Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 237 : Anh hùng cứu mỹ nhân
Mọi chuyện náo loạn rồi!
Lúc này, Tào công công cẩn thận đi vào ngự thư phòng, quỳ bẩm: “ Hoàng thượng, Thọ Vương và Anh Vương hai vị điện hạ, hôm nay vào kinh.”
Hoàng thượng nghe vậy chau mày, trầm giọng nói: “ Hai người họ không ở lại đất phong, quay về kinh làm gì? Không có chiếu chỉ lại một mình vào kinh, bọn họ muốn tạo phản sao?”
Tào công công nhỏ giọng nói: “ Lão nô chỉ nghe hai vị điện hạ nói, khí hậu tại đất phong quá lạnh, hai vị điện hạ không thể thích ứng, quý thể nhiễm bệnh, vì vậy quay về kinh an dưỡng.”
Hoàng thượng cười nhạt: “ Không thể thích ứng? Quý thể nhiễm bệnh? Hừ! Hai người cùng bị bệnh, thật là rất xảo. Thái tử giám quốc, Phúc Vương nhập Lại Bộ, hiện tại họ lại trở về, sợ là bị bệnh đau mắt phải không?”
Tào công công hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, hoàng thượng luôn xem hắn là tâm phúc, cho nên có vài lời trong lòng nói trước mặt hắn cũng không né tránh.
Tào công công quỳ rạp trên mặt đất, cũng không dám lên tiếng.
“ Còn Thái Vương? Hắn không phải vừa vặn cũng bị bệnh đó chứ?”
“ Bẩm hoàng thượng, Thái Vương điện hạ từ sau khi xảy ra chuyện diệt trừ Phan nghịch phản loạn, liền ra khỏi kinh thành, quay về đất phong.”
Hoàng thượng hòa hoãn sắc mặt, ôn tồn nói: “ Cũng là Thái Vương và Phúc Vương hiểu biết! Trong mấy hoàng tử, ai!”
Tào công công do dự một hồi, rốt cục mở miệng nói: “ Hoàng thượng, theo Ảnh Tử hồi báo, hôm qua Thọ Vương điện hạ vào kinh, từng phái một nhóm người chạy đến Thanh Long sơn, dường như đi tìm hiểu tin tức gì đó, sau thấy chung quanh Thanh Long sơn đầy ám thung của Ảnh Tử, nhân mã của Thọ Vương điện hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, ở dưới chân núi dạo quanh một vòng, lại quay trở về đường cũ.”
“ Thọ Vương vẫn luôn một mực giám quân tại Hưng Khánh Phủ, hắn phái người đi Thanh Long sơn tìm hiểu cái gì? Nơi này chỉ có một ổ cướp, chẳng lẽ…” Vùng lông mày hoàng thượng nhăn lại thật sâu, lâm vào trầm tư.
* * *
Phương Thanh rốt cục được đám thuộc hạ Ảnh Tử cứu tỉnh.
Vừa tỉnh lại, Phương Tranh giống như nổi cơn điên, một cước một người đá đám thuộc hạ Ảnh Tử kêu to ngao ngao.
“ Mỹ nữ mà lão tử thật vất vả mới coi trọng, bị đám hỗn đản các ngươi giết chết! Các ngươi đền mạng cho nàng!”
Đám thuộc hạ Ảnh Tử gọi khổ không ngừng, đại nhân à, ngài nên nói sớm ngài đã xem trúng ý nữ nhân kia đi, giết chúng ta cũng không làm gì được nha, vài thuộc hạ Ảnh Tử đã trúng vài chiêu vô ảnh cước, nhịn đau kêu lên: “ Đại nhân! Đại nhân khoan hãy động thủ, lúc này còn kịp cứu người, đại nhân đừng lãng phí thời gian, chậm trễ sẽ không kịp.”
Phương Tranh cả kinh, đúng vậy, La Nguyệt Nương võ công cao cường, dù là đánh không lại mười người của Ảnh Tử vây công, chí ít chống đối nhất định cũng không đến nỗi thua liền đi? Ta phải nhanh đi cứu người mới được, không thể ở đây lãng phí thời gian.
“ Sau khi quay về kinh mới thu thập các ngươi! Vô pháp vô thiên! Nữ nhân của lão tử cũng dám giết, gần đây Ôn Sâm cho các ngươi ăn cái gì? Ăn tim gấu gan báo hay sao?”
Phương Tranh quay đầu hướng trên núi chạy đi, đám thuộc hạ Ảnh Tử nhìn nhau chạy theo phía sau hắn, đoàn người lòng như lửa đốt nhanh chóng chạy tới phía sau núi.
Trong rừng trúc phía sau núi, hơn bốn mươi thuộc hạ Ảnh Tử che mặt, đang lạnh lùng giằng co cùng La Nguyệt Nương.
Bọn họ đã vây công La Nguyệt Nương hơn nửa ngày, nhưng võ công của La Nguyệt Nương thật sự rất cao cường, Ảnh Tử bị nàng đánh ngã không ít, mọi người lại không cách nào, đành đem hết toàn lực cũng chỉ vẻn vẹn tạo được mấy vết thương nhẹ trên người nàng. Điều này làm cho Ảnh Tử cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao bọn họ đều là nhân tài tinh anh do sát thủ ca ca huấn luyện ra. Mấy người vây công một nữ tử, suốt nửa ngày còn chưa thu thập được nàng, thực sự ném mất mặt mũi của Ảnh Tử, chẳng biết sau khi Phương đại nhân và Ôn đại nhân biết được, sẽ trách phạt bọn họ thế nào.
Mái tóc La Nguyệt Nương đã rối loạn, thở hổn hển kịch liệt, lúc này quần áo nàng mất trật tự, cánh tay và bụng bị người chém một đao, máu không ngừng chảy ra ngoài, nhưng nàng lại không có thời gian băng bó.
Lòng của nàng lại tràn ngập kinh hãi và lo sợ. Đoàn người trước mặt không chút tiếng động theo dõi nàng, bị nàng phát hiện, trong khoảng thời gian ngắn liền xuất hiện nhiều người vây công nàng, đoàn người này rốt cục có địa vị gì? Nàng từ nhỏ lớn lên trên Thanh Long sơn, nàng không nghĩ ra, trên núi từ bao giờ ẩn trú một nhóm nhân mã đông như vậy, rốt cục bọn họ đang muốn gì?
Nếu nói bọn họ là vì địa bàn Thanh Long sơn, nhằm vào hơn hai trăm huynh đệ thổ phỉ trên núi, quả thật là chuyện đáng chê cười! Từ thân thủ của đoàn người này mà xem, bọn họ khi công kích phối hợp ăn ý, tiến lui rất có kết cấu của quân ngũ, hơn mười người phối hợp, dù là đối mặt kẻ địch mấy lần, cũng có thể chiến đấu không phân biệt cao thấp. Một đám người như vậy, hiếm lạ địa bàn nho nhỏ như Thanh Long sơn sao?
“ Các ngươi là người nào? Vì sao phải ở đây chặn giết ta? Chịu người phương nào sai sử?” Thở dốc một hồi, La Nguyệt Nương điều hòa khí tức, lạnh lùng hỏi.
Ảnh Tử vẫn không trả lời, một gã quản sự dẫn đầu che mặt, hướng phía trái nháy mắt ra dấu, trả lời nàng, lại là đao kiếm cùng phát.
La Nguyệt Nương miễn cưỡng khởi lên tinh thần, nhanh chóng sử dụng kiếm đâm tới, mọi người lại bắt đầu một phen ác đấu.
Khi Phương Tranh và thuộc hạ Ảnh Tử chạy tới phía sau núi thì thấy cảnh tượng trước mắt.
“ Xong xong! Lão bà của ta sẽ bị các ngươi nhanh đánh chết!” Phương Tranh vỗ trán, vẻ mặt cầu xin khe khẽ kêu lên.
Sắc mặt của quản sự Ảnh Tử nong nóng, hé miệng liền muốn gọi mọi người dừng tay.
“ Chậm đã! Câm miệng!” Phương Tranh nhanh miệng cắt đứt lời hắn.
“ Nếu các ngươi dừng tay, ta làm sao đi ra giải thích với nàng? Nói các ngươi là thủ hạ của ta, được ta phái đi giết nàng? Sao này lão tử làm sao cua được nàng?” Phương Tranh tức giận nói.
Quản sự gãi gãi đầu, chần chờ nói: “ Vậy ý tứ của đại nhân là?”
Phương Tranh nhìn trời trợn mắt, có một đám thủ hạ ngu ngốc như thế, là bất hạnh của ta!
“ Diễn kịch! Biết diễn kịch không?” Phương Tranh trừng mắt nhìn hắn nói.
Thấy vẻ mặt quản sự mờ mịt ngu ngốc, Phương Tranh thở dài.
“ Các ngươi đi tới, ám chỉ cho mấy người trong trận, làm ra hình dạng như muốn giết nàng, nhưng không được ra tay thật sự! Sau đó, hắc hắc, tới lúc ta ra mặt thu hoạch rồi.”
Quản sự phúc chí tâm linh, bật người hiểu ý: “ A, thuộc hạ hiểu rồi, sau đó đại nhân sẽ anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng các huynh đệ bị đại nhân đánh cho hoa rơi nước chảy, chạy trối chết, đại nhân liền có khả năng giành được trái tim của mỹ nhân, đại nhân, cao a! Thật sự là cao!”
Phương Tranh đắc ý cười cười, đoạn kịch anh hùng cứu mỹ nhân đúng là ớn lạnh một chút, nhưng cũng có tác dụng…Không phải là phương pháp này thần kỳ cỡ nào, mà dựa vào thời cơ chính xác sử dụng phương pháp chính xác, không quan tâm phương pháp cũ rích ra sao.
“ Còn ngây ra làm chi? Nhanh bắt đầu nha!” Phương Tranh không nhịn được giục nói. Cuộc chém giết bên trong rừng trúc càng ngày càng gay cấn, thân hình La Nguyệt Nương đã có chút lảo đảo bất ổn, nếu còn tiếp tục đánh tiếp, dám chắc nàng sẽ bị Ảnh Tử giết chết.
Quản sự giật mình, nhanh nhẹn phất tay. Mọi người tay cầm đao kiếm, gia nhập vòng chiến. Lưu lại một mình Phương Tranh, đang đứng bên ngoài rừng trức dáo dác nhìn xung quanh.
Hơn bốn mươi thuộc hạ Ảnh Tử đang vây công La Nguyệt Nương bỗng nhiên nhìn thấy viện binh chạy tới, đều vui vẻ hét to vài tiếng.
La Nguyệt Nương nhìn thấy cường địch lại có thêm tiếp viện, không khỏi âm thầm kêu khổ, hôm nay sợ rằng sẽ thua tại nơi đây. Trong đao quang kiếm ảnh, trong đầu La Nguyệt Nương chẳng biết vì sao, dĩ nhiên lại hiện ra khuôn mặt như kẻ trộm hề hề của Phương Tranh, tên vô lại cùng nàng ngủ một đêm, xú nam nhân khinh bạc nàng, chẳng biết hôm nay nàng chết đi, hắn có vì nàng cảm thấy thương tâm?
Viện binh thêm vào vòng chiến xong cũng không vội vã động thủ, trái lại âm thầm thông khởi tin tức với đám người đang vây công La Nguyệt Nương.
Chỉ nghe được nguyên bản đám người đang vây công nàng lúc trước tất cả đều ngơ ngác hét lớn: “ Cái gì?”
“ Đây là ý gì?”
“ Câm miệng! Chấp hành mệnh lệnh!” Quản sự Ảnh Tử thấp giọng quát mắng.
Vì vậy, hơn năm mươi thuộc hạ Ảnh Tử không biết nên khóc hay nên cười nhìn thoáng qua nhau, sau đó hữu khí vô lực giơ lên đao kiếm trong tay, nhẹ nhàng hướng La Nguyệt Nương công tới, trong miệng bọn họ kêu vang rung trời nhưng trên tay không có chút lực đạo, nhìn giống như một đám lão đầu nhi gần đất xa trời đang chầm chậm đánh thái cực quyền trong công viên, chiêu thức công kích đừng nói là sắc bén, quả thực là trăm ngàn chỗ hở, chậm chạp đến mức thái quá.
La Nguyệt Nương vốn đang tràn đầy sầu khổ lo sợ, cho rằng hôm nay nhất định bị mất mạng, lại không nghĩ rằng sau khi viện binh của địch nhân chạy tới, độ công kích lại giảm đi, áp lực suy giảm cực nhanh, nàng cũng không kịp ngẫm nghĩ nguyên nhân trong đó, tinh thần rung lên, chiêu thức của nàng càng thêm sắc bén.
Nhưng đám thuộc hạ Ảnh Tử cũng không ngốc, tuy công kích lẫn lực đạo của bọn họ mềm nhũn không có tính nguy hiểm, nhưng đối mặt sự công kích của La Nguyệt Nương, bọn họ cũng không dám phớt lờ, phòng thủ quả nhiên cẩn thận, trận tranh đấu giống như diễn kịch trên sân khấu cứ như vậy duy trì liên tục, cả cuộc chiến tràn ngập vẻ dị thường quỷ dị.
Phương Tranh quan sát một lát, bỗng nhiên cười hắc hắc, anh hùng nên lên sân khấu rồi.
Vì vậy hắn từ trong một mảnh rừng trúc rậm rạp toát đầu ra, giơ cao hai tay, nghĩa chính lời nghiêm quát to: “ Oa! Nhiều đại nam nhân như vậy, vây công một thiếu nữ tử, quả thực không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ! Đương gia đừng sợ! Ta tới cứu ngươi thoát khốn!”
Nói xong hắn lập tức vọt tới bên ngoài vòng vây của đám Ảnh Tử.
Phương Tranh là người lãnh đạo trực tiếp của Ảnh Tử, mọi người làm sao không nhận biết hắn? Thấy hắn đến, đều như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, diễn viên rốt cục đã ra sân, nếu còn tiếp tục đánh tiếp như thế, cô nương này không mệt chết, thì chúng ta cũng nên mệt chết, mệt nhọc cũng là một việc thật khổ cực nha.
Phương Tranh vọt tới, đám Ảnh Tử đều tự động tự giác tránh ra, tùy ý cho Phương Tranh vọt vào trong vòng vây, hình dáng lại không hề có vẻ làm như liều chết chiến đấu. Quả thực càng giống như một đội quân đang hoan nghênh lãnh đạo tới thị sát tình hình.
La Nguyệt Nương nhìn thấy Phương Tranh đến, không khỏi kinh hãi, tức giận nói: “ Sao ngươi lại tới đây? Ngươi…ngươi có bệnh sao! Còn không chạy mau! Muốn tìm cái chết hả?”
Phương Tranh chính khí nghiêm nghị ưỡn ngực, mắt hàm sát khí nhìn quét đám thuộc hạ Ảnh Tử đang vây quanh bọn họ, trầm giọng nói: “ Đương gia, chết có khi nhẹ như hồng mao, có khi nặng như thái sơn, nhìn thấy đương gia gặp nạn, ta đường đường là nam tử hán, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Sống chết trước mắt, Phương Tranh động thân vì nàng chịu chết, lúc này La Nguyệt Nương cũng nhịn không được lệ nóng đoanh tròng, đỏ mắt nhìn Phương Tranh, cảm động nói: “ Nhị đương gia, ngươi…”
Phương Tranh làm vẻ cảnh giới nhìn đám Ảnh Tử, khuôn mặt lãnh liệt khoát tay chặn lại, hét lớn: “ Đương gia, đừng nói nữa! Hôm nay dù là vì ngươi mà chết, cũng là đáng giá, ta chỉ mong muốn đương gia đừng quên ta, kiếp này không có được trái tim của ngươi, là chuyện ăn năn lớn nhất đời này của ta, nếu chúng ta có duyên, kiếp sau tái kiến!”
Nói xong những câu thâm tình mà buồn nôn, Phương Tranh không đợi La Nguyệt Nương làm ra phản ứng, liền trợn mắt hướng đám thuộc hạ Ảnh Tử dữ dằn quát to: “ Đám cẩu tặc! Đến đây đi! Để Phương ngũ gia siêu độ các ngươi!”
Đám thuộc hạ Ảnh Tử bị một phen lời nói của Phương Tranh làm cả người nổi lên da gà, trong lòng tấm tắc khen ngợi, những lời đại nhân vừa nói, thật sự là quá, quá buồn nôn đi thôi! Thảo nào đại nhân còn trẻ tuổi, trong phủ đã có tới bốn vị phu nhân quốc sắc thiên hương, bản lĩnh câu dẫn nữ nhân của đại nhân, thật là không nhỏ oa!
Phương Tranh quơ song quyền, làm ra vẻ hướng đám thuộc hạ Ảnh Tử công tới, đám Ảnh Tử cũng nghênh tới, đều hét lớn một tiếng: “ Tới hay!” Song phương liền ngươi tới ta đi xuất chiêu.
Vì vậy, bên trong rừng trúc liền nổi lên một trận long tranh hổ đấu. Chỉ tiếc, trận tranh đấu này quả thực giống như một bộ phim điện ảnh quay chậm, trong miệng mọi người oa oa kêu to, chiêu thức xuất thủ nhìn qua cũng sắc bén, nhưng thực tế ngay cả nửa góc áo của Phương Tranh cũng chưa từng dính tới, mỗi khi sắp chạm vào thân thể Phương Tranh thì đám thuộc hạ Ảnh Tử liền ngoài ý muốn biến hóa phương hướng công kích, nếu không phải bị trượt qua một bên, thì lại là đánh hụt. Thoạt nhìn giống như bên ngoài thân thể Phương Tranh có một tầng bảo hộ. Bất luận là đao kiếm quyền chưởng gì đều không chạm trúng được thân thể của hắn.
Tình hình của La Nguyệt Nương cũng không khác biệt gì với Phương Tranh, nàng càng đánh trong lòng càng kỳ quái, dáng vẻ này làm gì giống như đang liều mạng, rõ ràng là giống như một nhóm người lớn đang chơi đùa với tiểu hài tử, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vì sao khi Phương Tranh vừa xuất hiện, tình thế liền biến thành như vậy?
Đoàn người ở trong rừng trúc đùa giỡn mãi không ngừng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng hoàn hảo, dựa theo kế hoạch lúc đầu, qua không được bao lâu Phương Tranh sẽ đại triển thần uy, đánh cho đoàn người bọn họ phải chạy trối chết, trận kịch này xem như có thể kết thúc. Mọi người cũng có thể nhanh chóng trở về tắm rửa chui lên ngủ, đâu cần dây dưa làm chi, đáng tiếc trời không thể đoán được mưa gió, phía trên một mảnh quái thạch của rừng trúc, có ba bóng người đang trốn sau quái thạch, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào trò khôi hài trong rừng trúc bên dưới.
Ba người mặc hắc y, tất cả đều che mặt. Nhìn thấy không rõ khuôn mặt, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ tàn khốc lãnh mạc, giống như những con liệp báo đang chờ cơ hội xông tới cắn đứt cổ con mồi.
“ Người ở giữa kia, xác định là Phương Tranh sao?” Trong đó có một người bịt mặt lạnh lùng hỏi, nhìn trận đấu thấy Phương Tranh nhảy lên nhảy xuống bên dưới, đánh thật vô cùng hào hứng, trong mắt không khỏi hiện lên vài phần sát ý.
“ Đúng vậy, Hổ đầu nhi, thuộc hạ xác định là hắn. Nữ tử bên cạnh hắn, đó là đầu lĩnh thổ phỉ La Nguyệt Nương.” Một người bịt mặt bên cạnh cung kính nói.
Nguyên lai người bịt mặt vừa đặt câu hỏi chính là Hổ Vân Sinh. Hắn lĩnh mệnh lệnh chủ nhân, đêm tối liền chạy tới Thanh Long sơn, chuẩn bị ám sát Phương Tranh, La Nguyệt Nương và Triệu Tuấn.
Hổ Vân Sinh nghe vậy, trong mắt hiện lên vài phần hưng phấn, chà xát bàn tay thấp giọng nói: “ Thực sự là trời cũng giúp ta! Ba mục tiêu, trước mắt đã xuất hiện hai, hơn nữa vừa lúc cũng có người vây giết bọn hắn. Tràng diện hỗn loạn như vậy, chính lúc thích hợp đục nước béo cò. Rốt cục không phụ lòng nhờ vả của chủ thượng.”
“ Đầu nhi, chúng ta động thủ đi, bọn họ cũng đều che mặt, chúng ta xen lẫn vào bên trong, bọn họ nhất thời cũng nhận thức không ra, chúng ta vừa lúc nhân cơ hội giúp bọn hắn giết chết Phương Tranh và La Nguyệt Nương, ngươi nhìn đám vô dụng kia, nửa ngày còn chưa thu thập xong, cực kỳ vô dụng…”
Một người bịt mặt khác chần chờ nói: “ Đầu nhi, cách đánh của bọn họ thật sự có điểm kỳ quái.”
Hổ Vân Sinh nhìn vào giữa sân đấu, lập tức lắc đầu: “ Xác thực có điểm không thích hợp, nhưng phải tận dụng thời cơ, tràng diện hỗn loạn không rõ ràng, một người đi xuống phía dưới, đừng quên Triệu Tuấn còn trong ổ cướp, nơi đó càng phức tạp hơn nơi này.”
Một tên bịt mặt trong đó nói: “ Đầu nhi, ta xuống phía dưới, các ngươi đi giết Triệu Tuấn đi.”
Hổ Vân Sinh gật đầu nói: “ Tốt, cẩn thận một chút. Tên Phương Tranh này rất láu cá, đừng nghe hắn nói chuyện. Chúng ta đi vào ổ phỉ giết Triệu Tuấn.”
Nói xong Hổ Vân Sinh liền mang theo một gã bịt mặt biến mất sau đám quái thạch, lưu lại một tên bịt mặt quan sát tình hình bên dưới, bỗng nhiên thân hình hắn giống như một con chim to bay lên, nhẹ nhàng rơi vào trong vòng vây của đám Ảnh Tử, lúc rơi xuống không một tiếng động.
Phương Tranh đang đánh nhau thật cao hứng bừng bừng, thật lâu chưa vận động qua như vậy, chúng thủ hạ đang bồi hắn luyện luyện gân cốt. Tuy thật thoải mái, nhưng cánh tay có chút tê dại, xem ra qua một hồi bổn thiếu gia nên đại triển thần uy, đánh chạy hết bọn họ, sau đó một tay kéo La Nguyệt Nương, dùng cái miệng tràn ngập hương vị nam nhân hung hăng hôn lên đôi môi anh đào của nàng một trận, La Nguyệt Nương duyên dáng gọi to một tiếng, lập tức liền chui vào vòng tay ôm ấp của hắn, từ nay về sau liền như cây liền cành, buổi tối cùng lên vu sơn mây mưa, ngươi y ta y, năm sau sinh cho ta một tiểu đầu lĩnh thổ phỉ, nghĩ tới đây, Phương Tranh liền hồn nhiên quên mất bản thân đang “ liều chết chém giết”, mở miệng cười ha hả.
“ Đại nhân, đại nhân!” Đang trong hỗn loạn tranh đấu, một thuộc hạ Ảnh Tử nhân cơ hội nhỏ giọng nhắc nhở Phương Tranh.
“ Ân? Cái gì?” Phương Tranh ngẩn người.
“ Đại nhân, ngài quên ngăn trở một chiêu của thuộc hạ.” Thuộc hạ mặt mày đen thui.
Phương Tranh cúi đầu vừa nhìn, đã thấy nắm tay của tên thuộc hạ đã thò tới trước ngực, sau đó liền ngừng lại, quả nhiên chỉ còn chờ hắn đưa tay ra cản lại.
Phương Tranh cười to một tiếng dài, cất cao giọng nói: “ Tới tốt! Cẩu tặc xem chiêu!”
Đám thuộc hạ Ảnh Tử mặt mày đen thui…Đúng lúc này, tình thế đột biến, một bóng đen từ bên trong lao ra, tay giơ cao, chiêu thức nhanh như thiểm điện hướng Phương Tranh bổ tới.
La Nguyệt Nương đang đánh nhau chết sống chợt nhìn thấy, không khỏi kinh hô: “ Cẩn thận!”
Đám thuộc hạ vốn đang ôm tâm tư lười biếng cùng đại nhân đùa giỡn ngoạn nháo, nhất thời cũng không kịp chú ý tới chiêu thức sắc bén của bóng đen kia vừa đánh ra.
Phương Tranh thì càng khỏi nói, hắn căn bản không hề có võ công, dù có cẩn thận cũng vô dụng, cho nên chỉ trong tích tắc lúc đó, chỉ nghe được một tiếng “ xuy lạp”, hiện trường bỗng nhiên an tĩnh lại.
Mọi người ngơ ngác nhìn kỹ, chỉ thấy y phục dưới chân của của Phương Tranh bị kéo rách một lỗ hổng thật dài, máu tươi đang tràn ra.
La Nguyệt Nương thấy thế kinh hãi, nhào tới bên người Phương Tranh, thần sắc hoảng loạn liên tục hỏi: “ Ngươi ra sao?”
Phương Tranh chỉ cảm thấy dưới chân tê rần đau xót, sau đó vô ý thức dùng tay sờ tới, phát hiện máu tươi đầy tay, không khỏi thất thần.
Đây…đây là có chuyện gì? Tên vương bát đản nào dám đùa thật với ta vậy?
Phương Tranh vừa nhìn thấy máu tươi thì có chút choáng váng đầu óc, ngẩng đầu lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của La Nguyệt Nương nhìn hắn, trong lòng Phương Tranh không khỏi ấm áp. Con quỷ nhỏ này cuối cùng cũng có lương tâm, cũng thật rất quan tâm cho ta.
Chuyện quá bất ngờ, một kiếm của người bịt mặt vào thịt không sâu, chỉ xẹt qua một đường rất cạn, chỉ là máu tươi nhễ nhại, làm cho vết thương nhìn có điểm dọa người mà thôi.
Đám thuộc hạ Ảnh Tử nhìn nhau, chưa kịp phản ứng.
Người bịt mặt một kích không thành, nhìn thấy hiện trường bỗng nhiên an tĩnh lại, mọi người đều dừng lại bất động, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, hắn nhất thời cũng phát mộng, ta giúp các ngươi đâm một kiếm, các ngươi hẳn là nên thừa thắng xông lên mới phải, đều dừng lại là chuyện gì xảy ran ha?
Phương Tranh nổi giận, chỉ là đùa chơi mà thôi, sao ngươi dám đánh thương lão tử, là thủ hạ của ai vậy? Trở lại nhốt hắn một năm mới xong!
Chộp đại đao trong tay một gã thuộc hạ, Phương Tranh nổi giận đùng đùng hướng người bịt mặt chém tới.
Trong miệng hắn oa oa hét lớn: “ Mẹ nó! Hỗn trướng vương bát đản! Huấn luyện viên của ngươi là ai? Dám đánh thương lão tử, không muốn sống nữa?”
Người bịt mặt nhất thời cũng bị tình thế biến hóa làm hôn mê đầu óc, quên mất mình biết võ công, chỉ giơ kiếm bị động chống đỡ những cú chém loạn xạ của Phương Tranh.
Vừa chống đỡ vừa bi phẫn hướng đám thuộc hạ Ảnh Tử hô to: “ Hắn đã bị ta chém thương, các ngươi vì sao còn chưa động thủ?”
“ Động thủ con mẹ ngươi! Ngươi chém lão tử bị thương còn chưa đủ, còn muốn gọi bọn họ tới chém ta, muốn chết lão tử sẽ thành toàn ngươi! Trở về cho ngươi tội danh thông địch phản quốc!” Phương Tranh vừa chém vừa hét lớn.
Vì vậy, trong rừng trúc yên tĩnh, mấy chục người ngơ ngác đứng yên bất động, ánh mắt nhìn chăm chú vào trong cuộc đấu tràn ngập bầu không khí quỷ dị của hai người trong sân, một người đang hoảng sợ chống đỡ, một người đang nổi giận chém lung tung, trong rừng trúc chỉ nghe tiếng đinh đương không ngừng, giống như có ai đang mở lò rèn làm việc, thanh âm truyền ra thật xa sau núi.
Truyện khác cùng thể loại
1298 chương
74 chương
59 chương
37 chương
42 chương