Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 293 : Trung phục (2)

U Châu tiên phong doanh, xong! Trong tích tắc đó, kỵ binh hai bên đã va chạm vào nhau, sự va chạm cực nhanh, bắn ra lửa hoa sắt thép giao nhau, rất nhanh, mấy ngàn kỵ binh tiên phong doanh của Triệu Phàm, giống như một cành hoa nhập vào biển rộng vô biên, trong nháy mắt liền bị hơn vạn đội ngũ kỵ binh đối diện bao phủ hoàn toàn. Sau nửa canh giờ, chiến đấu kịch liệt kết thúc, cơn sóng công kích đầu tiên của Sài Mộng Sơn đã toàn bại cáo chung, tiên phong doanh năm ngàn kỵ binh, bao quát ái tướng Triệu Phàm của hắn ở bên trong, toàn quân bị diệt. Thừa dịp chiến đấu kịch liệt, phục binh đối diện Sài Mộng Sơn, quân đội đã bố xong trận hình. Trận hình giống như một cái võng lớn, miệng võng đối diện Sài Mộng Sơn. Sắc mặt Sài Mộng Sơn tái nhợt, tuyệt vọng, nhưng trong lòng lại hứng khởi một cảm giác buồn cười. Không ngờ chẳng bao lâu, mình lại biến thành một con mồi bị lọt vào trong võng? Đương nhiên, giờ này khắc này, hắn đã không còn cười nổi nữa. Dưới bóng đêm, cây đuốc của phục binh càng điểm càng nhiều. Đã chiếu sáng phía bắc Trường Giang giống như ban ngày. Ánh mắt Sài Mộng Sơn tùy ý đảo qua, liền đã biết rõ, phục binh ngay đối diện, binh lực tổng cộng có hơn tám vạn người, đây là chi binh mã của ai? Vì sao đối với chiến pháp bày binh bố trận của mình lại quen thuộc như vậy? Trong bốn quân bảo vệ xung quanh kinh thành, tuyệt đối không có lĩnh binh đại tướng hiểu rõ chính mình như vậy, ngoại trừ kinh thành bốn quân, còn ai vào đây? Đáp án rất nhanh công bố. Pháo hiệu vang lên, dưới ánh lửa sáng ngời, đối diện đi ra một con ngựa, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hơn mười vạn người có mặt, giống như đang lững thững trên sân vắng, chậm rãi tiêu sái đi tới trung gian giằng co giữa hai quân, hướng đối diện cao giọng cười, thanh âm hào sảng nhưng cũng không mất nho nhã: “ Sài tướng quân, năm năm trước gặp nhau tại kinh thành, đã lâu không gặp.” Sài Mộng Sơn nghe vậy mặt xám như tro tàn, thẳng đến lúc này, nghe thanh âm kia, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Là hắn? Sao là hắn? Hắn lẽ ra phải ở biên quân, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này? Giờ này khắc này, Sài Mộng Sơn cảm giác được một cái tròng vô hình, đang tròng trên đầu của hắn, đang chậm rãi buộc chặt. Tâm tình Sài Mộng Sơn kích động, giục ngựa đi ra. Đứng đối diện với vị tướng lĩnh kia, khuôn mặt hắn co quắp, cắn răng ác giọng nói: “ Đổng Thành, ngươi là chủ tướng biên quân Hạ Châu, lúc này xuất hiện ở đây, ý muốn như thế nào?” Bộ đội mai phục đội quân của Sài Mộng Sơn, chính do chủ tướng Đổng Thành suất lĩnh, Hạ Châu biên quân. Đổng Thành không chút hoang mang cười cười, hướng Sài Mộng Sơn xa xa chắp tay nói: “ Bổn tướng quân ở đây chờ Mộng Sơn huynh đã lâu, thái tử mưu phản, đã bị hoàng thượng biết rõ, hiện tại đã bị rơi vào vòng vây, ân, cũng giống như tình cảnh hiện tại của Mộng Sơn huynh. Mộng Sơn huynh tiếp viện thái tử, hà cớ gì đến bây giờ mới đến?” Sài Mộng Sơn cả kinh, vẫn chưa đáp câu hỏi của hắn, trái lại hỏi: “ Ngươi ra hết binh mã Hạ Châu, đến kinh thành là phụng mệnh người nào? Buông tha việc đóng quân Hạ Châu, nếu người Đột Quyết nam hạ, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?” Đổng Thành nghe vậy, sắc mặt tao nhã nhất thời tối sầm, hắn đang nhớ tới vị tướng quân thủ bị kinh thành cợt nhả, không hề nghiêm túc kia. Tên kia, quả thật là một bại hoại! Nửa tháng trước, Đổng Thành phụng theo mật chiếu của hoàng thượng, bí mật vào kinh thành, nhưng chuyến này hắn cũng không gặp mặt hoàng thượng, hoàng thượng mệnh cho Phương Tranh ở ngoài đại doanh của Ảnh Tử ngoài thành thay mặt triệu kiến hắn, hướng hắn nhắn nhủ mệnh lệnh điều binh. “ Dùng biên quân đối phó biên quân, chiêu này gọi là lấy độc trị độc, oa ha ha ha, di? Đổng tướng quân, sắc mặt của ngươi vì sao lại đen thui như thế? Thật khỏe mạnh, ha ha.” Lúc đó Phương Tranh vỗ bờ vai của hắn, cười đến phi thường đáng ghét. “ Tướng quân, cách dùng từ của ngươi có thể chính xác một chút hay không? Hạ Châu biên quân của ta vì sao lại biến thành độc vậy?” Đổng Thành cắn răng, bất mãn trừng mắt nhìn Phương Tranh. “ Na…mượn đao giết người?” Phương Tranh gãi đầu, chần chờ nói. “ Tướng quân, nếu Hạ Châu ra hết toàn quân, người Đột Quyết nhân cơ hội xâm phạm, vậy làm sao bây giờ?” Lúc đó Đổng Thành cũng hỏi ra một vấn đề y như vậy. Phương Tranh chẳng hề để ý khoát khoát tay cười nói: “ Không quan hệ, ngươi cứ yên tâm, người Đột Quyết tuyệt đối không dám xuôi nam, chí ít trong mấy tháng không dám.” “ Vì sao?” “ Ta viết mật tín cho hai vị Đột Quyết Khả Hãn, nói Hoa triều ta gần đây dự định điều động binh mã, tiến nhập thảo nguyên trợ chiến, đồng thời cũng cường điệu một chút, thái độ của Khả Hãn nào đối với chúng ta tốt một chút, chúng ta sẽ giúp người đó. Ngươi nghĩ thời kỳ then chốt này, người Đột Quyết có ăn gan báo, dám đến đắc tội chúng ta?” Phương Tranh cười đến phi thường hàm hậu và hồn nhiên. Đổng Thành lại quá sợ hãi: “ Lẽ nào Hoa triều ta thật muốn phái đại quân giúp người Đột Quyết?” Phương Tranh kỳ quái nhìn hắn: “ Đổng tướng quân, ta lừa dối người Đột Quyết, thế nào ngay cả ngươi cũng bị lừa dối luôn vậy? Lão tử từ trước tới nay nói chuyện với người Đột Quyết luôn là nói dối, ngươi chẳng lẽ không biết sao?” “ A?” Mồ hôi lạnh của Đổng Thành toát ra, nói lắp: “ Ngươi…ngươi gạt Đột Quyết Khả Hãn? Hơn nữa còn gạt cả hai Khả Hãn?” Phương Tranh phi thường vô tội nháy mắt: “ Có cái gì sai sao?” “ Nhưng…thế nhưng như vậy không giữ chữ tín…” Phương Tranh ngạc nhiên mở to mắt, phi thường mờ mịt hỏi: “ Tín dụng? Vật gì vậy? Đáng giá sao?” Vẻ mặt Đổng Thành toát mồ hôi lạnh, chắp tay bái phục: “ Tướng quân lợi hại! Hoàng thượng càng anh minh!” Phương Tranh cũng không nhường ai ưỡn ngực, vui rạo rực nói: “ Đó là đương nhiên, Tử viết: phía sau mỗi một đại nhân thích khoe khoang, luôn luôn có một hoàng thượng càng khoe khoang hơn.” “ Đây…đây là Tử nào viết vậy?” Đổng Thành nghĩ từ khi mình nhìn thấy Phương Tranh, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra. “ Là một người hầu trong nhà ta.” Hai quân trước trận, Đổng Thành dùng sức phe phẩy đầu, tựa hồ muốn hất đi đoạn hồi ức không thoải mái này. Một lát sau, hắn nhìn gương mặt tuyệt vọng của Sài Mộng Sơn, than thở: “ Mộng Sơn huynh, ngươi ta trú đóng tại biên cương hơn mười năm, được ân thánh quyến, cùng thụ hoàng ân. Hôm nay vì sao huynh phải làm quốc tặc khiến vạn người phỉ nhổ?” Sài Mộng Sơn cắn răng quát to: “ Đổng Thành, ngươi không cần phải dạy ta, được làm vua thua làm giặc, như vậy mà thôi! Muốn chiến liền chiến, không cần nhiều lời vô ích!” Nói xong Sài Mộng Sơn thúc ngựa liền đi. Sài Mộng Sơn trở lại đội ngũ, trên lưng đã đẫm mồ hôi lạnh, binh mã Hạ Châu của Đổng Thành xuất hiện ở chỗ này, ý nghĩa hoàng thượng đã sớm có bố trí, thay lời khác mà nói, thái tử, thua định rồi. “ Tướng quân, chúng ta lao ra đi thôi!” Thuộc cấp vây quanh Sài Mộng Sơn, lo lắng lớn tiếng nói. Sài Mộng Sơn giương mắt nhìn Hạ Châu biên quân đầy khắp núi đồi, trong mắt hiện lên thần sắc vô cùng phức tạp. Rốt cục cắn răng, gật đầu nói: “ Truyền lệnh! Chuẩn bị đột phá vòng vây!” “ Tướng quân, đột phá vòng vây phương hướng nào?” Sài Mộng Sơn nhìn phía trước, thê lương nói: “ U Châu, chúng ta trở về không được, thiên hạ to lớn, cũng không còn chỗ cho chúng ta dung thân, chúng ta chỉ có thể hướng về phương bắc.” “ Phương bắc?” Chúng tướng hai mặt nhìn nhau. “ Đúng, phương bắc! Đi phía tây đột phá vòng vây, sau đó đi vòng hướng bắc, tiến nhập thảo nguyên, người Đột Quyết đang vì giành ngôi chính thống mà giao chiến lẫn nhau, năm vạn nhân mã chúng ta nếu tiến nhập thảo nguyên, tất sẽ thành đối tượng cho hai vị Đột Quyết Khả Hãn tranh nhau mượn hơi.” Sài Mộng Sơn lưu luyến nhìn đám thuộc hạ, bỗng nhiên than thở: “ Bổn tướng quân xin lỗi các ngươi, đem các ngươi đưa vào tuyệt cảnh như vậy, lại không biết tối nay phá vòng vây, năm vạn tướng sĩ còn lại được bao nhiêu.” “ Mạt tướng thề sống chết đi theo tướng quân!” Các tướng lĩnh đầy cõi lòng kích động, cùng kêu lên hét lớn. Đối diện, Hạ Châu biên quân đã nổi lên trống trận, thanh thế thật lớn hướng bọn họ tràn tới. Sài Mộng Sơn quay đầu nhìn Trường Giang phía sau, hắn bỗng nhiên nghĩ tới những ngày qua giống như một giấc mộng, khi đưa tay sắp va chạm vào thành công, nhưng bỗng nhiên chìm vào trong vô biên địa ngục, hắn chợt thở dài, đã từng, hắn cách thành công gần như vậy, gần gũi đến mức chỉ cần vượt qua con sông này, lúc đó hắn là một công thần chỉ dưới một người mà trên vạn người. Đáng tiếc, hắn thất bại, hiện tại hắn phải suất lĩnh năm vạn tướng sĩ đột phá vòng vây mà đi, lo sợ không yên như chó nhà tang, tiến nhập thảo nguyên bên ngoài Hoa triều, làm dị khách nơi tha hương, hay là đời này, hắn không còn có cơ hội bước vào Hoa triều một bước… Thái tử điện hạ, ngươi và phụ hoàng của ngươi, ngươi kém quá xa! “ Toàn quân kết trận, đi tây, đột phá vòng vây!” …………. Kinh thành, trong Thọ Vương phủ. Dưới ngọn đèn tối tăm, Thọ Vương cùng phụ tá Tôn Quế của hắn đang thấp giọng nói chuyện. “ Điện hạ, thật không ngờ được, Phương Tranh trong vòng một ngày liền khống chế được thành vệ quân. Đường lui của thái tử đã bị triệt, lần này hắn mưu phản, bại cục đã định rồi.” Tôn Quế xúc động than thở. Thọ Vương cười lạnh nói: “ Tên lưu manh kia, khống chế được thành vệ quân hoàn toàn nhờ vận khí mà thôi!” “ Hôm nay kinh thành đã loạn thành một đoàn, điện hạ, ngài có nên quyết định sớm hay không?” Thọ Vương gật đầu nói: “ Không sai, bổn vương phải lập tức ra kinh, không thể làm lỡ, đợi bổn vương trở lại Hưng Khánh Phủ, lại giết lĩnh binh đại tướng Vương Văn Kiếm, mười lăm vạn đại quân của Hưng Khánh Phủ rơi vào tay ta, đến lúc đó bổn vương chỉ huy thẳng nhập kinh thành, thiên hạ ai có thể kháng cự? Ở đây cứ để cho phụ hoàng và thái tử đấu đá đi, bọn họ ai thắng ai thua đối với bổn vương mà nói, vốn không trọng yếu.” “ Điện hạ nói đúng, chỉ là điện hạ, hôm nay Phương Tranh đã khống chế thành vệ quân, lại đóng cửa thành, điện hạ làm sao ra khỏi thành?” Thọ Vương hừ lạnh một tiếng: “ Bổn vương là hoàng tử, thân vương chí tôn, Phương Tranh tiểu nhi làm sao dám cản ta?” Dưới ánh nến tối tăm bỗng nhiên sáng lên một chút, Thọ Vương chăm chú nhìn ánh nến, trên mặt bỗng nhiên hiện ra vài phần nét cười nhạt khiến lòng run sợ. Thái tử! ta đã sớm nói qua, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau rình rập, thiên hạ không phải chỉ có một mình ngươi biết làm điều đó.