĩ, đang hành quân gấp suốt đêm, đang hướng tới Thanh Long sơn. Đại nhân đã dặn chúng ta, không để cho cô nương bị tổn thương mảy may, bằng không xử phạt theo quân pháp.”
Đám thổ phỉ ở bên cạnh nghe được, không khỏi bắt đầu hoan hô, vừa rồi La Nguyệt Nương được cứu trở về, đối với bọn họ mà nói rốt cục được ông trời phù hộ, nhưng bốn trăm thổ phỉ của Dương Thuận Đức còn ở bên ngoài, nguy cơ chưa được giải quyết, sinh mạng mọi người vẫn đang bị uy hiếp cường liệt, nghe được hắc y nhân nói xong, đám thổ phỉ lúc này mới hoàn toàn thả lỏng tâm tình, triệt để hét to hưng phấn, loại cảm giác may mắn khi tìm được đường sống trong chỗ chết, làm tình tự của bọn hắn thật sự cần phải tìm được nơi phát tiết.
“ Nhị đương gia thật hay.”
“ Đã làm quan còn không quên ngày trước, là một hán tử, Hồ Lão Tam ta triệt để khâm phục!”
“ Con mẹ nó đừng nói bậy, nhị đương gia làm quan trước, sau đó mới làm nhị đương gia.”
“ Theo ta nghĩ, nhị đương gia lần này tới cứu chúng ta, sợ rằng chủ yếu là vì đại đương gia.”
“ Có lý có lý.”
La Nguyệt Nương ngây ra một lát, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay ôm mặt, ô ô bật khóc, áp lực sinh tồn thật lớn hoàn toàn biến mất không nhìn thấy, nàng bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác hạnh phúc đến muốn ngất đi.
Hắn tới cứu ta, hắn tới cứu ta! Trong lòng hắn vẫn luôn có ta!
Con của chúng ta rốt cục có thể sinh ra trên đời này, hài tử thật may mắn, phụ thân của nó, đang suất lĩnh thiên quân vạn mã, từ trong cuồn cuộn phong trần đánh tới, cứu lấy tính mạng của hài tử.
Nghĩ tới đây, nước mắt La Nguyệt Nương rơi như mưa. Toàn bộ ủy khuất chua xót và cừu hận, phảng phất đều theo giọt nước mắt trong suốt chảy đi, không còn một tia tiếc nuối.
Dương Thuận Đức và đám thủ hạ giật mình nhìn sơn môn, nghe được đám thổ phỉ bên trong hoan hô thật lớn, tất cả nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ lạ.
“ Bọn họ, bọn họ đang vui vẻ chuyện gì? Không phải chỉ là lấy lại được mạng sống sao? Lão tử chỉ cần ra lệnh, vẫn phải tiếp tục chết, có cần vui vẻ đến như thế sao?” Dương Thuận Đức không giải thích được vuốt cằm, thì thào tự nói.
Ngay lúc hắn còn chưa giải thích được, ông trời đã cho hắn đáp án.
Rất xa, một trận thanh âm sắt thép ma sát lẫn nhau từ dưới chân núi xa xa truyền đến, ngay sau đó, tiếng bước chân chỉnh tề, tiếng va chạm của đao kiếm trường mâu, theo thứ tự truyền vào trong tai mọi người. Rất nhanh, sắc mặt mọi người đều thay đổi, trong ánh mắt mọi người nhìn nhau, truyền lại cùng một tin tức.
Quân đội!
Chỉnh tề như vậy, mơ hồ mang theo thanh âm sát phạt, ngoại trừ quân đội, vốn không còn khả năng thứ hai.
Biểu tình càn rỡ đắc ý của Dương Thuận Đức đã biết mất vô tung vô ảnh, ngược lại biến thành vẻ mặt tái nhợt kinh nghi bất định.
Rất nhanh, sự kinh nghi của hắn biến thành tuyệt vọng.
Dưới ánh trăng sáng tỏ và ánh lửa thiêu đốt hừng hực, một chi quân đội rậm rạp áo giáp sáng ngời, tay cầm trường mâu cung tiễn, bước chân chỉnh tề, đi đến cách bọn họ khoảng chừng hai mươi trượng thì dừng lại, sau đó cấp tốc bày thành đội ngũ, tấm chắn bên ngoài, trường mâu bên trong, cung tiễn lên dây, đồng loạt nhắm ngay Dương Thuận Đức và đám thổ phỉ đang lo sợ lúng túng bên người hắn.
Toàn bộ tràng cảnh bỗng nhiên an tĩnh xuống tới, không ai nói, mọi người cứ lẳng lặng đối diện. Khác nhau chính là, trong ánh mắt Dương Thuận Đức và đám thổ phỉ thủ hạ toát ra một mảnh tuyệt vọng và trống rỗng, mà chi quân đội cách bọn họ không xa lại toát ra ánh mắt trào phúng và lạnh lùng, đó là loại trào phúng đối với kẻ yếu, là sự lạnh lùng đối với sinh mạng.
Dương Thuận Đức chỉ cảm thấy tay chân băng lãnh, mồ hôi lạnh như hạt đầu không ngừng chảy xuống gương mặt xấu xí, ánh mắt kinh nghi không ngừng nhìn chi quân đội ngay trước mặt. Trong lòng ôm ấp một nghi vấn, giống như nước sông thao thao, liên tục hiện lên, cuồn cuộn.
Vài thanh âm tranh chấp đánh vỡ sự trầm mặc trước mắt.
“ Phương huynh, ngươi cứu phu nhân tất cả mọi người có thể hiểu được, nhưng ngươi cứu xong thì phải nhanh chóng hạ lệnh giải quyết. Còn chuyện vào rừng làm cướp, dù sao cũng không phải là vương đạo.” Đây là thanh âm của Thái Vương.
“ Đúng vậy, Phương huynh, không, Phương đại nhân, ngươi giận dữ xông vào trận địa vì hồng nhan, xác thực là một hán tử, tiểu đệ thật là vô cùng bội phục, nhưng ngươi cũng không thể quá đáng, cứu người toàn vẹn thì thôi, chẳng lẽ ngươi dự định dẫn năm ngàn quân sĩ ở lại trên núi này luôn sao? Ngươi đừng quên, chúng ta có hoàng mệnh trong người, Giang Nam còn có chuyện quan trọng cần làm.” Thanh âm Tiêu Hoài Viễn lộ ra vài phần hoảng loạn.
“ Tất cả quyết định của đại nhân đều là đúng cả. Đại nhân nói như thế nào, thuộc hạ liền làm như thế, những lời này phóng khắp bốn biển đều chuẩn xác.” Thanh âm Ôn Sâm rõ ràng hiền lành hơn, vỗ mông ngựa rung trời.
“ Cãi cái gì cãi cái gì! Mẹ nó! Có thấy xui không? Lão tử tới cứu lão bà của ta, quan hệ gì tới các ngươi? Cả đám làm như bị đào phần mộ tổ tiên, có cần làm vậy không, mau tránh ra mau tránh ra! Đừng ngăn ta, ta mới là khâm sai, hiểu chưa?”
“ Phanh.”
Tiếng pháo hiệu vang lên, đại biểu cho thiên tử, võng lọng, kim qua lễ trượng và cờ xí lần lượt xuất ra, đồng la vang lên, thanh âm quanh quẩn không dứt bên trong sơn trại u tĩnh.
Dương Thuận Đức liếc mắt quan sát chi quân đội đang phô trương thanh thế khổng lồ, môi run run, nước mắt liền rớt xuống tới, một hán tử cao năm thước lại ngồi xổm dưới đất khóc như một hài tử thương tâm ủy khuất, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng bi phẫn.
Mấy trăm thổ phỉ tranh giành đánh nhau trong một ổ cướp ở trong khe núi mà ngay cả chim cũng không đẻ trứng, cũng không chiêu ai chọc ai, thế nào lại đưa tới cả khâm sai trong kinh thành? Hoàng đế ngồi trong Tử Cấm Thành chẳng lẽ rất nhàn rỗi sao? Dù là loại chuyện linh tinh này cũng đều phải quản? Lão nhân gia cũng quá để mắt tới đám thổ phỉ chúng ta quá đi a.
Đám thổ phỉ thủ hạ của Dương Thuận Đức vẻ mặt kinh sợ lui thành một đoàn, sắc mặt tái nhợt, cả người giống như bị bệnh sốt rét đối mặt với chi quân đội trang bị hoàn mỹ, sát khí lành lạnh, bọn họ căn bản không khơi dậy nổi chút dũng khí phản kháng nào, tựa hồ hoàn toàn đã quên vừa rồi trước mặt La Nguyệt Nương bọn họ đã biểu hiện kiêu ngạo vênh váo ra sao.
Bên dưới võng lọng, một nam tử trẻ tuổi đầu đội ô sa thân mặc quan phục nhị phẩm sắc mặt hoảng loạn đi ra, dùng sức búng ngón tay, dưới sự hộ vệ của đám thủ hạ Ảnh Tử, hét lên: “ Nguyệt Nương, Nguyệt Nương, nàng đâu rồi, có bị chiếm tiện nghi hay không? Tên vương bát đản nào dám khi dễ lão bà của ta, ai, ai? Đứng ra đây cho lão tử!”
Dương Thuận Đức nghe vậy chân mềm nhũn, ngã đầu ngồi bệch trên mặt đất. Trên Thanh Long sơn, ngoại trừ La Nguyệt Nương, còn có nữ nhân khác sao? Lẽ nào La Nguyệt Nương đã cùng khâm sai đại thần trong kinh thành quan hệ? Con…con mẹ nó cũng quá vô nghĩa đi a?
Rất nhanh lời suy đoán của hắn liền thành hiện thực.
Rất xa, thanh âm nghẹn ngào của La Nguyệt Nương từ bên trong sơn trại truyền ra, thanh âm có vẻ khàn giọng: “ Ta…ta không sao, ngươi phải cẩn thận.”
Phương Tranh nghe vậy vui mừng. Một đường hành quân thật gấp, trong lòng luôn bất ổn, lúc này nghe được thanh âm của La Nguyệt Nương, rốt cục hoàn toàn thả lỏng. Lập tức Phương Tranh thay vào vẻ mặt hung hăng, lướt qua chúng thuộc hạ, lại ngưng mắt nhìn Dương Thuận Đức cùng đám thổ phỉ thủ hạ, nhìn tới nhìn lui, ánh mắt giống như một con sói đói đang tìm kiếm con dê mập trong đàn để xuất thủ, đặc biệt rợn người.
Sau đó Phương Tranh đưa tay ra, phi thường chuẩn xác chỉ ngay Dương Thuận Đức, ngửa mặt nói: “ Lười lao lực tìm, trong đám người các ngươi, chỉ có ngươi là khó coi nhất, làm cho người thấy ghét! Lão tử không nhận người khác, chính là ngươi!”
Dương Thuận Đức không dám tin tưởng sờ sờ mặt mình, rất rõ ràng, hắn đối với sự xấu xí của mình còn chưa hoàn toàn nhận thức.
Sau sơn môn, đám thổ phỉ bên người La Nguyệt Nương cùng kêu lên tán thưởng: “ Nhị đương gia anh minh thần võ!”
Phương Tranh thấy mình quả nhiên đã chỉ trúng, lông mày không khỏi nhướng lên, sau đó phun nước miếng xuống mặt đất, nhe răng cười nói: “ Con mẹ nó, dám khi dễ lão bà của ta, không tệ không tệ, quả nhiên là anh hùng hảo hán! Ngươi thật may mắn, nơi này chúng ta có khoảng hơn hai trăm loại hình phạt, đang chờ ngươi đi nếm thử, nếu như ngươi bị chết quá thống khoái, xem như lão tử xin lỗi ngươi. Người đâu, bắt tên hỗn đản này cho lão tử!”
Hai thuộc hạ Ảnh Tử ứng tiếng, xông lên phía trước, ngay trước mặt đám thổ phỉ hơn bốn trăm người, hai tay thò ra, giống như nắm con gà con nhấc Dương Thuận Đức đang xụi lơ mang tới, không nói hai lời liền móc ra sợi dây, trói chặt hắn chẳng khác gì tiểu thụ thụ, tư thế đặc biệt phong tao.
Liếc mắt nhìn bốn trăm thổ phỉ còn lại, Phương Tranh cười nhạt mấy tiếng, trong mắt hiện lên sát khí dày đặc: “ Đám vương bát đản các ngươi cũng không phải thứ tốt gì, người đâu, tiêu diệt hết tất cả bọn họ!”
Phùng Cừu Đao nghe vậy bước về phía trước một bước, lớn tiếng quát to: “ Cung tiễn thủ chuẩn bị! Bắn cung!”
Mưa tên khắp bầu trời theo mệnh lệnh của Phùng Cừu Đao, giống như châu chấu hướng đám thổ phỉ bay đi, tiếng kêu rên thảm thiết trước sơn môn vang lên bên tai không dứt, quanh quẩn bên trong sơn cốc u tĩnh trống trải, cộng thêm khí tức kinh khủng làm kẻ khác sợ run.
Đây là một hồi tàn sát đơn phương, hơn bốn trăm thổ phỉ căn bản ngay cả dũng khí hoàn thủ và cơ hội cũng không có, dưới số lượng và chất lượng chiếm ưu thế tuyệt đối, trước mặt quân đội chính quy triều đình, bọn họ dù là gà đất chó ngói cũng không bằng, hai đợt mưa tên rải xuống, hơn bốn trăm danh thổ phỉ kêu rên thảm thiết liền biến mất.
Sinh mạng của con người rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức chỉ một lần hô hấp liền mất đi.
Phùng Cừu Đao vung tay lên, hơn ngàn sĩ binh cầm mâu tiến lên, bắt đầu quét tước chiến trường, gặp thổ phỉ còn hấp hối, bọn lính liền không chút nào lưu tình dùng trường mâu đâm xuống, thẳng đến khi triệt để chết đi mới thôi.
Toàn bộ. Quá trình tàn sát nhanh phi thường, nhanh đến mức thậm chí mọi người còn chưa kịp làm ra phản ứng, trong tích tắc hơn bốn trăm thổ phỉ liền thành một đống thi thể nằm trên mặt đất.
Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn đứng ngay phía sau Phương Tranh, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt. Sau đó sắc mặt hai người trắng nhợt, mở to hai mắt kinh khủng, cúi người dùng sức nôn mửa, vừa nôn vừa chỉ vào Phương Tranh, phỏng chừng muốn mắng ra lời thô tục, đáng tiếc nhất thời còn không mở miệng được.
Phương Tranh không thèm quản phản ứng của mọi người, mấy bước chạy tới trước sơn môn, vỗ cửa hét lớn: “ Nguyệt Nương, Nguyệt Nương! Nàng ở đâu? Mau mở cửa!”
Sơn môn “ ba” một tiếng mở ra, La Nguyệt Nương đong đầy nước mắt đứng ngay trước mặt Phương Tranh. Trên gương mặt tái nhợt mang theo vài phần mỉm cười, giống như một vị thê tử đang nghênh tiếp phu quân quay về nhà, ấm áp mà điềm nhiên.
Viền mắt Phương Tranh cũng có chút ướt át, nữ nhân này tính tình quật cường, nhưng luôn luôn khiến cho hắn hồn oanh mộng khiên( nhung nhớ), đêm tối trăm dặm chạy tới, nhờ phúc trời ban, cuối cùng cũng không tạo thành chuyện ăn năn di hận thiên cổ, cứ như vậy là đủ rồi, sống, so với thứ gì đều tốt hơn.
Vươn hai tay, Phương Tranh lộ ra nét mỉm cười, nhẹ nhàng đi ra phía trước, hắn dự định đem nữ nhân này ôm vào trong ngực, trấn an sự kinh hoảng và bất an của nàng, phía sau nữ nhân, cần nhất, chính là vòm ngực rộng của nam nhân.
La Nguyệt Nương tiến lên vài bước, đối mặt đôi tay mở toang của Phương Tranh, gương mặt bỗng nhiên trầm xuống, hai tay chộp tới, không nhẹ không nặng chụp tới, kéo hai tay Phương Tranh ngược ra phía sau, sau đó lại thò ra một tay bóp lấy cổ hắn, một đường kéo tới khuê phòng của nàng.
“ Qua đây! Lão nương có việc hỏi ngươi!”
Năm ngàn binh sĩ đi theo Phương Tranh đến thật quá sợ hãi, đều hét lớn: “ Bảo hộ đại nhân!” Sau đó cầm binh khí xông lên muốn cứu người.
Phùng Cừu Đao quát to: “ Tất cả đều câm miệng! Đứng tại chỗ không cho phép nhúc nhích!”
Các binh sĩ không hiểu gì nhìn Phùng Cừu Đao, thần sắc tràn đầy nghi hoặc.
Phùng Cừu Đao khí định thần nhàn nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm nói: “ Thực sự là nhiều chuyện! Chuyện nhà người khác các ngươi chen vào làm gì?”
Dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, Phương đại nhân một đường kêu thảm bị quản chế dưới dâm uy của nữ ma đầu.
“ Ai nha! Buông tay! Mau buông tay! Nhiều người nhìn như vậy. Nàng có thể chừa chút mặt mũi cho ta không.”
Con quỷ nhỏ, đàn bà thối, gặp mặt liền động thủ, không có chút ôn nhu, ngày tháng sau này làm sao qua đây! Ly hôn! Kiên quyết ly hôn! Hài tử về ngươi, phòng ở về ta!
“ Ba!”
Hai người xô đẩy đi vào phòng, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cửa phòng hung hăng đóng lại.
Bên trong khuê phòng, La Nguyệt Nương trở tay xô Phương Tranh lên giường, giường làm bằng gỗ cây tử đàn, tản ra hương vị thơm ngát của nữ tử.
“ Ngồi xuống, ta hỏi ngươi…”
Lời còn chưa dứt, thần sắc Phương Tranh bật người bắt đầu kinh hãi, hai tay ôm ngực, kinh khủng the thé giọng: “ Nàng muốn làm gì? Còn tới? Bên ngoài nhiều người như vậy?”
La Nguyệt Nương cau mày: “ Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Phương Tranh suy sụp, nhận mạng nhắm mắt lại, nước mắt khuất nhục lướt qua khóe mắt, sau đó ngã chỏng vó nằm lên giường, động tác phi thường thành thạo.
“ Đến đây đi, nhất hồi sinh, nhị hồi thục, chỉ cầu động tác của ngươi ôn nhu một chút. Không nên thô lỗ như vậy.” Nói xong nước mắt Phương Tranh cũng chảy xuống: “ Ngươi nhất định phải thông cảm cho ta, nhiều nhất ba lần, không thể hơn nữa!”
“ Phanh!”
“ A…”
“ Ta đánh chết tên hỗn đản đầu óc dơ bẩn như ngươi!”
Truyện khác cùng thể loại
1298 chương
74 chương
59 chương
37 chương
42 chương