Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 178 : Đại hôn ( thượng) (P2)
Ngày 15 tháng 10, ngày hoàng đạo, có thể cưới hỏi, có thể xuất môn.
Trời còn chưa sáng, toàn bộ mọi người trong Phương phủ đã bận rộn tấp nập, vội vàng chuẩn bị các nhu yếu phẩm phục vụ cho lễ thành thân.
Quần áo, đồ dùng, tiền mừng, bánh cưới, rượu đế, gạo tẻ….
“ Dương thượng thư đâu rồi? Dương thượng thư đang ở nơi nào?” Phương phu nhân hung hăng xông vào thiên sảng.
“ Lúc sớm Dương thượng thư đã cầm tờ giấy thông hôn, đi vào trong cung rồi a!” Một gã hạ nhân lau mồ hôi nói.
Đây cũng là bước đầu tiên trong lễ thành thân thời cổ đại, nhà trai phải mời bà mối đến nhà gái cầu hôn, cũng trình lên giấy thông hôn, nếu nhà gái đồng ý, nhà trai mới có thể chính thức cầu hôn.
“ Dương thượng thư có dẫn theo bà mối hay không? Cái này cũng không thể quên được.” Phương phu nhân lo lắng hỏi.
“ Bẩm, có dẫn theo, mang luôn cả giấy thông hôn nữa.”
“ Tốt lắm!” Phương phu nhân gật đầu, nhìn trong sảnh, đang bận tối mắt mà Phương lão gia vẫn ngồi thong dong uống trà, Phương Tranh sụp mi thuận mắt lắng nghe Phương lão gia giáo huấn, nữ tử hoàng tộc xuất giá có rất nhiều lễ nghi phép tắc, không được hồ nháo ở trong hôn lễ, làm trò cười trước mặt các vị văn võ bá quan, thành thân xong thì cũng hảo hảo làm người, quan tâm chăm sóc đừng để cho công chúa bị ủy khuất, bằng không cẩn thận cái đầu trên cổ của ngươi khó giữ…
“ Hai người còn ngồi đó làm gì?” Phương phu nhân mày liễu dựng ngược, tiếng quát vang rền như sấm đầu xuân.
Phương lão gia đang muốn bưng chén trà trong tay lên nhấp một ngụm, bỗng nhiên cả người như bị thiên lôi oanh đỉnh, không tự kiềm hãm được mà run rẩy một cái, ánh mắt hoảng sợ nhìn phu nhân của mình.
“ Toàn gia đều đã bề bộn thành như vậy, mà ông còn có lòng thanh thản uống trà giáo huấn nhi tử nữa sao, mau chóng đi thay đổi y phục cho người ta! Nhanh!” Phương phu nhân lẫm liệt như thiên thần hạ phàm, chỉ cần một lời không hợp liền bước đến thu thập Phương lão gia.
“ Khụ khụ, lão phu chuẩn bị thay đây, lão phu muốn dặn dò tiểu tử này một chút…”
“ Nhanh đi mau! Nói nhiều lời vô nghĩa làm gì! Nếu chậm trễ ngày lành tháng tốt, để xem làm sao ông có thể đảm đương nổi!” Phương phu nhân không nhiều lời, đem Phương lão gia đẩy vào trong nội viện.
Phương Tranh hơi giật mình nhìn mẫu thân phát uy, rốt cuộc trong lòng xác định được một chuyện, mẫu thân đem chính mình che giấu thật sự sâu a, rất sâu…..
“ Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?” Sau khi đuổi Phương lão gia đi, Phương phu nhân quay đầu nhìn Phương Tranh nói.
“ Hài nhi….Phải làm cái gì bây giờ?” Hiện tại Phương Tranh rất mờ mịt.
“ Mau đi thay quần áo đi! Một chút nữa liền phải lên đường đón tân nương, nhanh đi sửa sang lại quần áo!”
“ Không cần đâu? Mẫu thân, quần áo của hài nhi vẫn còn sạch sẽ, đợi cho đến lúc đón tân nương tiếp tục đổi không được sao?”
“ Phanh!” Phương phu nhân lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, một cước đem Phương Tranh đá ra khỏi thiên sảnh, xoay người lại hung hăng ra lệnh: “ Người đâu! Cái đèn lồng kia, treo cao lên một chút! Tiếp thêm một chút nữa!”
“……”
Rốt cuộc lúc còn trẻ, phụ thân làm cách nào mà chinh phục được mẫu thân a?
Phương Tranh thở dài, bước về hướng tiểu viện của mình.
Yên Nhiên, Tiểu Lục, Phượng tỷ đều đang ở đây, chứng kiến Phương Tranh tới, đồng thời bước lên, không nói hai lời, tam nữ nhất thời vươn tay ra, hỗ trợ Phương Tranh cởi bỏ oác khoác, ba chân bốn cẳng thay đổi quần áo mới cho hắn.
“ Uy! Các nàng muốn làm gì?” Phương Tranh hoảng sợ kêu lớn.
“ Uy….Các nàng…Các nàng đừng có tới gấp như thế nha….Người ta còn chưa chuẩn bị tư tưởng….” Bộ dạng hoảng sợ tức thì biến thành ngượng ngùng.
“ Ai nha! Có cái gì đụng phải lưng của ta thế……”
“ A! Ai sờ nơi đó của ta? Dâm tặc!” Phương Tranh xấu hổ, không cam lòng nói.
“…….”
“……..”
“ Ai, các nàng thông đồng cùng nhau đùa giỡn ta phải không, như thế nào chỉ cởi quần áo của ta, chính các nàng như thế nào lại không cởi đây?” Thay xong y phục, Phương Tranh bất mãn nói.
Nói xong hắn còn lấm lét ngắm tới ngắm lui ở trên người tam nữ, trong lòng bàn tính dâm ý, sau khi thành thân với Trường Bình, rồi mau chóng thu thêm tam nữ, tương lai cùng các nàng mỗi ngày hoang dâm vô độ, cùng tứ nữ mây mưa, ân ái, cuộc sống như thế chẳng phải so với làm hoàng đế, còn đã nghiền hơn sao?
Phượng tỷ một chưởng hung hăng đánh vào lưng của Phương Tranh, đỏ mặt nói: “ Sắp thành thân rồi mà còn hồ nháo như vậy, mau chóng đi ra ngoài thôi, mọi người chuẩn bị xuất phát đi đón tân nương rồi.”
Vấn danh là bước thứ hai trong hôn lễ, chính là nhà trai nhờ bà mối hỏi ngày sinh tháng đẻ của nhà gái. ( Vấn danh : theo tục lệ việt nam là ăn hỏi)
Sau đó mới cưới hỏi.
Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã: “ Gấp cái gì, trước lúc hoàng hôn đi đón tân nương thì được rồi, ta cũng không tin, chậm một chút mà Trường Bình sẽ làm khó ta.”
Phượng tỷ cười mắng: “ Chiếm tiện nghi mà còn khoe mã, ngươi đắc ý lắm sao!”
Buổi sáng Phương Tranh phái người đi đón Yên Nhiên cùng Phượng tỷ tới phủ, hai người vốn không muốn, nhưng Phương Tranh đã hạ tử lệnh, nhất định phải đến. Hơn nữa trong mấy ngày này còn phải ở lại Phương phủ, không được phép đi đâu cả.
Nhị nữ đối với quyết định của Phương Tranh vô cùng nghi hoặc, không biết Phương Tranh vì sao lại muốn các nàng ở lại Phương phủ.
Phương Tranh cũng không giải thích cho các nàng hiểu, chỉ nói gần đây trong kinh thành không được an toàn, các nàng ngụ ở bên ngoài sẽ khiến cho hắn lo lắng.
Tiểu Lục bưng một hộp phấn bước vào, đang muốn lau mặt cho Phương Tranh.
“ Nàng muốn làm gì?” Phương Tranh phản ứng nhạy bén nhảy dựng về phía sau, cảnh giác nhìn Tiểu Lục. Quả nhiên trong tay của nàng đúng là loại phấn mà Ngọc Như Trai mới sản xuất.
“ Thiếu gia, phu nhân đã phân phó, ngài phải lau qua một chút cho tinh thần thoạt nhìn rạng rỡ.” Tiểu Lục chớp đôi mắt to xinh đẹp, vô tội nói.
“ Không! Tuyệt đối không được! Đại gia không dùng đồ chơi này nha? Nếu nàng dám trát nó lên mặt ta, ta sẽ….Liền….”
“ Liền như thế nào?” Tiểu Lục mở miệng, hàm răng lóe lên những tia quang mang lấp lánh, rất có tính uy hiếp.
“ ….Ta liền chết cho các nàng xem!” Đánh nhất định là không đánh lại nàng, nhưng tôn nghiêm của nam nhân không thể bị kinh nhờn.
Tiểu Ngũ một đường xông vào, thở hồng hộc nói: “ Thiếu…Thiếu gia, phu nhân thúc giục ngài nhanh đi ra tiền sảnh.”
Thu thập xong xuôi Phương Tranh vội vàng quấn vạt áo ngang hông, hướng tiền sảnh phóng đi.
Ven đường đám hạ nhân bận rộn đi tới đi lui, tự giác làm công tác mà chính mình được phân công, trên mặt biểu tình hớn hở. Thiếu gia thành thân cùng công chúa điện hạ, bọn hắn cũng có phần thơm lây, cho nên ra sức chuẩn bị chu đáo.
Chủ tớ đều chăm chỉ công tác an cư lạc nghiệp, cảnh tượng bao nhiêu hài hòa nha! Phương Tranh đối với thời gian sau này, không khỏi có chút chờ mong, có lão bà, có quan vị, trong nhà của cải không thiếu, cuộc đời này như thế cũng đủ thỏa mãn tâm nguyện rồi!
Trong tiền sảnh những người có quan hệ đều bận rộn, Phương phu nhân thì càng bề bộn không nhìn thấy bóng dáng.
Phương Tranh bị chiếc lồng chim đặt ở giữa tiền sảnh hấp dẫn.
“ Bên trong chiếc lồng này chứa cái gì thế?” Phương Tranh tò mò hỏi.
“ Bên trong là chim nhạn trắng, lễ thành thân đều phải dùng, nghe nói rất khó mua, phu nhân sai người đến tận Hàng Châu mới thu mua được.” Tiểu Ngũ ở bên cạnh đáp.
Lễ thành thân thời cổ đại có sáu bước, ngoài năm bước đầu ra thì nhất định phải có một đôi chim nhạn, bởi vì loài nhạn vốn hòa hợp âm dương, hơn nữa phối ngẫu cố định, biểu hiện tấm lòng trung trinh.
“ Chim nhạn a, được nha!” Phương Tranh hứng trí bừng bừng ngồi xổm xuống, kiếp trước còn học tiểu học, không phải có một câu như thế này hay sao? “ Mùa thu đến rồi, thời tiết lạnh rồi, một đàn chim nhạn di cư về phương nam, chúng nó thoắt thì xếp thành hình chữ S, thoắt thì xếp thành hình chữ B…”
Hôm nay cũng có thể tận mắt quan sát rồi.
Chỉ chỉ vào chiếc lồng, Phương Tranh nói: “ Mở ra, ta nhìn chút.”
Tiểu Ngũ lúng túng đáp: “ Cái này….Thiếu gia, không tốt đâu, làm như thế nếu chúng nó bay mất thì làm sao bây giờ? Đây chính là kiện đồ vật trọng yếu nhất trong lễ thành thân đó nha.”
Hung hăng gõ lên đầu Tiểu Ngũ một cái: “ Nói nhảm! Thiếu gia ta bảo như thế nào thì ngươi liền làm như thế đó!”
Tiểu Ngũ ủy khuất mở lồng chim ra, Phương Tranh thò tay vào bên trong, chụp lấy một con chim nhạn.
“ Oa! Nguyên lai đây là chim nhạn a, kì thật nhìn bộ dáng cũng chỉ bình thường thôi…” Phương Tranh ngạc nhiên, mở to hai mắt bình phẩm.
“ Tiểu Ngũ, sau khi thành thân xong, ngươi chuẩn bị cho ta vài cái giá, một số trạc xiên, thêm chút gia vị, hồ tiêu, muối ớt…”
“ Thiếu gia, ngài cần những thứ đó để làm chi?”
“ Sau khi thành thân, đôi chim nhạn này cũng đâu còn tác dụng nữa, nhưng chúng ta không thể lãng phí nha. Hôm nào rảnh rỗi, bắt bọn chúng trần truồng đứng thành một hàng, hắc hắc, thiếu gia ta muốn làm một bữa thịt nướng gia đình, không biết thịt chim nhạn có ăn được không a!”
Tiểu Ngũ trong đầu mờ mịt: “….”
Con chim nhạn nằm trong tay Phương Tranh tựa hồ cảm giác được có người mang mưu đồ bất chính đối với nó, cho nên ra sức vùng vẫy, nhất thời Phương Tranh nắm không chặt, con chim nhạn giãy thoát được khỏi bàn tay của Phương Tranh, tung cách phóng lên mái nhà, chuẩn bị bay mất.
Tình huống phát sinh quá mức đột ngột, Tiểu Ngũ trơ mắt nhìn con chim nhạn đang vỗ cánh bay trên bầu trời, cuối cùng cũng kịp phản ứng quát to một tiếng: “Xong rồi, chết tiểu nhân rồi! Mau! Nhanh bắt lấy nó!” Tiểu Ngũ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng vã ra như tắm.
Kiện đồ vật tối quan trọng trong lễ thành thân lại bay mất, để xảy ra sự tình như thế này, Phương phu nhân sẽ thu thập hắn như thế nào, không cần nghĩ nhiều cũng hiểu.
Phương Tranh cũng khẩn trương, nếu như chim nhạn chạy mất, bản thân mình cũng đừng có nghĩ là được an ổn nha, cái này không giống như mùa gà mua vịt ngoài chợ, chạy mất một con thì có thể tiếp tục mua lại một con. Tiểu Ngũ nói đôi chim nhạn này được mua về từ tận Hàng Châu, nếu như nó bay mất, có thể khẳng định trong thời gian ngắn, tuyệt đối không có khả năng thu gom được thêm một con nữa.
“ Mau! Mau bắt nó lại!” Đừng để cho nó chạy thoát!” Phương Tranh không nói hai lời, phóng nhanh ra ngoài, vừa chạy còn vừa hạ mệnh lệnh cho đám người hầu trong phủ.
Đám người hầu chứng kiến hai người cuống cuồng đuổi theo một con chim nhạn màu trắng, nhất thời trợn tròn mắt, thiếu gia lại tính làm trò gì nữa đây?
Vì thế cho nên mọi người nhanh chóng bỏ dở công việc đang làm, vội vàng từ nhiều phương hướng khác nhau đuổi bắt con chim nhạn kia, chỉ còn thiếu một nước nữa là không thể bay lên được mái nhà mà thôi.
Nhất thời toàn bộ Phương phủ lâm vào một mảnh gà bay chó chạy, người lớn thì la ó chửi bới, trẻ nhỏ thì khóc thét, bánh kẹo, đồ dùng vương vãi đầy đất, quần áo mới thay của Phương Tranh sớm đã nhem nhuốc không chịu nổi.
Con chim nhạn vẫn quyết chí tự cường, đang lúc mọi người muốn vây bắt, nó vẫn cố gắng mở một đường máu thoát thân.
Nhưng mà sự tình phát triển chỉ có thể dùng bốn chữ “ phong hồi lộ chuyển” để hình dung, mọi người tại đây cũng dần dần cảm thấy tuyệt vọng, bỗng nhiên tình huống đột ngột phát sinh biến hóa.
Người có thể đảo lộn càn khôn đó chính là sát thủ ca ca.
Thân phận của sát thủ ca ca tại Phương phủ được công khai như một hộ viện, bất quá hắn chỉ phụ trách bảo hộ an toàn của Phương đại thiếu gia.
Mắt nhìn thấy con chim nhạn sắp sửa đột phá được vòng vây, đang muốn vỗ cánh bay cao thì sát thủ ca ca chắp tay sau lưng, tiêu sái từ phía sau hậu viên bước ra.
Phương Tranh nhìn thấy sát thủ ca ca, sắc mặt hớn hở, hét lớn: “ Sát thủ ca ca, mau, mau giúp ta bắt nó!”
Sát thủ ca ca không hề bận tâm đến cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, nhìn thoảng qua con chim nhạn đang muốn vỗ cánh bay đi. Sát thủ ca ca nở một nụ cười tràn ngập tự tin, phải, nụ cười tràn ngập tự tin cường đại, tiếp theo tùy tiện vung tay lên, rốt cuộc hắn cũng đã xuất thủ!
Đao!
Phi đao!
Phi đao, lệ bất hư phát!*
Đang lúc mọi người còn trợn mắt há hốc mồm, con chim nhạn giống như bị một cánh tay vô hình túm lấy, dùng một loại tư thế quái dị phóng ngược trở lại, thẳng cho đến khi nó bị gắt gao ghim vào trên thân cây hòe.
Trên cổ của nó, tinh tế cắm một thanh phi đao, dưới sắc trời u ám, thanh phi đao tản mát ra quang mang chói lọi.
Không cần phải nói, con chim nhạn sớm đã đoạn khí.
Sát thủ ca ca ung dung bước đến trước mặt con chim nhạn, cẩn thận quan sát vết thương trong chốc lát, tựa hồ đối với độ chính xác của mình cũng tự cảm thấy rất hài lòng.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, hoặc sùng bái, hoặc kinh ngạc đến ngẩn người, vung ống tay áo thu phi đao, rồi tiêu sái rời đi. Chỉ để lại một con chim chết, nằm trơ trơ tại giữa đương trường.
“ Ô ô ô…Thiếu gia, ngày này sang năm, ngài phải nhớ hóa vàng cho tiểu nhân a, giúp tiểu nhân chuyển lời đến Lan Nhi tỷ, đừng thủ tiết vì ta…Ô..ô” Tiểu Ngũ bi thương nắm ống tay áo của Phương Tranh, dặn dò những lời trăn trối cuối cùng.
*: Phi đao, phóng ra không biết trượt
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
894 chương
501 chương
15 chương
353 chương
223 chương