Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 27 : Tài nghệ vượt qua quần hùng

Trong đại sảnh, lúc này quần lang đã phấn khích, đám người tài tử còn duy trì được phong độ, nhưng đám phú hào thì tỏ vẻ không cam lòng, có kẻ vỗ bàn biểu đạt hưng phấn, có người huýt gió, thổi sáo, còn có người lý trí hơn, lập tức móc ra một xấp ngân phiếu lớn hướng về phía Vương ma ma, không ngừng múa may. Mỗi người đều biểu lộ thái độ khác nhau. Mập Mạp vẫn tỏ ra rất nhã nhặn, hắn không rống cũng không kêu, chỉ là ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào Yên Nhiên cô nương, bàn tay đang không ngừng bóp chặt lấy bộ ngực sữa của vị tiểu cô nương kia, khóe miệng đã chảy nước miếng, sắp sửa nhỏ xuống bộ ngực của vị cô nương đang ngồi trong lòng của hắn. Phương Tranh lưu luyến thu hồi lại ánh mắt đang ngắm nhìn trên người của Yên Nhiên cô nương. Nếu đã không phải của mình, vậy cũng không nên mơ tưởng. Sau đó, Phương Tranh hung hăng vỗ xuống bả vai của Mập Mạp, chỉ nghe “sưu” một tiếng, Mập Mạp đã hút nước miếng vào miệng, thật nguy hiểm! Phương Tranh xem thường nhìn hắn liếc mắt một cái, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Mập Mạp, ngươi có thể tự nhiên hơn một chút được không? Ngươi là Vương gia a, chưa thấy qua nữ nhân sao?” Mập Mạp trong nhà có chính phi, thiếp thân, thị nữ một bầy, như thế nào còn chưa từng thấy qua nữ nhân đây? Mập Mạp khó khăn thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Phương Tranh cười nói: “Phương huynh, nàng ta quả nhiên là bậc quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, đêm nay Phương huynh nhất định phải dùng mọi thủ đoạn để bước chân vào khuê phòng của nàng, không thể để cho kẻ khác cướp mất công đầu!” Phương Tranh dường như không có hứng thú, xinh đẹp có tác dụng gì, có thể cưỡi lên mới là vương đạo, bước vào khuê phòng của nàng ta nghe một khúc nhạc, đâu có ý nghĩa gì. Mập Mạp phất tay ý bảo vị cô nương đang ngồi trong lòng của hắn lui ra, sau đó ghé vào bên tai Phương Tranh, hạ thấp giọng nói: “Phương huynh, ngươi nói thật đi, dung mạo của nàng ta vẫn không hợp với khẩu vị của ngươi?” Mỹ nhân tuyệt sắc như thế, nếu nói không hài lòng, vậy thì quá giả dối, ngay cả Phương Tranh cũng có thể khinh bỉ chính bản thân mình. Phương Tranh không tự chủ được gật đầu, từ tận đáy lòng khen ngợi: “Nàng ta rất xinh đẹp!” Mập Mạp thấy Phương Tranh gật đầu, hưng phấn nói: “Như thế thì được rồi, ta cùng Phương huynh quen biết đã lâu như vậy, cũng từng trải qua hoạn nạn, nhưng vẫn còn chưa có quà ra mắt Phương huynh, hôm nay ta sẽ chuộc thân cho nàng, đem nàng tặng cho Phương huynh, như thế nào?” Phương Tranh nghe vậy chấn động, lễ vật này thủ bút thật không nhỏ, lấy tiền vốn quyền thế của Mập Mạp, lời của hắn nói Phương Tranh không hề cảm thấy hoài nghi chút nào, chỉ là, mỹ nhân tuyệt sắc như thế, vì lý do gì mà Mập Mạp không thu vào trong phòng, ngược lại, đem mỹ nhân này tặng cho hắn? Thấy Phương Tranh nghi hoặc nhìn hắn, Mập Mạp cười xấu xa nói: “Không phải nhìn người nào năm nay đã mười tám mà còn chưa có hôn phối, nếu không tuyệt sắc mỹ nhân như thế làm gì tới phiên ngươi. Nghe nói a, hắc hắc, ô danh của hắn đã nổi tiếng khắp các đầu đường xó chợ, không nhà nào muốn đem khuê nữ gả cho hắn, hắc hắc, ta thật sự tò mò, uy danh hiển hách như vậy, hắn làm thế nào đoạt được? Khiến cho thiên hạ phải cam tâm tình nguyện ở sau lưng hắn mà gọi một tiếng “Phương thái tuế”, muốn đoạt được cái danh hiệu này chắc cũng tốn rất nhiều công phu a…” Tiểu tử này dám nói chuyện tổn hại đến thanh danh của ta sao? Phương Tranh phẫn nộ vuốt mũi một cái, dùng sức trừng mắt nhìn Mập Mạp, không thèm trả lời. Quay đầu nhìn lại thì thấy vị Yên Nhiên cô nương kia như quần tinh ủng nguyệt*, Phương Tranh âm thầm nuốt nước miếng, có thể đoạt được mỹ nhân tuyệt sắc như nàng, bình thường chắc chắn sẽ không có nam nhân nào cự tuyệt chuyện này? Coi như nàng là hồng nhan họa thủy thì đã sao? Một nữ nhân mà thôi, còn sợ nàng lật trời sao? Trông nàng thật hấp dẫn, nữ nhân này, muốn hay là không muôn đây? ( quần tinh ủng nguyệt hoặc chúng tinh ủng nguyệt : sao vây quanh trăng, ý nói vầng trăng nổi bật trên bầu trời sao.) Sau một lúc lâu, rốt cuộc Phương Tranh cũng lắc đầu cự tuyệt hảo ý của Mập Mạp. Người đẹp nhưng thiếu đức thì cũng vô tác dụng, chữ “đức” này, dường như Phương đại thiếu gia cũng hơi thiếu….. “Mập Mạp, hay quên đi, ta không tiêu thụ nổi!” Mặc dù ngoài mặt cự tuyệt nhưng trong lòng vô cùng tiếc rẻ, mỹ nhân tuyệt sắc a, không hiểu mình có phải là ngốc tử hay không? “Phương huynh, ngươi không phải mắc bệnh đấy chứ?” Mập Mạp quái dị đánh giá dáng người yếu nhược của Phương Tranh, ngạc nhiên nói: “Hay là ngươi….không được?” “Thúi lắm! Bổn thiếu gia rất uy mãnh, dưới giường là công tác giảng dạy, trên giường là dã thú. Một đêm ngự mười nữ nhân cũng có khả năng, kim thương bất khuất, quá đỗi bình thường!” Sự tình liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, Phương Tranh tức giận vỗ án nhảy lên, nói. Mập Mạp lườm hắn một cái, bĩu môi nói: “Vậy thì được rồi, nữ nhân sinh ra là dùng để nam nhân cưỡi lên, đương nhiên cũng có thể cưỡi lên nam nhân. Phương huynh không cần nhiều lời, mọi chuyện hãy để mình ta lo liệu.” Mập Mạp chết bầm này sao lại nhiệt tình dẫn mối cho ta như vậy? Phương Tranh cùng Mập Mạp thảo luận một phen, lúc này Yên Nhiên cô nương đang đứng giữa đại sảnh, một câu không nói, chỉ lướt mắt nhìn các tài tử cùng các vị phú hào, khóe miệng khẽ cười một chút. Phương Tranh tỉ mỉ quan sát, khuôn mặt của mỹ nhân đang cười nhưng trong mắt nàng lại không có chút ý cười, ngược lại mang theo vài phần khinh thường, tựa như hạc đứng giữa bầy gà, kiêu căng nhìn đám tài tử cùng phú hào trước mặt, tự cho là mình phong lưu. Lúc này, một nha hoàn đứng bên cạnh Yên Nhiên cô nương bước ra, thanh âm giòn tan vang lên: “Đêm nay, Yên Nhiên cô nương sẽ ra một đề mục, nếu có người nào trả lời được, Yên Nhiên cô nương sẽ vì hắn mà độc tấu một khúc nhạc, mời các vị tài tử nghe đề.” Đám khách nhân bên dưới nhất thời huyên náo, mấy vị tài tử vẻ mặt kích động, nóng lòng muốn tỷ thí, các phú hào vẫn thản nhiên, bình tĩnh chờ đợi đám tài tử bại trận, sau đó liền tới lượt bọn họ nhập cuộc. Một vị nha hoàn khác, tay nâng khay gỗ bước ra, trên khay gỗ có đặt một mảnh giấy, nha hoàn kia cầm mảnh giấy lên nhìn lướt qua, nói: “Đề mục đêm nay Yên Nhiên cô nương ra là đối liên, mời các tài tử đối vế dưới, nghe kỹ.” Ai, quả nhiên không thể lường trước được, không ngờ lại là câu đối, người cổ đại không còn cách nào đổi mới hơn sao? Việc gì cũng chơi văn thơ đối ngẫu, không có một chút ý tưởng sáng tạo nào cả! Thà rằng thay đổi bằng tiết mục kể chuyện sinh hoạt phòng the a. Mập Mạp nghe vậy, phấn khởi ra mặt, vỗ bả vai Phương Tranh nói: “Phương đại ca, đối câu đối chính là sở học của ngươi a. Mỹ nhân tuyệt sắc này, nhất định sẽ là của ngươi rồi.” Phương Tranh im lặng nhìn hắn, Mập Mạp dựa vào cái gì cho rằng đây là sở học của ta? Chỉ bằng vào một câu “Kỹ viện lãng phiên thiên” hay sao? Lúc này, các vị tài tử ngồi trong đại sảnh đã muốn kìm nén không được, tất cả đều một bộ dáng nóng lòng muốn được tỷ thí, ngay cả Mập Mạp cũng vểnh tai lên, muốn nghe xem vị mỹ nhân này ra đề mục như thế nào. Phương Tranh biểu tình thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy có chút tẻ nhạt, “Rõ ràng là một đám động vật giống đực, cấu xé lẫn nhau, để được coi trọng, đạt được mục đích giao phối của bản thân mình, có ý nghĩa lắm sao?” Hiện tại, Phương Tranh thậm chí có điểm hối hận, tại sao lại chọn một bàn ngồi ở đại sảnh? Thà rằng bao một cái nhãn gian, tùy tiện gọi thêm mấy cô nương ôm vào trong lòng, so với cảnh tượng huyên náo hiện tại còn thú vị hơn rất nhiều, chỉ ngắm được mà không sờ được, còn bị mỹ nhân dùng ánh mắt khinh thường đánh giá, mọi người lại không có phản ứng gì, tựa hồ chỉ e bản thân mình bị rớt lại phía sau, trong lòng của các ngươi không có chút tôn nghiêm nam tử hán hay sao? Nha hoàn dừng một chút, cất cao giọng nói: “Yên Nhiên cô nương ra vế đối là: vọng giang lâu, vọng giang lưu, vọng giang lâu thượng vọng giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.” (Vọng Giang lâu, vế 1 là tòa lầu Vọng Giang, vọng giang lưu nghĩa là con sông Giang Nam. Câu này mình chỉ có thể giải nghĩa là : Vọng Giang Lâu, ngắm dòng Giang Nam. Trên Vọng Giang Lâu ngắm dòng Giang Nam, Giang Lâu nghìn năm, dòng Giang Nam nghìn năm) Mọi người nghe xong đề mục đều mờ mịt, có điểm bị “giang lâu giang lưu” làm cho rối loạn đầu óc. Lúc này, trong đại sảnh chia làm ba phái, đám tài tử cau mày suy tư, cố gắng giải đáp câu đối vế trên này, để bước vào khuê phòng của Yên Nhiên cô nương tâm sự một lần, cho thỏa tâm nguyện. Phía các phú hào thì ra sức phấn khởi, biểu tình vui mừng nhìn các tài tử. Vương ma ma nói qua, nếu không ai trả lời được câu đối trên, vậy người nào trả giá cao nhất thì sẽ đoạt được mỹ nhân, luận về văn thơ thì các phú hào không bằng các tài tử, nhưng nếu không ai đối được, bọn hắn liền có cơ hội dùng tiền để bước vào khuê phòng của Yên Nhiên cô nương, bất kể là ai, cũng đều nguyện ý thử một lần. Còn có một phe tựa như chỉ ngồi xem, đây là loại người nửa nạc nửa mỡ, bất kể đại sảnh có động tĩnh lớn như thế nào, bọn họ vẫn ngồi bất động, ôm cô nương trêu đùa. Hiển nhiên, Yên Nhiên cô nương đối với bọn họ mà nói là một giấc mộng xa vời không thể với tới, biết thân biết phận cho nên thành thật chỉ ăn cơm trong bát của chính mình. Phương Tranh cảm giác bản thân mình giống loại người thứ ba, bởi vì hắn cũng rất an phận, không mơ tưởng thái quá với những thứ gì không phải của bản thân mình, có nhiều thứ cho dù bản thân mình nhất thời có được, nhưng nếu như mình không có bản lĩnh bảo vệ nó, nhất định nó sẽ đi mất. Tỷ như vị Yên Nhiên cô nương này, tài năng cùng nhan sắc danh chấn kinh thành, còn Phương Tranh thì có bốn cái không, không có đức, có không tài, không quan, không tước, nếu chuộc nàng mang về nhà, chẳng nói đâu xa, chỉ sợ sẽ có một ngày ngoại nhân đến dỡ mái ngói nhà hắn cũng có thể. Lại nói, Phương Tranh cũng không đủ lực để cạnh tranh, luận tiền bạc, trên người hắn cũng chỉ có tấm ngân phiếu hai nghìn lượng bạc lấy từ chỗ Mập Mạp, chút tiền ấy nếu cùng các phú hào hơn thua, chỉ sợ ngay hiệp đầu đã bị người ta chém cho ngã ngựa. Vị nha hoàn ra đề mục xong liền lui trở về, lúc này Vương ma ma đứng ra cười nói: “Các vị đại gia, hôm nay Yên Nhiên cô nương ra đề, xin mời chư vị suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, thời gian qua cũng không có người nào có thể trả lời được đề mục của Yên Nhiên cô nương, cho nên hôm nay quy củ có chút thay đổi, đêm nay nếu không có người nào đối lại, đành phải mở một tràng đấu giá, người nào trả giá cao có thể nhập khuê phòng của Yên Nhiên cô nương.” Ngay khi Vương ma ma nói dứt lời, Phương Tranh rõ ràng nhìn thấy Yên Nhiên cô nương tuy rằng đang cười, nhưng trong mắt nàng lại hiện lên một tia khuất nhục cùng vài phần không cam lòng. Vận mệnh đối với nàng quá bất công, đáng tiếc nàng không có năng lực phản kháng, chỉ có thể nước chảy bèo trôi. Cái danh hiệu hoa khôi này, đối với nữ nhân mà nói, không phải là cái danh hiệu đánh giá gì, có lẽ vài năm sau, vị hoa khôi trước mắt này xuống sắc, liền có thể bị đẩy ra đường kiếm khách làng chơi, thân hãm phong trần, đây cũng là số mệnh của các nàng. Sau khi Vương ma ma nói một phen, trong đại sảnh nhất thời huyên náo, các tài tử không phục, lớn tiếng chỉ trích Vương ma ma coi trọng tiền bạc, dùng tiền bạc làm vấy bẩn Yên Nhiên cô nương, nhưng chỉ trích thì chỉ trích, ngay sau đó bọn hắn lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, dù sao Yên Nhiên cô nương đã ra đề lâu như vậy mà không có ai trả lời được, thật sự là khiến cho đám tài tử Giang Nam xấu hổ không thôi. Các phú hào tựa hồ sớm đã được Vương ma ma thông báo, cho nên nghe vậy cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ là trong mắt hiện lên một tia trêu tức, có tài thì sao? Lão tử có tiền vẫn có thể khiến cho đám tài tử các ngươi nhường đường. Yên Nhiên cô nương mỉm cười ngây dại, trong mắt một mảnh thê lương tuyệt vọng. Hoa khôi thì thế nào, tuy rằng là tài hoa xuất chúng, quốc sắc thiên hương, thân hãm trong hồ nước đục mà không bị nhiễm bụi trần, chung quy cũng không thể trốn tránh được kết cục này, bất kể là ai thắng ai thua, đối với nàng mà nói thì đều không quan trọng, nữ tử phong trần tự nhiên có cõi đi về của nữ tử phong trần, chuyện này không thể cải biến được. Mập Mạp đang rung đùi đắc ý, lẩm bẩm đọc vế trên: “Vọng giang lâu, vọng giang lưu, vọng giang lâu thượng vọng giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.” Hắn dừng lại một chút, vừa cười vừa nói: “Đây là câu đối sao? Ta đọc như thế nào lại giống thơ vè đây? Vị Yên Nhiên cô nương không phải muốn đùa bỡn chúng ta đấy chứ? Câu đối dài như vậy, ai có thể đối được đây?” Phương Tranh có điểm hơi khiêm tốn, không nói với Mập Mạp rằng bản thân mình có thể đối được. Trên thực tế, vế dưới của câu đối này hắn đã từng nghe qua, tuy không được hay cho lắm, nhưng so với đám tài tử nhíu mày trầm tư suy nghĩ thì vẫn còn tốt hơn một chút. Nghĩ đến đây, Phương Tranh không khỏi “hắc hắc” cười một tiếng. Lúc này, trong đại sảnh im lặng dị thường, các tài tử đang trầm ngâm suy nghĩ, đám phú hào thì thong dong uống trà, chờ các tài tử bỏ cuộc, bọn họ sẽ lên trường đấu giá, khoe khoang tiền vốn hùng hậu của bản thân mình. Không thể không nói, Phương đại thiếu gia cười một tiếng này thật sự là quá đột ngột, rất không đúng lúc. Trong đại sảnh đang yên tĩnh, không khác gì một tiếng sấm rền bên tai, chờ hắn kịp phản ứng thì hối hận cũng đã muộn, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, chăm chú tới mức Phương Tranh có điểm chột dạ…. Mập Mạp lại không quản những người khác có phản ứng gì, cười lớn chụp vào bả vai Phương Tranh nói: “Phương huynh quả nhiên là thiên tài, nhanh như vậy đã nghĩ ra vế đối.” Mọi người trầm trồ một tiếng, đại sảnh đang yên tĩnh nhất thời xôn xao hẳn lên, mọi người đều dùng một loại ánh mắt tràn ngập cừu hận, gắt gao nhìn vào Phương Tranh cùng Mập Mạp, Mập Mạp hồn nhiên vô tư cao giọng nói: “Phương đại ca, nhanh đem vế dưới đọc ra, khuê phòng mỹ nhân, trừ ngươi ra, còn ai có thể bước chân vào?” Những lời này hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ của đám nhân sĩ, một lần nữa trong đại sảnh lại vang lên những tiếng ồn ào huyên náo, mỗi người đều có phương thức biểu đạt cảm xúc phẫn nộ của riêng mình, có người trách mắng Phương Tranh không coi ai ra gì, cuồng vọng cực điểm. Nhưng không ai nghĩ ra, Phương đại thiếu gia một câu đều chưa mở miệng. Còn đám phú hào hổn hển giơ nắm ngân phiếu ở trong tay mình lên, nhìn bộ dáng có khả năng là muốn tránh chỗ mạnh tìm chỗ yếu của đối phương mà đánh, quyết dùng tiền tài hơn thua với Phương Tranh. Riêng biểu tình của Yên Nhiên cô nương lại có vài phần khiếp sợ, căn bản nàng nghĩ rằng không ai có thể đối được thiên cổ tuyệt đối này. Vẻ mặt của Vương ma ma cũng tỏ ra vô cùng chán nản, suy nghĩ của nàng Phương Tranh là người rõ ràng nhất, nếu không ai trả lời được, đêm nay nhất định nàng sẽ kiếm được một khoản tiền lớn. Không nghĩ đến, lại bị Phương đại thiếu gia phá hỏng đại sự, phỏng chừng người trong đại sảnh đang thất vọng nhất chính là nàng. Trong lúc vô tình lại biến thành đối tượng chú ý của chúng nhân, Phương Tranh cảm thấy có điểm ngượng ngùng. Phương Tranh hắng giọng một cái, vò đầu nói: “Chuyện này, hay là để cho các vị tài tử đối trước đi. Nếu không đúng thì ta sẽ tới.” Vừa dứt lời, mọi người đồng thời nhìn về phía Phương Tranh, quẳng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ. Có vài vị tài tử xúc động theo cảm tính, mắng hắn khinh người quá đáng. Phương Tranh không hiểu tại sao nhiều người lại có thành kiến với mình như vậy, vốn hắn chỉ là khiêm tốn một chút, vậy mà mọi người lại nghĩ rằng hắn cố ý muốn làm người khác xấu mặt. Phương Tranh đành phải nói: “Vậy thì tại hạ không khách khí nữa, mời các vị nghe kỹ, tại hạ đối vế dưới là: ánh nguyệt tỉnh, ánh nguyệt ảnh, ánh nguyệt tỉnh trung ánh nguyệt ảnh, nguyệt tỉnh vạn niên, nguyệt ảnh vạn niên.” Câu này, tuy rằng quan niệm nghệ thuật có hơi kém một chút, nhưng cũng coi như là ăn khớp. ( câu này mình chỉ có thể giải nghĩa: ánh trăng sáng, bóng trăng đêm, ánh trăng sáng lồng bóng trăng đêm, ánh trăng muôn đời, bóng trăng muôn đời. Thực ra là ánh trăng lồng bóng trăng, mình thêm chữ đêm vào cho khớp thôi.) Trên mặt dâng lên một trận nhiệt huyết, không cần sờ cũng biết, nhất định là đỏ. Tuy nói rằng cảm giác làm càn rất thích thú, nhưng hắn đạo văn không một chút khoan nhượng biến thành sáng tác của mình, trong lòng Phương Tranh không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn…. Thời cổ đại này cũng không có ai biết rằng hắn đạo văn, thế nhưng hắn vẫn bị tòa án lương tâm tra khảo. Mọi người đều hiểu, Phương đại thiếu gia là nhân vật chính nhân quân tử, hơn nữa quan niệm luôn là lấy đức thu phục người. Kỳ quái chính là, không có người nào trầm trồ khen ngợi? Cũng không có người nào lên tiếng bình phẩm, tại sao không có ai phản ứng chút nào thế này? Phương Tranh bất mãn nhìn bốn chung quanh, chỉ thấy các tài tử thi nhau lẩm bẩm đọc lại vế dưới của hắn, sau đó ủ rũ, không phải các phần tử trí thức đều coi trọng nhân phẩm đi sao, một đám tài tử mà không có ai bảo trì phong độ khen ngợi một câu, biểu tình của tất cả mọi người đều giống như bị cướp mất lão bà, chỉ là độc tấu một khúc nhạc thôi mà, ghê ghớm như vậy sao? Đương nhiên đám phú hào không hiểu chuyện này, chỉ thấy các tài tử ngậm miệng, bọn hắn cũng đành thừa nhận vế đối của Phương Tranh. Yên Nhiên cô nương bắt đầu để ý tới Phương Tranh, nàng nhìn vào hắn chằm chằm, ánh mắt sáng ngời, thỉnh thoảng chợt lóe lên những tia dị quang-------Chẳng lẽ nàng nhìn trúng ý ta? Yên Nhiên cô nương nghiêng đầu, thấp giọng nói nhỏ một câu với nha hoàn, sau đó khẽ cúi đầu chào chúng nhân, rồi xoay người lui xuống. Từ đầu đến cuối, nàng không mở miệng nói một câu nào, thật lãnh đạm. Mập Mạp vỗ bả vai Phương Tranh, xúc động nói: “Quen biết Phương huynh đã lâu như vậy, cho đến bây giờ ta vẫn cảm thấy con người của ngươi rất bí hiểm, tiểu đệ ta bội phục, bội phục. Hôm nay, Phương huynh dựa vào bản lãnh của mình mà cướp lấy công đầu, thật sự đã không còn ai có thể lên tiếng dị nghị.” Nói xong, hắn cười lạnh nhìn bốn phía chung quanh, đối diện thẳng thừng với những ánh mắt đố kỵ, không cam lòng. Loại tình cảm đắc ý này, không cần nói nhiều cũng hiểu. Phương Tranh có chút buồn bực, ngươi đắc ý cái gì? Người bước chân vào khuê phòng mỹ nhân cũng không phải là ngươi mà.