Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 142 : Thiên hạ đệ nhất gian thần
Dưới trời thu vạn vật tĩnh lặng. Người người tốp năm tốp ba đi trên đường, thích ý, ăn no, mặc ấm, vậy là dân chúng đã thỏa mãn rồi. Lịch sử cũng cho thấy dân chúng quả thật rất dễ thỏa mãn.
Bỗng nhiên không biết là ai đó, từ cuối phố hốt hoảng chạy đến, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi, rống lên: "Phương thế đầu đến!"
Tiếng kêu to này làm cho tất cả mọi người đang nhàn nhã trên đường cái đều biến sắc, rối thành một đống, ôm tiểu hài tử, thu sạp, đẩy xe…Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất biến mất không thấy tăm hơi. Thoáng chốc đường cái đã trống trơn, yên lặng như một bãi nước lặng, mặt đường tán loạn những quá trứng hỏng, hoa quả chưa kịp lấy đi,... Một trận gió nhỏ thôi qua, cát bụi trên đường phất lên bay mịt mù, toàn bộ cảnh tượng sao mà thê lương, mà hiu quạnh.
Một đám người từ cuối ngã tư đường xuất hiện, đội ngũ chỉnh tề, vũ khí đủ loại: Có lang nha bổng, có tú xuân đao, còn có cả trong truyền thuyết huyết tích tử…Đám ngươi kia vẻ mặt lạnh nhạt, khuôn mặt lãnh đạm, mang theo vài phần tàn khốc và thị huyết.
Sau đấy một cỗ kiệu quan tám người khiêng như bay xuất hiện, mọi người đồng loạt lắc mình tránh ra, đồng thời quỳ gối hai bên đường phố, cùng hô: "Tham kiến Hán Đốc Phương Đại Nhân!"
Sau đó kiệu quan dừng lại, hạ nhân cung kính xốc lên màn kiệu, bên trong đi ra một người, tướng mạo phi thường anh tuấn, chỉ tiếc mang theo một vẻ âm nhu tàn nhẫn, đúng là Phương Tranh.
Sau đó kẻ chạy cờ đi ra, hai bên đường phố nhảy xuống vô số giang hồ hảo hán, giơ đao thương hướng về phía Phương Tranh lao đến, miệng kêu to: "Giết chết tên tay sai của triều đình, của hoàng đế này! Chúng ta sẽ được sống những ngày yên ổn!"
Mọi người "nghĩa vô phản cố"*, người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, chúng nghĩa sĩ dần dần chết hết dao mổ của đám tay sai triều đình. (*: vì nghĩa không chùn bước)
Phương Tranh không chút thương hại nhìn đám thi thể dưới đất, lạnh lùng cười, sau đấy mở miệng nói, thanh âm có chút ẻo lả:
"Truyền lệnh đi xuống, tróc nã thiên hạ phản tặc, nếu tra được dù chỉ là một ít chứng cử, tru di cửu tộc, thà giết nhầm một vạn cũng không thể bỏ sót một người!"
Đám tay sai triều đình vâng vâng dạ dạ. Trên con đường cái hiu quạnh tràn ngập một mùi máu tươi, phiêu tán tứ phương...
Cuối cùng một dòng phụ đề chạy ra: "Năm Hoa Triều Kiên Vũ, thiên hạ đệ nhất gian thần, tiếng tăm lừng lẫy, là công cụ sát nhân của triều đình, đặc vụ cơ quan xxx. Bài trừ dị nhân dị sĩ, tàn sát trung lương, khiến cho toàn bộ Hoa Triều lâm vào khủng hoảng, từ quan viên cho tới dân chúng, vô số người chết dưới đao của hắn. Dân gian nghĩa sĩ đều khởi nghĩa vũ trang, phản đổi chính sách tàn bạo, bởi vậy mới có một cố sự vui buồn lẫn lộn, bi tráng hào hùng…"
……………………
……………..
Phương Tranh từ trong cố sự tỉnh hồn lại, không khỏi rùng mình một cái. Hiện tại xem ra tổ chức này rất "ngưu", nhưng nếu thực sự thành lập, trăm ngàn năm sau, tên mình trong sử sách, trong lòng dân chúng, thậm chí trong phim ảnh cổ trang, đại khái là cái hình tượng kia a? Từ xưa đến nay còn chưa thấy đặc vụ triều đình nào lưu lại tiếng thơm trong sử sách cả.
Bất đắc dĩ cười khổ một cái, xem ra mình phải để lại tiếng xấu muôn đời rồi. Không biết hoàng thượng có thể nhìn thấy ta chịu hết ủy khuất, bồi thường một chút " tổn phí danh dự " không nữa. Dù sao trước khi làm đầu lĩnh đặc vụ thì bổn thiếu gia cũng chỉ là một người thuần khiết như tờ giấy trắng, hết thảy đều vì bị bắt buộc nha!
Suy nghĩ lại bay nhanh đến một cảnh tượng khác:
Bên trong nơi thẩm vấn vô cùng âm u khủng bố, đặc vụ đầu lĩnh Phương đại nhân đích thân cầm một cây roi da, hung hăng quất về phía đảng viên đang nằm dưới đất, một bên quất một bên hung tợn kêu gào: "Giao danh sách ra đây!
Đảng viên đồng chí anh dũng vô cùng, suy yếu nâng lên cái đầu đầy vết thương, khinh thường cười, sau đấy khỉnh bỉ “Phi!" một tiếng.
Bên trong tiếng phi đấy tràn ngập chính nghĩa cùng bất khuất.
Đặc vụ đầu lĩnh Phương Tranh điên cuồng: "Người đâu! Thay lão tử dội nước ớt! Tọa ghế hùm! Sáp tú thiêm! Nhung không được sử dụng mỹ nhân kế với hắn…
“…”
“…”
"Phương Tranh, Phương Tranh!" Trong tiếng gọi hoàng thượng ẩn hàm nộ khí.
Phương Tranh thu hồi suy nghĩ, thấy hoàng thượng đang bất mãn trừng mắt nhìn hắn. Phương Tranh vội nói: "Thật xin lỗi, vi thần vừa thất thần…"
Hoàng thượng lắc đầu thở dài: "Trẫm là cửu ngũ chí tôn, văn võ đại thần ai nói chuyện với trẫm đều nơm nớp lo sợ, như miếng băng mỏng, cũng chỉ có ngươi mới dám thất thần ở trước mặt của trẫm."
Phương Tranh cười bồi: "Vi thần vừa rồi đang nghĩ xem nên bắt tay chuẩn bị công tác ra sao, hoàng thượng đã giao cho vi thần một nhiệm vụ gian khổ mà quang vinh như vậy, vi thần tất phải dốc lòng, chết không hối tiếc, báo đáp ơn tri ngộ của hoàng thượng…"
Hoàng thượng nghe vậy sắc mặt hơi giãn ra, nói: "Vậy ngươi nghĩ ra nên bắt đầu như thế nào rồi chứ?"
Phương Tranh gật đầu cười: "Nghĩ thì nghĩ ra rồi, nhưng cái khó khăn lớn nhất thì " Phương Tranh lập tức mang vẻ mặt cầu xin nói: "Hoàng thượng, không có kinh phí nha! Huấn luyện phí dụng, chiêu sinh người mới, tiền ăn tiền ở, lại còn lương, còn phúc lợi, còn bảo hiểm ngoài ý muốn, quỹ dưỡng lão, quỹ trợ cấp thương tàn… Cái gi mà chẳng cần tiền nha, nếu hoàng thượng muốn phát triển tổ chức này lớn mạnh, trước hết phải ném xuống đây mấy chục vạn lượng bạc mới tạm đủ được."
Ai ngờ hoàng thượng ném cho hắn một cái ánh mắt khinh thường, tà tà nói: " Trẫm cũng không có tiền, tự ngươi nghĩ biện pháp đi."
Phương Tranh nghe vậy ngẩn người, sau đó vội la lên: "Ta đến đâu nghĩ biện pháp đây nha? Hoàng thượng không dối gạt ngài, hiện tại cả người vi thần chỉ còn hơn mười lượng bạc vụn, muốn phát triển lớn mạnh là không thể, nếu ngài muốn giải tán bọn họ thì có lẽ chút bạc ấy của vi thần vừa đủ mời một bữa liên hoan chia tay, không thì chuyện này coi như hết a? Vi thần thỉnh bọn họ bữa cơm, về sau mỗi người một đường, nước sông không phạm nước giếng, núi xanh còn đó, nước biếc còn đây…"
Phương Tranh nói hưu nói vượn, trong lòng lại tính toán, hoàng thượng không phải muốn cho hiệu buôn Phương gia nuôi đám người kia sao? Lấy bạc tư nhân nuôi dưỡng cơ quan quốc gia, lão nhân này thật đúng là không biết xấu hổ, sao lại đánh chủ ý với gia sản của nhà ta?
Nhìn thấy sắc mặt hoàng thượng có chút khó coi, Phương Tranh vội mở miệng trước: "Hoàng thượng, vi thần trong nhà không có tiền, mấy ngàn người làm, chưởng quầy, trưởng phòng, tạp dịch đều phải nuôi, vi thần trong nhà cũng đã khó lấy ra tiền rồi! Ngài không biết chứ, vài ngày rồi vi thần vẫn chưa được đụng vào miếng thịt nào, đến nỗi sinh ra ảo giác, đi trên đường gặp người đã muốn cắn một cái. Còn Vô Bệnh trong nhà của ngài, vi thần nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy được hắn như một cái đại quý nhân hơn nữa đi lại còn cồng kềnh, sau vi thần đã ngẫm lại bản thân mình cùng hắn có quan hệ không tồi, đành phải không biết xấu hổ mà mở miệng cầu hắn...."
Hoàng thượng bị vẻ mặt đảng thương của Phương Tranh làm tức giận đến bật cười: "Trẫm đâu có nói phải Phương gia các ngươi bỏ tiền? Hừ! Đem trẫm nói thành kẻ vô sỉ mưu đoạt gia sản của thần tử, chỉ bằng cái này đã đủ cho ngươi lãnh hai mươi trượng rồi!"
Hoàng Thượng cau mày trầm ngâm một lát. nói: "Không phải thái tử đưa cho ngươi một trăm vạn lượng bạc sao? Trẫm phỏng chừng ngươi vẫn không dám sử dụng đám bạc đó? Như vậy đi, bây giờ trẫm cho phép ngươi vận dụng số bạc kia làm kinh phí, đây chính là một con số lớn, đủ cho ngươi dùng vài năm."
Phương Tranh giật mình ngẩng đầu, theo bản năng thốt ra: "Đó là của vi thần!"
Nhìn thấy hai mắt hoàng thượng như muốn bắn ra lửa, Phương Tranh lập tức biết mình sai rồi, cái này tuy là của người khác đưa cho mình, nhưng xét cho cùng cùng là thần tử nhận hối lộ. Hoàng đế lão nhân gia lại là hầu tinh, chỉ sợ đã sớm đánh chủ ý đến đống bạc này.
Phương Tranh cùng hoàng thượng lại nói đến một ít chuyện râu ria cụ thể như tuyên chỉ, như đến trong quân chọn lựa nhân thủ, như huấn luyện ra sao, chức tước sau này thế nào vân vân. Hoa Triều khai quốc hơn trăm năm, đặc vụ tổ chức đầu tiên đang dần hình thành qua cuộc nói chuyện của đệ nhất đặc vụ đầu lĩnh Phương đại nhân và hoàng đế.
Nói chuyện xong hai người mới phát hiện trời đã ngã về tây.
Hoàng thượng mệt mỏi day day huyệt thái dương: "Không có việc gi thì lui ra đi, nhớ kĩ phải làm cho tốt, trẫm hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."
Phương Tranh cung thanh vâng dạ, dặn hoàng thượng chú ý long thể xong xoay người muốn bước đi, sau đó lại như chợt nhớ đến cái gi, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói:"
"Ách…Hoàng thượng, một trám vạn kia…có phải nên ghi lại giấy nợ hay không?"
Chưa kịp nói xong, trên đầu Phương Tranh bay qua một vật thể cùng loại với đồ lót giấy, hắn theo bản năng rụt cổ lại, còn không kịp phản ứng, liền nghe từ trong ngự thư phòng truyền đến tiếng rống giận dữ của hoàng thượng: "Mau! Cút xa trẫm ra! Mau cút!"
Phương Tranh sợ tới mức chạy trối chết, phi nhanh ly khai khỏi nơi này. Rất thô bạo, Hoàng Thượng lớn tuổi như vậy rồi sao vẫn mang tính tình này nha, lại chơi trò ăn chặn, rõ ràng là thái tử tặng cho ta…
Sự thật chứng minh, mỗi lần nói chuyện với hoàng thượng xong đều lấy phương thức này rời khỏi, không thể không thừa nhận việc này làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối…
Ra cửa cung, liền đụng phải Ôn Sâm, xem ra hắn vẫn đứng ngoài cung đợi Phương Tranh.
Ôn Sâm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại lạnh buốt như ánh mặt trời mùa đông, biểu tình trên gương mặt mang theo hương vị lấy lòng, có thể công việc mà hắn làm thường xuyên không quen cười đùa, nên làm cho người ta cảm nhận được một cỗ tư vị cứng nhắc.
Phương Tranh cũng hướng hắn cười cười, giống như muốn cho hắn nhìn thấy như thế nào mới là nụ cười trong khuôn mẫu, thuộc dạng tiêu chuẩn trong thiên hạ.
Năng lực học tập của Ôn Sâm rất cao, chỉ ngẩn người trong chốc lát, lần thứ hai nở nụ cười trong thành thật hơn lên rất nhiều.
Phương Tranh vừa lòng gật đầu, đảo mắt nhìn Ôn Sâm tỏ ý tán thưởng: " Chờ ta sao?"
Ôn Sâm cười nói: " Đúng, tương lai thuộc hạ dưới quyền của Phương đại nhân, thỉnh đại nhân chiếu cố cho thuộc hạ nhiều hơn." Nói xong nhìn chung quanh một vòng, thấy bốn phía vắng vẻ, từ ống tay áo lấy ra một vật giống như tờ giấy nhét vào trong tay của Phương Tranh.
Phương Tranh tâm tình hớn hở, đang cần bạc để giải quyết nhiều vấn đề, cấp dưới lại tặng lễ vật gặp mặt, ông trời thực chiếu cố đến ta, thiếu cái gi lại đến cái đó. Tiểu tử Ôn Sâm này có tiền đồ, tương lai phải đề bạt hắn nhiều hơn, coi như thủ pháp tặng quà của hắn có chút ngu ngốc, nhưng giảm bớt được mấy giai đoạn bợ đỡ dài dòng, cái này thật không ảnh hưởng gi đến tâm tình khoái hoạt của Phương Tranh.
Trong lòng thoải mái, trên mặt lại giả bộ làm ra một biểu tình hờn giận không hài lòng? Phương Tranh nghiêm mặt nói: " Này, làm cái gi vậy? Bổn quan thanh chính liêm minh, khiết như Thiên Sơn Tuyết Liên, thanh như đậu hũ Tần Hoài, ngươi đây muốn làm hao tổn thanh danh của ta sao? Lần sau không được viện cớ như thế này nữa đâu!"
Ôn Sâm cười siểm nịnh: " Dạ dạ, nhất định lần sau sẽ không thế, sẽ không như thế!”
Phương Tranh nhìn hắn liếc xéo một cái, nhìn bộ dạng của ngươi như mới bước chân vào chốn quan trường a, ta nói lần sau không được viện cớ này nữa, ngươi thật dám không hối lộ nữa a?
Hai người đứng ở cửa cung nói chuyện thân mật nửa ngày, vài câu khách sáo, chiếu cố và đề bạt nhiều hơn, sau đó Phương Tranh ngáp dài một cái, cùng hoàng thượng nói chuyện cả buổi hiện giờ cảm thấy mệt mỏi. Ôn Sâm nhìn thấy tinh thần của hắn khó coi, cũng mau chóng chắp tay cáo từ.
Ôn Sâm quay người đi, Phương Tranh liền vội vàng mở tờ giấy mới nhận hối lộ, trong lòng hoan hỉ phấn chấn, ông trời không phụ bổn thiêu gia, bổn thiếu gia không muốn phát cũng không được....
Chứng kiến rõ ràng tờ giấy trong tay, Phương Tranh liền giận tím mặt, thất thanh hô lớn: "Uy, ngươi quay lại!"
Ôn Sâm không hiểu chuyện gi đành phải quay đầu lại, nhìn thấy biểu tình của Phương Tranh tràn đầy phẫn nộ, giương tờ giấy trong tay lên, cả giận nói: " Ngươi đưa cho ta cái gi đây? Tiền lương biểu thâng sau của các ngươi sao?"
Ôn Sâm tiến lại gần nhìn, tức thì khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, mau chóng thu hồi lại tờ giấy: " Thật có lỗi, thật có lỗi, thuộc hạ nhất thời có chút khẩn trương, tặng nhầm lề vật rồi, vừa rồi đúng thật là danh sách trợ cấp của các huynh đệ chúng ta, còn đây mới là... Mong Phương đại nhân lượng thứ, thuộc hạ đảng chết!"
“……..”
Ôn Sâm lại đưa một tấm ngàn phiếu khác, Phương Tranh tiếp nhận tập trung nhìn vào, chỉ là một tấm ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng, nhưng trông vô cùng nhăn nhúm, giống như một tờ giấy bản dùng để đi vệ sinh.
Ôn Sâm ngượng ngùng nói: " Đây là mấy chục huynh đệ gom góp lại, xem như một chút lòng thành dâng lên cho đại nhân, tiền lương của các huynh đệ không cao, mong rằng đại nhân không tị hiềm ghét bỏ...."
Phương Tranh thở dài, lẳng lặng đem ngân phiếu trả lại cho Ôn Sâm: " Ngươi mang về trả lại cho các huynh đệ đi, vài chục người gom được một trăm lượng bạc, ta mà nhận thì thật đảng trách. Phải chăng hoàng thượng còn thiếu tiền lương của các ngươi hay sao? Nếu như vậy ngày khác ta sẽ giúp các ngươi đòi lại tiền mồ hôi nước mắt này, đừng sợ hắn dọa nạt chèn ép các ngươi…"
Rốt cuộc thì bổn thiếu gia phải tiếp nhận một cái cục diện rối rắm gi? Một đám nghèo mạt hạng, còn nói là cơ quan chấp hành nhiệm vụ đặc biệt của quốc gia, như thế nào lão tử lại cảm giác bản thân mình giống như bang chủ cái bang a....
------------------
Quay về nhà, Phương Tranh vừa bước qua đại môn của Phương phủ, sát thủ ca ca đã đứng chặn trước mặt.
Phương Tranh nhìn thấy hắn liên niềm nở chào hỏi: " Này, hôm nay thực hiếm có nha, sát thủ ca ca lại chủ động đứng ở chỗ này nghênh đón ta?"
Sát thủ ca ca lạnh lùng lắc đầu: " Trùng hợp gặp phải, hiện giờ ta đang muôn đi tản bộ...."
Phương Tranh biểu tình thoáng chốc đã trở nên cứng nhắc.
Sát thủ ca ca không quan tâm, lách sát qua bên người của hắn mà đi.
Phương Tranh nhắn cầu chuyển động, mau chóng giữ chặt hắn, thần tình mỉm cười nói: " Uy, đừng vội vã như thế, sát thủ ca ca, có một nghiệp vụ trường kỳ ngươi có muốn tiếp nhận hay không? Hưởng thụ đãi ngộ theo chế độ nhân viên đặc biệt của quốc gia nha !"
Sát thủ ca ca không kiên nhẫn nói: “ Chuyện gi?"
Ta kháo! Có bản lĩnh thì được phép kiêu căng hay sao? Phương Tranh âm thầm dựng ngón giữa lên ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: " Ngươi dù sao cũng làm công tác nghiệp vụ, chỉ cần có bạc thì được rồi, nói như vậy ngươi sẽ không cự tuyệt chứ hả?"
" Rốt cuộc muốn làm chuyện gi?"
" Giúp ta huấn luyện một nhóm người, ân, dạy cách đánh nhau, giết người, truy tung, tốt nhất thuận tay ngươi truyền luôn tuyệt kĩ tiểu lý phi đao cho bọn họ...."
" Không có hứng thú." Sát thủ ca ca nghe xong, liền quay đầu bước đi.
Phương Tranh ngẩn người, đang tính gọi hắn lại, bỗng nhiên sát thủ ca ca chợt quay trở về.
Phương Tranh vui vẻ nói: " Ngươi thay đổi chủ ý rồi sao?"
Sát thủ ca ca lắc đầu: " Chợt nhớ tới một sự kiện, hẳn cũng nên nhắc nhở ngươi..."
Phương Tranh thần sắc ngưng trọng hỏi:" Chuyện gì?"
" Có một tiểu nữ tử bốn năm tuổi, trong tay còn ôm một cái rương, đang lục lọi ở trong phủ để tìm ngươi, hẳn là ngươi nên đi gặp người ta."
" Trường Nhạc?" Phương Tranh hai chân mềm nhũn, cả người bủn rủn, nơm nớp lo sợ nói: " Nàng ở trong đó bao lâu rồi?"
Sát thủ ca ca lạnh lùng nói: " Mười."
" Mười cái gì? Mười nén hương hay là mười canh giờ?"
" Chín, tám, bảy, sáu...."
"....Con mẹ ngươi!" Phương Tranh không chút do dự, quay đầu chạy trối chết.
Truyện khác cùng thể loại
1298 chương
74 chương
59 chương
37 chương
42 chương