Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 170 : Nam nhân bạc tình ( hạ)
Tư Tư nghe được thái tử khích lệ, có vẻ như nàng vô cùng cao hứng, đôi mắt đẹp nhìn thái tử, trong mắt toát ra tình yêu không hề che dấu chút nào, ý mặn tình thâm.
Tư Tư thanh âm trong trẻo như họa mi nói: “ Thái tử điện hạ đã quá khen rồi.”
Thái tử ánh mắt vừa chuyển, nhìn về phía Phương Tranh cười nói: “ Phương đại nhân cảm thấy nàng ta như thế nào?”
Phương Tranh hai con ngươi liến thoáng, cười đáp: “ Phi thường đàn hồi….Khụ khụ, nàng ta tài mạo song tuyệt, tựa như hoa mẫu đơn, quả thật là tiên nữ hạ phàm….”
Thái tử trong mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp, ngay sau đó cười ha hả: “ Cổ nhân nói tài tử phối giai nhân, vị cô nương này cũng coi như tuyệt sắc, Tư Tư, mau bồi tiếp Phương đại nhân, rót rượu cho ngài.”
Tư Tư nghe vậy sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, không dám tin nhìn thái tử, chứng kiến biểu tình kiên quyết trên mặt thái tử, đôi mắt của Tư Tư đỏ lên, cánh tay nhỏ bé ôm đàn tì bà, xiết mạnh đến mức các ngón tay đều biến thành trắng ởn.
Bất luận thái tử cưng chiều nàng như thế nào, nàng cũng chỉ là ca kĩ mà thôi, chỉ là đồ chơi của thái tử mà thôi, hắn muốn đem nàng đưa cho ai thì đưa, trước khi làm một ca kĩ, nàng đã biết sớm muộn gì cũng có vận mệnh này. Buồn cười thay chính mình vẫn còn động chân tình với thái tử, tưởng tượng trong tương lai hắn lên ngôi, chính mình sẽ trở thành một cái quý phi nương nương, thay danh đổi phận, nguyên lai bản thân mình trong mắt của hắn, vĩnh viễn chỉ là một thứ đồ chơi……
Nhẹ vén áo thi lễ, âm thầm lau đi hai hàng nước mắt khuất nhục, Tư Tư thê lương nói: “ Dạ, thái tử điện hạ.”
Phương Tranh giả bộ từ chối nói: “ Thái tử điện hạ, cái này không được, vi thần cương chính công minh, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, vi thần không phải loại người như vậy….”
Tư Tư bước đến bên cạnh Phương Tranh, yểu điệu ngồi xuống bên cạnh, ngọc thủ nhẹ nhàng vì hắn mà châm rượu, nàng rót thực đầy. Biểu tình khuất nhục mới vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, nàng mang trên mặt một cỗ quyến rũ mê người, thanh âm nhu mị nói: “ Đại nhân, có thật sự là ngồi ở trong lòng vẫn không loạn sao? Tư Tư muốn thử một lần.”
Nói xong không chờ cho Phương Tranh kịp phản ứng, Tư Tư bằng vào tốc độ nhanh nhất ngồi lên trên đùi của Phương Tranh, ngọc thủ ôm lấy cổ của hắn, bờ mông tròn trịa mà mềm mại còn đặt ngay tại bộ vị trọng yếu, dường như cố tình vặn vẹo vài cái.
Phương Tranh “ Nga— !” khẽ thốt ra một tiếng rên rỉ. Cô nàng này trời sinh mị cốt quả thực là khắc tinh của nam nhân a, làm sao bây giờ? Trong đầu cố gắng muốn làm một chính nhân quân tử, nhưng chỉ là….Tiểu đệ đệ bên dưới hạ thân của Phương Tranh rõ ràng là đang muốn phất cờ…..
Tư Tư trợn mắt nhìn, gương mặt hồng phấn hiện lên một tia tiếu ý, cười duyên khanh khách nói: “ Nguyên lai là đại nhân đã nói dối!”
Thái tử mỉm cười nhìn Phương Tranh cùng Tư Tư, trong mắt vẻ phức tạp càng ngày càng sâu.
Tư Tư dường như hoàn toàn phóng túng chính bản thân mình, chứng kiến Phương Tranh không có động tĩnh gì, nàng một phen cầm tay Phương Tranh đem đặt lên bộ ngực sữa đang phập phồng lên xuống của chính mình, để cho Phương Tranh cảm thụ được sự mềm mại trước ngực nàng, thân thể vô lực tựa trên vai của hắn, tràn ngập mi hoặc nói: “ Đại nhân, tim Tư tư đập có nhanh không?”
Phương Tranh ngượng ngùng trốn tránh ánh mắt, trong miệng cất lên thanh âm cự tuyệt yếu đuối vô lực: “ Đừng…Đừng như vậy….Ta thật sự không phải là loại người như thế….”
Trong lòng lại âm thầm tưởng tượng: “ Cô ả này có phải muốn dùng ta làm công cụ tiết dục hay không? Làm trò trước mặt người khác, ngang nhiên chòng ghẹo một nam nhân ngây thơ, hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng cũng như là không quản đến cảm nhận của ta, còn làm nữa, ta sẽ trả thù đó nha……
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hắn chứng kiến khóe miệng của thái tử và Phạm Thụy đều chứa đựng một nụ cười bình thản, ánh mắt bình tĩnh như thường. Tuy nhiên biểu hiện của Tư Tư thì lại giống một nữ nhân thất tình chạy đến quán bar tìm một gã ngốc tử, dùng chuyện này để mà báo thù người bạn trai của nàng.
Phương Tranh cũng không phải kẻ ngốc, tỉ mỉ cân nhắc, ngay tức khắc liền minh bạch.
Ta kháo! Còn tưởng rằng đó là thị nữ của thái tử, đến nửa ngày hóa ra lại đem nhân tình dưới gối của mình tặng cho ta, chẳng lẽ người cổ đại thích chủ động cắm sừng lên đầu của mình hay sao? Phong cách ngươi phát huy cũng đủ cao thượng nha, nhưng ta cũng không cần, ngày nào đó ngươi làm hoàng đế, hồi tưởng lại mối thù của ngày hôm nay, muốn tính toán sổ sách với ta thì sao bây giờ? Ta không thể tự chui đầu vào thòng lọng được, bổn thiếu gia là độc tử nối dõi hương hỏa của Phương gia a?
Phương Tranh tức thì loại bỏ tư tưởng hương diễm trong đầu, dựng thẳng sống lưng lên, nhẹ nhàng đẩy thân thể mềm mại của Tư Tư ra ngoài, sắc mặt tựa như một chính nhân quân tử, bị loạn mà bất động.
Tư Tư ngẩn người, cười quyến rũ nói: “ Phải chăng đại nhân không ưa thích Tư Tư?”
Thanh âm mềm nhũn, tựa như oán hận tựa như giận hờn, khiến cho người khác nhịn không được mà tâm tư nhộn nhạo. Tiểu yêu tinh này! Cũng không biết vì cái gì mà thái tử không có bị nàng vắt khô.
Phương Tranh tâm tình khuấy động một trận, bộ dạng quân tử đã biến mất không còn thấy tăm hơi, nhịn không được sắc mặt híp lại, cười nói: “ Thích, như thế nào mà không thích mỹ nhân đâu, nàng có biết hát thập bát mô hay không…Khụ khụ….”
Dùng sức lắc lắc đầu, Phương Tranh hung hăng cắn một nhẹ vào lưỡi.
Đặt bàn tay lên bả vai của Tư Tư, lắc nhẹ, sau đó nghiêm mặt nói: “ Cô nương, dĩ nhiên rất mỹ lệ, rất tốt.”
Tiếp theo hướng thái tử chắp tay, biểu tình trên mặt của Phương Tranh tràn đầy chính khí: “ Thái tử điện hạ, vi thần không phải loại người háo sắc, xin hãy lệnh cho Tư Tư cô nương lui ra, vi thần nguyện cùng điện hạ hảo hảo uống vài chén, có được không?”
Thái Tử cùng Phạm Thụy liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của nhau đều thấy được vẻ khinh bỉ. Tiểu tử này quả thực trơ trẽn quá mức, không biết xấu hổ mà nói hắn không phải loại người háo sắc, vừa rồi ai ở ngoài cửa trông thấy Tư Tư liền ngẩn người bước không nổi a? Hiện giờ còn giả bộ thanh cao, thật sự là cái đồ mặt dày vô sỉ!
Thản nhiên phất ống tay áo, Tư Tư lui ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt có thoải mái, có cảm kích, thậm chí còn có một chút…Mất mát.
Phương Tranh nhìn bóng lưng thướt tha của Tư Tư, ngầm nuốt một ngụm nước miếng. Tiểu yêu tinh này nếu như không có bị thái tử chạm qua, nói không chừng ta còn có thể miễn cưỡng thu vào, đáng tiếc a, hiện giờ Tư Tư cô nương đã là người của thái tử, ngay cả tâm tư cũng vướng bận chặt chẽ trên người của hắn,
Trong sảnh đường chỉ còn lại có ba người, Phương Tranh cảm giác tâm tình được thả lỏng hơn không ít, liên tục ngồi chồm hỗm trong một thời gian khá dài, hai chân của hắn đã mất đi tri giác, hiện giờ hắn không quản lễ nghi phép tắc nữa, cầm đũa liền gắp thức ăn.
Rượu quá ba tuần, thái tử mỉm cười nói: “ Phương đại nhân, hôm nay Cô vương mời ngươi tới đây, là muốn hỏi một chuyện, có phải phụ hoàng đem tổ chức Ảnh Tử giao toàn quyền cho ngươi hay không?” Đối với Phương Tranh, thái tử cảm nhận vẫn là nên trực tiếp nói cho hắn hiểu, chỉ sợ nói văn vẻ với một con người dốt nát như hắn, Phương đại nhân sẽ không hiểu được sâu xa, chuyện này cũng không khác nào tự tra tấn chính bản thân mình.
Phương Tranh ngẩn người, tâm chuyển như điện, thái tử nói lời này là có ý tứ gì? Hắn đang muốn đánh chủ ý lên Ảnh Tử sao? Hắn muốn dùng Ảnh Tử để làm chuyện gì? Ít nhất có thể khẳng định, thái tử sẽ không để cho bọn hắn đi dọn vệ sinh bên trong nội phủ.
Sắp xếp lại tâm tư, Phương Tranh ngập ngừng nói: “ Vi thần chỉ thay mặt hoàng thượng tạm thời quản lí một chút mà thôi, Ảnh Tử chỉ nghe theo mệnh lệnh của một người, đó chính là hoàng thượng.”
Thái tử cười cười: “ Phương đại nhân ngươi nói lời này có chút không đúng, Cô vương nghe nói phụ hoàng đã đem Ảnh Tử phó thác cho ngươi, những người trong tổ chức Ảnh Tử đều nghe theo lệnh của ngươi, chẳng biết Cô vương nói có đúng hay không?”
Phương Tranh nuốt khan nước miếng, mẹ nó! Bày rượu thiết yến còn tặng cả mỹ nhân, thiên hạ đúng thật chẳng có bữa cơm nào ăn mà không phải trả tiền, xem ra thái tử hôm nay là muốn mượn sức Ảnh Tử a.
Đảo mắt một vòng, bỗng nhiên Phương Tranh cười nói: “ Kì thật vi thần cũng không muốn quản chuyện này, thái tử điện hạ, ngài hẳn là biết được, bản chất của vi thần chỉ là một gã thiếu gia ăn chơi trác táng, làm sao lại có năng lực đi quản người khác? Nhiều lắm cũng chỉ dẫn đám thuộc hạ đi chòng ghẹo con gái nhà lành, dọa dẫm thu tiền bảo kê của các thương hộ trên phố, Trương gia trộm con gà, Lý gia bắt con chó, thuận tiện rình coi quả phụ Lưu gia tắm rửa một chút, những chuyện chính sự cũng chưa từng làm qua bao giờ. Thái tử điện hạ phải chăng có hứng thú đối với nhóm thuộc hạ của vi thần sao? Vậy mà hôm qua hoàng thượng còn mắng vi thần, ngài nói vi thần lãng phí nhân tài, muốn trị tội vi thần. Nếu như thái tử điện hạ có hứng thú đối với đám hỗn đản kia, vừa vặn vi thần liền hai tay dâng bọn họ lên cho thái tử, thật ra đã giải quyết được không ít phiền toái cho bản thân, vi thần cảm kích không nguôi a.”
Nói xong Phương Tranh trợn mắt nhìn, tạo một bộ dạng vui mừng hớn hở.
Thái tử nghe vậy ngẩn người, mau chóng liếc mắt nhìn Phạm Thụy một cái, nhưng thật ra trong lòng lại có một chút tức giận.
Tiểu tử này không tự biết xấu hổ, cư nhiên nói rằng Ảnh Tử đi theo hắn chỉ là một đám lưu manh, nếu mạnh mẽ thu vào, ngược lại thái tử bị cho rằng là người không có phẩm chất đạo đức, ngay cả một đám lưu manh cũng không biết xấu hổ mà mở miệng mượn sức. Chuyện này cũng không quan trọng, tối quan trọng chính là….Phương Tranh mang hoàng thượng ra làm tấm bia đỡ, nghe khẩu khí của hắn, dường như hoàng thượng có ý tứ muốn thu hồi lại tổ chức Ảnh Tử, tuy tiểu tử này, nói chuyện nửa thật nửa hư, không thể nghe ra câu nào là thật, câu nào là giả? Vạn nhất hoàng thượng thực sự có ý tứ này, những chuyện bí mật muốn mượn sức Ảnh Tử đi làm, bọn hắn lại hướng hoàng thượng bẩm báo, hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Hắn còn có thể an tâm mà ngồi trên ngôi vị thái tử này được hay sao?
Nhất thời bầu không khí rơi vào trầm mặc, trong lòng của Phương Tranh thì hoan hỉ, phơi phới, vẫn ngây ngất uống rượu, giống như bầu không khí trầm mặc trước mắt không hề liên quan tới mình.
Phạm Thụy nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của thái tử, cười nói: “ Phương đại nhân, thái tử điện hạ đối với ngài chính là rất coi trọng tài năng, tương lai nếu có chút chuyện muốn mời ngài hỗ trợ, ngài cũng không nên từ chối a.”
Nhẹ nhàng buông đũa, Phương Tranh tâm tình dâng lên một trận cảm xúc, tiếp theo đôi mắt đỏ bừng, trừu khẽ cái mũi, tràn ngập thâm tình nói: “ Thái tử điện hạ đối với vi thần có ơn tri ngộ, đại ân to lớn, giống như tái tạo thêm một lần, trong lòng của vi thần không có lúc nào là không muốn báo đáp lại đại ân cho thái tử điện hạ. Nếu như tương lai thái tử có chuyện cần sai khiến, vi thần cho dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, nhất định cũng không chối từ, nếu ta mà dám do dự một hơi, con mẹ nó ta sẽ chết không được tử tế! Thái tử điện hạ a, tương lai ngài là vua của một nước, cũng chính là hoàng thượng của vi thần, ngài muốn sai khiến vi thần làm sự tình gì, chỉ cần mở miệng một lời, tất nhiên vi thần không dám cô phụ tâm ý của ngài.”
Thái tử vẫn đang nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, người này lời nói giả tạo quá mức, nhưng diễn cảm lại vô cùng chân thật, không thể không bội phục, công phu da mặt của người này rốt cuộc như thế nào luyện được, bao nhiêu năm công lực mới làm được như thế a!
Chỉ sợ thái tử không tin, Phương Tranh dùng sức trừng mắt nhìn, “ Thật sự! Vi thần một lòng thành tâm đối với thái tử, trời cao chứng giám!”
Nhàn nhạt nở một nụ cười, thái tử nói: “ Được rồi, hôm nay vốn là Cô vương muốn mời mọi người đến ngắm hoa, chúng ta chớ nói tiếp những chuyện dung tục như thế này, phá hỏng mỹ cảnh đẹp tựa tranh vẽ, Phương đại nhân, thỉnh uống thêm vài chén, Cô vương còn một vò rượu đã ủ trăm năm, cả thiên hạ chỉ có được một vò duy nhất, bây giờ Cô vương đem ra, cùng các tài tử danh sĩ trong thiên hạ chia nhau thưởng thức.”
Phương Tranh trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi, coi như chuyện Ảnh Tử cũng đã đối phó qua, cũng không biết thái tử có âm thầm chán ghét bản thân mình hay không nữa, nếu như hắn quả thật hận ta, tương lai hắn lên làm hoàng đế, cuộc sống của bổn thiếu gia có khả năng sẽ không được dễ chịu cho lắm.
Nhưng tưởng tượng cao xa hơn một chút, chẳng có nghĩa gì mà thái tử lại hận ta, mới vừa rồi chính mình còn không chịu thu nhận vị Tư Tư cô nương kia nha, nếu như ta muốn đắc tội với ngươi, dù sao trước tiên cũng phải chuẩn bị đường rút lui cho mình mới phải chứ? Bổn thiếu gia dựa vào đâu mà đắc tội với ngươi đây? Bổn thiếu gia giống cái loại người ngu ngốc không hiểu lí lẽ như thế hay sao?
Cùng theo thái tử đi ra khỏi Bách Hoa Đình, nhưng thái tử muốn đi trước một bước để tiếp đón các danh sĩ tài tử, Phương Tranh thì linh mẫn giống như một chú mèo rừng, thân ảnh chợt lóe lên, rồi biến mất vào trong một bụi hoa diễm lệ.
Phương Tranh lượn lờ chung quanh Bách Hoa Đình, trong đầu đang tự hỏi một vấn đề phi thường nghiêm túc: “ Thái tử nói, hắn có một vò rượu đã ủ một trăm năm, thiên hạ duy nhất chỉ có được một vò, nếu như ta là thái tử, sẽ đem nó giấu ở nơi nào đây? Thật sự rất tò mò a….”
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
31 chương
33 chương
39 chương
64 chương
40 chương