Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 295 : Lại bị gõ trộm một côn (2)
“ Hừ! Ngươi là người phương nào? Bổn vương có việc phải rời khỏi kinh thành, trong kinh thành người nào dám ngăn cản bổn vương?”
Đạo thân ảnh kia ngâm nga hừ một tiếng, giễu cợt nói: “ Cái gì mà bổn vương mới chả vương bát đản, ngươi nói chuyện cùng ta mà dám đứng cao như vậy, còn biết lễ nghi phép tắc hay không? Người đâu, đám vương bát đản này giả mạo vương gia, hung hăng càn quấy xông tới mở cửa thành có mưu đồ bất chính, mau giáo huấn bọn chúng một trận cho lão tử!”
Mới vừa nói xong, bỗng nhiên phía sau đạo thân ảnh kia chợt xuất hiện hơn một trăm tên thị vệ, tiếp theo cước bộ linh hoạt nhanh chóng hướng đám thị vệ của Thọ vương mà tấn công.
Đến lúc này Thọ vương mới nghe ra đạo thân ảnh đang nói chuyện là ai, tựa như bừng tỉnh đại ngộ nói: “ Là ngươi! Phương….”
Thọ vương còn chưa dứt lời, dưới hạ bàn liền trúng một cước tạt ngang của một gã thị vệ, tình huống quá đỗi bất ngờ cho nên không kịp phòng ngự, thân thể của hắn đang đứng trên càng xe ngựa liền ngã lộn cổ xuống bên dưới mặt đất.
Lúc này thị vệ của Phương Tranh đang giao thủ cùng thị vệ của Thọ vương. Hơn một trăm người bao vây chung quanh mười người tại cửa thành nhỏ hẹp, tình huống hiện giờ không cần nói đến đạo nghĩa, bình thường nhóm thị vệ của Phương Tranh cứ hai ba người quần ẩu một, dưới những trận quyền cước loạn đả, đám người của Thọ vương chớp mắt bị hạ gục đo ván nằm dài trên mặt đất.
“ Mau tránh ra, tránh ra! Để cho lão tử đạp thêm mấy cước nữa!” Đạo thân ảnh đầu lĩnh không kìm nén được xúc động, dạt hai gã thị vệ đang bảo hộ an toàn bên cạnh hắn ra, cực kì hưng phấn chạy đến trước mặt Thọ vương đang đau đớn quỳ rạp trên mặt đất. Không nói hai lời liền nhảy tới hướng lên trên sống lưng của Thọ vương mà hung hăng đạp xuống, thẳng cho đến khi Thọ vương gào khóc thảm thiết, nhưng đám thị vệ của Thọ vương sớm đã nằm gục trên mặt đất mà rên rỉ cả rồi! Nào có người đủ sức bước đến cứu hắn?
Sau khi đạp được một lúc, đạo thân ảnh cầm đầu mới bày ra bộ dạng thỏa mãn tâm nguyện, thở dài một tiếng lập tức hô lớn: “ Thôi, mau chóng rút lui!”
Theo tiếng hiệu lệnh hơn một trăm thân ảnh chớp mắt liền biến mất vô ảnh vô tung, quả thật ứng với câu nói đến như cuồng phong mà đi như bôn lôi. Trong thông đạo nhỏ hẹp tại cổng thành chỉ còn lại Thọ vương cùng hơn mười gã thị vệ của hắn đang nằm dài trên mặt đấy, thống khổ rên rỉ.
Tấm rèm che của xe ngựa được vén lên, Tôn Quế biểu tình hoảng hốt nhảy xuống xe ngựa, cuống quýt hỏi: “ Điện hạ, điện hạ ngài có chuyện gì không?”
Thọ vương mặt mũi bầm dập, cánh tay run run vịn vào càng xe ngồi dậy, thanh âm run rẩy mà bi phẫn nói: “ Phương….Phương Tranh….Ngươi đừng tưởng rằng trời tối mà bổn vương không nhận ra được ngươi! Dám ám toán bổn vương…Ngươi cứ chờ đó….”
Sau khi hành hung người ta xong, Phương Tranh dẫn thuộc hạ vọt đi thật xa, lúc này đang ở dưới gốc cây trên đường cái, một bên dùng sức thở, một bên cất tiếng cười to không thôi.
Ôn Sâm sắc mặt tái nhợt thở hổn hển nói: “ Đại…Đại nhân, chúng ta vừa rồi…có phải đã đánh Vương gia hay không a!”
Ôn Sâm cho rằng được đi theo Phương đại nhân thật sự chính là một việc kích thích nhất trong cuộc đời của hắn, cũng đồng dạng là tối liều mạng. Trong nguyên tắc làm người của hắn, chưa có từng nghĩ qua sẽ có một ngày động thủ đánh Vương gia? Vương gia a! Nhi tử của hoàng thượng, thân phận tôn quý như thế a! Lão thiên gia! Phải chăng bản thân ta đã rất không giữ được bình tĩnh!
Phương Tranh nghe vậy sắc mặt nghiêm trang, biểu tình cứng rắn: “ Nói bậy! Cái gì mà Vương gia! Tên gia hỏa đó chính là Vương gia giả mạo! Tất cả các ngươi đều nghe rõ cả chưa?”
“ Chúng ta chuyện gì cũng đều không làm! Khi sự tình diễn ra, chúng ta đang ngồi trên thành lầu uống rượu nói chuyện phiếm. Nếu như ai dám tiết lộ chuyện này ra ngoài, hừ hừ, ngày hôm nay chính các ngươi cũng có tham dự một phần, hậu quả như thế nào không cần ta phải nói rõ ràng cho các ngươi biết, hiểu cả chưa?”
Hơn một trăm gã thị vệ nghe Phương Tranh nói đều e sợ, đồng thanh vâng dạ gật đầu đáp ứng.
Phương Tranh đại hỉ, vung tay lên: “ Đi, lão tử mời các ngươi đi uống rượu! Con mẹ nó! Hôm nay quả nhiên sảng khoái, ha hả!”
Mọi người đang chuẩn bị thả cước bộ, bỗng nhiên Phương Tranh kêu lên: “ Chậm đã!”
Mọi người dừng lại khó hiểu nhìn hắn.
Bất thình lình ánh mắt của Phương Tranh trở nên căng thẳng, hơi giật mình nhìn sang Ôn Sâm, lẩm bẩm tự nói: “ Mới vừa rồi Thọ vương nói muốn ra khỏi thành? Ta nhớ không lầm chớ?”
Ôn Sâm vội vàng gật đầu: “ Đúng thế ! Thưa đại nhân.”
“ Trời đã muộn như vậy, bên ngoài thành lại đang hỗn loạn phong ba, hắn muốn ra khỏi thành làm chuyện gì?” Phương Tranh nhăn mặt trầm ngâm nói.
Đám thị vệ đồng loạt lắc đầu.
Nghĩ cả nửa ngày không có đáp án, Phương Tranh cắn răng một cái: “ Không quản hắn muốn ra khỏi thành để làm chi, hiện giờ đang trong đoạn thời gian phi thường nhạy cảm. Cho dù hắn có muốn ra khỏi thành để tìm gốc cây treo cổ tự vẫn, thì lão tử cũng sẽ không để cho hắn được thỏa mãn tâm nguyện! Người này là một nhân vật cực kì nguy hiểm, không thể không đề phòng được.”
Phương Tranh quay người bước nhanh về phía thành tây nói theo: “ Đi! Chúng ta trở về một lần nữa, đem Thọ vương khống chế lại, hừ! Thời kì phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, coi như hoàng thượng có biết cũng sẽ không trách tội chúng ta….”
Đám thị vệ nghe Phương Tranh nói như thế, nhất đều thả lỏng tâm tình, sôi nổi lớn tiếng phụ họa. Đoàn người lại tiền hô hậu ủng chạy như bay về phía cửa thành, biểu tình trên mặt mọi người đều phấn khởi hoan hỉ vui như ăn tết vậy.
Cửa thành tây, trong thông đạo nhỏ hẹp.
Hôm nay xem như Thọ vương gặp nhiều tai họa, thị vệ bên người tất cả đều bị thu thập không nói, ngay cả chính bản thân hắn cũng thụ thương nghiêm trọng. Nhìn mười mấy tên thuộc hạ dìu dắt nhau đứng lên, mặt mày tang thương giống như đưa đám, Thọ vương nhịn không được cả giận hừ một tiếng.
“ Đem cổng thành mở ra, trước tiên chúng ta cứ ly khai khỏi thành đã, cái nhục ngày hôm nay bổn vương ghi nhớ, ngày khác tất sẽ có sở báo!”
Nói xong Thọ vương ngoan độc trừng mắt lườm đám binh sĩ Thành Vệ quân đang đứng canh gác cách đó không xa.
Ngay sau đó đám thị vệ của hắn chuẩn bị tiến lên mở cổng thành, nhưng đúng lúc này bỗng nhiên nghe được một cái thanh âm hung hăng càn quấy đến cực điểm: “ Mau tránh ra, mau tránh ra! Đừng ngăn cản bổn tướng quân nói mà!”
Thọ vương cùng cả đám thị vệ đều giật mình, cái thanh âm này vừa rồi không phải đã hạ lệnh ẩu đả Vương gia hay sao? Hắn như thế nào còn dám quay lại?
Quay đầu phóng mắt nhìn lại đã thấy hơn một trăm tên thị vệ vây quanh một người nam tử trẻ tuổi đang hướng cổng thành đi tới. Lần này trong tay của bọn hắn đều cầm đuốc, dưới ánh lửa bập bùng càng tôn thêm biểu tình lưu manh cần ăn đòn của gã nam tử trẻ tuổi, hai con ngươi loạn chuyển lăn lông lốc, tựa hồ như tại bất kì thời khắc nào cũng đang đánh chủ ý phá hư, đi trên đường thì cợt nhả lỏng lẻo, không phải Phương Tranh thì là ai?
Phía sau hắn hơn một trăm gã thị vệ cũng học theo bộ dáng, tựa như cùng một cái khuôn mẫu in ra, cả đám người thân ảnh liêu xiêu tiêu sái tiến tới, nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy khó chịu. Nếu như lột bỏ trang phục quân nhân trên người, bọn chúng nhìn cũng không khác gì một đám thổ phỉ ngang ngược càn quấy, đâu có giống bộ dạng của người mang nghiệp binh gia.
Phương Tranh đẩy vài tên thị vệ của Thọ vương đứng chắn ngang ở cửa thành ra, liền nhìn thấy Thọ vương mặt mũi tím bầm đang ngồi ở trên xe ngựa cười lạnh nhìn hắn, thỉnh thoảng khuôn mặt đau đớn còn giựt giựt thêm vài cái. Phương Trah không khỏi cả kinh, nghiêng đầu ghé sang bên tai Ôn Sâm nói nhỏ: “ Ta vừa rồi đem hắn đánh ác như vậy sao?”
Ôn Sâm biểu tình khổ não, không ngừng gật đầu liên tục.
“ Hắc hắc, nghiệp chướng a!” Phương Tranh lắc đầu thở dài, biểu cảm đồng tình nói.
Theo sau đó Phương Tranh bắt đầu chấn chỉnh lại tinh thần, điều chỉnh diễn cảm một chút, tiếp đó bước dài tới trước mặt Thọ vương, diễn cảm dường như bi thống mà dường như tang thương, lớn tiếng khóc lóc: “Thọ vương điện hạ! Thọ vương điện hạ! Ngài làm sao vậy? Ngài không có chuyện gì đó chứ? Vừa rồi hạ quan nghe nói có kẻ hành hung người ở cửa thành phía tây, liền tức tốc mang theo nhân mã chạy tới đây viện trợ, không nghĩ rằng…Ô ô ô hạ quan vẫn đến chậm mất một bước…Ô ô ô!”
“ Ngươi….ngươi…” Thọ vương biểu tình lúc trắng lúc xanh, cánh tay run run chỉ thẳng vào Phương Tranh nói không nên lời.
Đám thị vệ bên người Thọ vương cũng tức giận đến mức cả người run rẩy, đã gặp qua nhiều loại vô sỉ nhưng chưa thấy qua kẻ nào vô sỉ như hắn! Con mụ nội nhà nó! Chính mình động thủ đánh người, chớp mắt một cái liền giả bộ thành người nhân nghĩa, dường như những chuyện vừa rồi hoàn toàn không có quan hệ cùng hắn, một người làm sao có thể mặt dày vô sỉ đến mức độ như thế này a?
“ Phương Tranh, đủ rồi! Ngươi đừng có diễn trò trước mặt bổn vương nữa! Hôm nay ta nhớ kĩ ân huệ của ngươi, ngày sau sẽ báo lại gấp trăm ngàn lần!” Thọ vương cả giận nói.
Luận tâm tính nóng nảy của Thọ vương, chỉ sợ rằng lúc này sớm đã nhịn không được mà tung quyền đầu. Nhưng tiểu sự nhịn không được sẽ loạn đại mưu, Thọ vương nóng lòng muốn rời khỏi kinh thành, thầm nghĩ nếu như đánh Phương Tranh có thể sẽ gây thêm cho chính mình rất nhiều phiền toái không cần thiết, đoạn thời gian này đang phi thường nhạy cảm, hắn không muốn đại nghiệp bao năm qua khổ cực tính toán lại xảy ra biến cố. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thọ vương mạnh mẽ nuốt cục giận này vào trong lòng, nộ hỏa bừng bừng phất tay ra hiệu cho đám thị vệ lui sang một bên.
Phương Tranh hồn nhiên chưa tỉnh, vẫn bi thương khóc ròng: “ Không cần báo đền đâu! Đây đều là chuyện mà hạ quan nên làm… Ô ô ô, Thọ vương điện hạ, để hạ quan đỡ ngài đi khám đại phu, nhìn bộ dáng của ngài bị đánh cũng thật là thảm a! Kẻ hành hung ngài quả thật không còn một chút nhân tính, táng tận lương tâm, trong lòng của hạ quân thật sự cảm thấy bi phẫn thay cho điện hạ a!”
Đám thị vệ của Phương Tranh chứng kiến hắn biểu diễn kĩ xảo, cũng hơi giật mình đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều đã bành trướng đến mức đỏ bừng.
Đi theo Phương đại nhân, một nửa thì thống khoái nhưng nửa còn lại cũng là khuất nhục, con mẹ nó thực sự đúng là cả trăm tư vị cảm xúc pha trộn!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
31 chương
33 chương
39 chương
64 chương
40 chương