Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 192 : Ra khỏi thành ( thượng)
Gương mặt Phương Tranh đầy vẻ hoảng loạn, biểu tình ba phần kinh khủng bảy phần lo lắng, hai mắt đẫm lệ, giọng nói mang theo vẻ khóc nức nở: “ Người cứu mạng a! Các vị huynh đệ, vị này chính là giáo úy Ngô đại nhân, hắn là cậu em vợ của Triệu Hổ Triệu tướng quân của chúng ta, phụng mệnh Triệu tướng quân, ra khỏi thành tiếp đón phu nhân của ngài vào thành, vừa đi tới đây, một đại hán hắc y che mặt nhảy ra, rút kiếm liền đâm, Ngô giáo úy không kịp phản kháng, bị súc sinh che mặt kia cấp…cấp…đâm chết! Ô ô ô…Ngô đại nhân, ngươi chết thật oan uổng! Triệu tướng quân giao phó trọng trách cho ngươi nên làm sao bây giờ? Ai tới hoàn thành nó đây?”
Nói xong Phương Tranh ghé vào trên thi thể vị “ Ngô giáo úy” không may kia, lên tiếng khóc lớn, dáng dấp thống khổ giống như cha ruột vừa chết, tiếng khóc khiến người rơi lệ, người thấy thương tâm. Kỳ thực cho đến bây giờ Phương Tranh còn không biết, vị giáo úy không may vừa hi sinh bản thân rốt cục có phải họ Ngô hay không, dù sao mọi người không ai nhận ra ai, cứ để cho hắn tha hồ mà nói bậy.
Nếu như các lão bà của Phương Tranh đều ở đây, nhìn thấy Phương Tranh khóc đến bi thống thê thảm như thế, thật không biết nên gõ nhịp ủng hộ vì hắn gặp thời ứng biến, hoặc là vì hắn vô sỉ hèn mọn mà hung hăng nhổ một ngụm nước bọt…
Một gã binh sĩ vỗ vỗ vai hắn, thoải mái nói: “ Vị huynh đệ này, người chết không thể sống lại, nén bi thương thuận biến đi thôi. Ngươi có nhìn thấy dáng dấp thích khách kia không? Sau khi giết hại Ngô giáo úy xong, chạy theo hướng nào?”
Phương Tranh đang khóc rống chợt ngừng lại, mở to hai mắt, nghiêm mặt nói: “ Ta làm sao biết?”
Thấy ánh mắt quái dị của bọn lính nhìn tới, hắn bỗng nhiên giật mình, lập tức lại nhào lên thi thể Ngô giáo úy nói: “ Ô ô ô…Ngô đại nhân, ngươi chết thật thảm…”
Một gã binh sĩ chà xát bàn tay nói: “ Hôm nay trong thành quá loạn, khẳng định là người nào không có mắt hại dân hại nước làm ra, Triệu tướng quân đang tấn công Phương phủ, nếu Ngô giáo úy là cậu em vợ của Triệu tướng quân, chúng ta nên đem di thể của Ngô giáo úy đưa đến chỗ Triệu tướng quân, thỉnh tướng quân định đoạt thôi…”
Phương Tranh sợ đến giật mình, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi lớn tiếng nói: “ Như vậy sao được?”
“ Ách…ý tứ của ta là nói, Triệu tướng quân đang chỉ huy các tướng sĩ đang chiến đấu hăng hái đẫm máu, nếu tin dữ này bị hắn biết, khẳng định sẽ ảnh hưởng tâm trí của tướng quân, nếu bởi vậy mà tướng quân bị phân tâm, dẫn đến chỉ huy thất thường, chúng ta sẽ phải hi sinh rất nhiều tính mạng huynh đệ. Hơn nữa…”
Con mắt Phương Tranh thương tâm nhìn chăm chú vào thi thể Ngô giáo úy, trong giọng nói mang theo vẻ đau khổ và dũng cảm: “ Ngô giáo úy lúc còn sống từng nói với ta trong cuộc đời coi trọng nhất chính là vinh dự của quân nhân. Không ngừng nói cho ta biết lúc hắn đang chấp hành nhiệm vụ, thì cho dù có chết trên đường làm nhiệm vụ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của hắn thì mới chết được nhắm mắt!”
Lại nhìn bọn lính đứng chung quanh đang há hốc mồm, Phương Tranh thâm tình nói: “ Lời này nói ra thật tốt! Các huynh đệ! Làm quân nhân nên xem Ngô giáo úy là gương mẫu! Cho nên huynh đệ có một yêu cầu quá đáng, mong muốn mọi người cùng giúp tay, đưa di thể Ngô giáo úy giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trong cuộc đời. Để xem như an ủi linh hồn hắn trên trời có linh thiêng…”
Chúng binh sĩ hai mặt nhìn nhau, do dự bất định, thần sắc có vẻ hơi khó khăn.
Một gã binh sĩ nói xen vào: “ Nhiệm vụ cuối cùng của hắn là gì?”
Phương Tranh mất hứng nhíu mày nói: “ Uổng cho ngươi còn trẻ tuổi, trí nhớ sao lại không tốt như thế? Vừa mới nói đó thôi, phải rước vợ con Triệu tướng quân ở ngoài thành vào không phải sao?”
“ Bên ngoài loạn như vậy, Triệu tướng quân sao lại an bài phu nhân ở ngoài thành?” Một gã binh sĩ đầu óc coi như thanh tỉnh hỏi.
Phương Tranh trừng mắt: “ Trong thành không loạn sao? Ngươi dám ở lúc thời gian rối loạn này đem lão bà ngươi an bài trong thành?”
“ Thế nhưng…Nếu phải ra khỏi thành…huynh đệ chúng ta chỉ là phụng mệnh tuần tra, không thể ra thành đâu…” Một gã binh sĩ khó khăn nói.
“ Các huynh đệ, tất cả mọi người là đồng đội, giúp nhau một tay cũng không quá đáng chứ? Hơn nữa, chúng ta đi ra khỏi thành để làm gì? Tiếp phu nhân của Triệu tướng quân! Vị Ngô giáo úy hi sinh này lại là thân đệ đệ của tướng quân phu nhân, nếu chúng ta đưa di thể của Ngô giáo úy đến chỗ tỷ tỷ hắn, các ngươi ngẫm lại, tướng quân phu nhân bi thương, lại có thể cảm kích chúng ta hay không? Tướng quân phu nhân đã cảm kích, Triệu tướng quân có phải cũng cảm kích? Cơ hội vuốt mông ngựa tốt như vậy, các ngươi mặc kệ thì thôi, ta tìm người khác làm, đáng đời các ngươi chỉ làm một tên lính nghèo…”
Nói xong Phương Tranh đứng lên, biểu tình bi thương từ lâu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhìn chung quanh, liền tiếp tục gọi người đến hỗ trợ.
Đám binh sĩ vây quanh liếc mắt nhìn nhau, nghĩ lời Phương Tranh nói rất có đạo lý, ngoại trừ hoàn thành nguyện vọng của Ngô giáo úy không có nghĩa lý cũng không nói, nếu như thật có thể đưa di thể của hắn đến chỗ tướng quân phu nhân, đối với tiền đồ của bọn họ trong quân đúng là có lợi lớn. Bất luận làm quan tại triều hay tham gia quân ngũ trong quân, sợ nhất chính là mặt trên không người, trước mắt không phải là một cơ hội nịnh bợ tướng quân thật tốt hay sao?
Người dẫn đầu đám lính thấy Phương Tranh định gọi người khác tới hỗ trợ, nhanh tay kéo lấy Phương Tranh, bồi cười nói: “ Vị huynh đệ này, theo lời ngươi nói, vì Ngô giáo úy hao chút tâm lực thì cũng nên làm, huynh đệ chúng ta có thể nào chối từ? Các huynh đệ không nói hai lời, mau dìu thi thể Ngô giáo úy, ra khỏi thành đi tìm tướng quân phu nhân!”
Phương Tranh vui mừng, liền móc ra hai tấm ngân phiếu vỗ vào trong tay hắn, cười nói: “ Đây là vừa rồi huynh đệ chạy vào trong một nhà giàu có, thuận lợi lấy tới, các vị nghĩa bạt vân thiên, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tại hạ vô cùng cảm kích, ta cũng không thể cho các huynh đệ làm không công, điểm ấy tâm ý các vị huynh đệ cầm lấy uống rượu gọi kỹ nữ đi.”
Chúng binh sĩ nhìn thấy không chỉ có thể vỗ mông ngựa tướng quân, còn có bạc cầm, chuyện tốt như vậy kẻ ngu si mới mặc kệ không làm.
Vì vậy mọi người mười phần nhiệt tình tìm một ít vải cùng cây gỗ, làm một cáng cứu thương giản dị, đưa di thể Ngô giáo úy lên cáng, cả nhóm hơn mười người liền hạo hạo đãng đãng hướng cửa thành bắc đi đến.
Hiện tại tâm tình Phương Tranh rất khẩn trương, mong muốn ra khỏi thành càng lúc càng lớn, mắt thấy đã đến cửa cuối cùng, chỉ cần ra cửa thành bắc, vậy trời cao mặc chim bay, biển rộng cho cá nhảy, nói nhỏ, chính là tính mạng của mình và người nhà hơn phân nửa có thể bảo đảm, nói lớn, trận phản loạn này lập tức có thể đổi chỗ chủ khách, thay đổi đại thế.
Song song trong ngực hắn còn có điểm đắc ý nhỏ, từ khi lao ra Phương phủ đến bây giờ, đã khoảng gần một ngày, không ngờ lại thật có phần bản lĩnh nghênh ngang đi ra khỏi thành, đếm khắp Hoa triều trên dưới, có ai làm được? Điều này cũng giống như con khỉ cùng gấu chó hợp lại, bất quá hợp lực không được thì dùng trí lực, nhưng thật sự có tuyệt chiêu, cái gì là tuyệt chiêu? Đương nhiên là trộm đào…
Đoàn người đi rất nhanh, không tới thời gian một nén nhang, xa xa liền nhìn thấy cửa thành bắc nguy nga, bởi vì chiến loạn bên trong thành còn chưa kết thúc, cửa thành đóng chặt còn có năm trăm phản quân đang bày thành đội ngũ chỉnh tề, phân ra đứng hai bên cửa thành, cảnh giác nhìn chăm chú gió thổi cỏ lay xung quanh.
Những nhà dân cách cửa thành không xa lúc này đang lửa cháy tận trời, cũng không nhìn thấy ai đi cứu lửa, tốp năm tốp ba thi thể trải rộng bốn phía, đều là thi thể tử trạng cực kỳ thê thảm của bách tính chết vì nạn binh lửa. Gần đó thật an tĩnh, tiếng khóc tiếng la đều biến mất, chỉ còn bầu không khí xơ xác tiêu điều lại thêm ánh lửa làm tôn thêm, có vẻ càng thêm âm trầm nặng nề.
Thời loạn tính mạng bách tính chỉ như chuyện vặt, rốt cục Phương Tranh thật sự cảm nhận được sự chân thực này. Trước mặt vũ lực cường đại thứ gì cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể, giết người, đốt nhà, đánh cướp, Phương Tranh hồi tưởng từng cảnh một từ lúc lao ra khỏi Phương phủ, trong lòng vừa tức giận vừa cảm khái, đám phản quân này cùng người Đột Quyết có gì khác nhau? Nếu để cho bọn họ có được giang sơn, theo kiểu mất dân hòa, mất dân tâm như thế, sớm muộn bọn họ cũng bị người hất xuống đài mà thôi.
Mười mấy người khiêng cáng cứu thương vội vã đi đến cửa thành, một giáo úy thủ vệ cửa thành dáng dấp như thủ lĩnh quát to: “ Người tới phương nào? Đứng lại!”
Mấy trăm binh sĩ phản quân nhất thời nghiêng trường mâu chỉ hướng đám người Phương Tranh, thần sắc cảnh giác nhìn bọn họ.
“ Vị đại nhân này đừng hiểu lầm! Đều là người một nhà…” Phương Tranh nhanh tiến lên, chỉ chỉ y giáp của mình, nháy mắt cười cười, móc ra ngân phiếu, lặng lẽ đưa tới.
Giáo úy thủ vệ không hề liếc mắt nhìn ngân phiếu, không chút phản ứng, lạnh lùng nói: “ Bổn tướng phụng mệnh phong tỏa cửa thành, được ban mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không cho ra khỏi thành! Các ngươi mau lui lại!”
Phương Tranh ngượng ngùng thu hồi ngân phiếu, ngực thở dài, sợ nhất loại người lạnh như băng kiểu này, một không tham tài, hai không háo sắc, muốn thu mua hắn tìm chỗ đột phá, chỉ như chó cắn con nhím, không chỗ há miệng.
Lúc này một gã binh sĩ khiêng di thể “ Ngô giáo úy” mở miệng nói: “ Vị đại nhân này, chúng ta phụng mệnh đưa di thể vị Ngô giáo úy này tống ra khỏi thành, đưa hắn giao cho thân thích, còn thỉnh đại nhân cho một phương tiện.”
Thủ vệ giáo úy lạnh lùng hừ một tiếng: “ Ngươi phụng mệnh của ai? Điều lệnh và yêu bài ra khỏi thành đâu? Cầm ra đây, các huynh đệ trong thành đã chết nhiều như vậy, riêng hắn lại đặc thù, còn chuyên môn phái người tống xuất ra khỏi thành giao cho thân thuộc, quả thực cực kỳ sai lầm! Các ngươi nếu không nói rõ ràng, bổn tướng sẽ đem tội thông đồng với địch đem bọn ngươi bắt lại, giao cho Triệu tướng quân thẩm vấn.”
Đám người đi theo Phương Tranh cả kinh, binh sĩ đi theo cũng chỉ là muốn giúp hắn chiếu cố, đương nhiên sẽ không vì hắn ra mặt, nghe vậy đều nhìn về phía Phương Tranh.
Phương Tranh gấp đến độ đổ mồ hôi, lần này xong! Ta có điều lệnh cái rắm gì a! Có thì cũng có một tờ, nhưng đó là điều lệnh do hoàng thượng viết ra, đưa cho phản quân nhìn xem, phỏng chừng bọn họ sẽ không chịu thua, không những không chịu thua, chính mình cũng chết chắc rồi.
Đầu óc Phương Tranh vừa chuyển vừa nhìn về phía giáo úy thủ vệ, thấy hắn đại khái chừng ba mươi tuổi, sắc mặt ngăm đen, tướng mạo bình thường, tuổi tác như vậy chỉ mới làm tới giáo úy, xem ra không phải năng lực hắn thiếu, mà chính là mặt trên không ai.
Nói như vậy, người bị phái đi thủ cửa thành, có hai khả năng, một là thân tín được chủ tướng đặc biệt tín nhiệm, cho nên yên tâm giao an toàn cửa thành cho hắn. Hoặc là người bị trong quân xa lánh, mọi người đều biết, lúc công chiếm thành trì, công việc thủ thành là một việc tồi tệ, những binh sĩ khác ở trong thành giết người phóng hỏa, bắt người cướp của, sảng đến không ngừng tay. Binh sĩ thủ thành lại chỉ có thể dùng đôi mắt trông mong nhìn tới, một chút cặn cũng không dính răng, nếu không phải bị thủ trưởng xa lánh chèn ép, sao lại phái hắn đi làm việc cật lực lại không có chút công lao này?
Với tình hình Phương Tranh quan sát, đám thủ vệ giáo úy và binh sĩ ở đây hơn phân nửa là thuộc về vế sau, nhìn mặt mày bọn họ đang cố đè nén oán khí liền có thể thấy được, chuyện thủ cửa thành, khẳng định bọn họ không hề muốn làm.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
31 chương
33 chương
39 chương
64 chương
40 chương