Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 132 : Nam nhân trong nam nhân
Sau vài ngày, Phương đại nhân " phụng chỉ tảo hoàng" dẫn một ngàn binh sĩ xông thẳng vào những kỹ viện quy mô không lớn không nhỏ trong kinh thành, những kỹ viện bị sự đả kích trước nay chưa từng có. Mang danh nghĩa " bắt đả thủ" ( bảo kê kỹ viện) gì đó thật ra chỉ là một câu mượn cớ, Phương Tranh vốn không thèm quan tâm bên trong kỹ viện có đả thủ ai hay không? Hắn tựa hồ chỉ có hứng thú đơn giản chính là kê biên tài sản kỹ viện, hơn nữa chỉ đả kích rất nhỏ, chỉ có vài kỹ viện bất hạnh rơi vào trong ma chưởng của hắn, tra xong một vòng, chưởng quỹ các kỹ viện còn chưa kịp thở một hơi, thì một vòng mới lại đến, mỗi ngày vòng đi vòng lại, làm mấy kỹ viện chờ đợi lo lắng, sinh ý toàn bộ biến mất. Cuối cùng đơn giản đành cắn răng một cái, tạm thời đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.
Ai cũng không rõ vị Phương đại nhân còn trẻ tuổi này rốt cuộc có dụng ý gì, hắn tựa như một tên công tử ăn chơi trác táng mang theo ác nô đi dạo mỗi ngày trên đường không có việc gì làm, tuy rằng dáng dấp cợt nhả, nhưng chuyện hắn làm ra cùng thật không chút phúc hậu, mấy nhà kỹ viện bị hắn chỉnh đến đóng cửa là căn cứ chính xác rõ ràng, trong lúc nhất thời các kỹ viện trong kinh thành người người đều cảm thấy bất an, ai cũng không biết kế tiếp không may có phải là chính mình hay không.
Hiện tại danh khí của Phương Tranh ở trong dân gian rất lớn, có người nói hắn là anh hùng dân tộc, có người nói hắn là phong lưu đại thiếu, còn có người nói hắn là tay ăn chơi ác ôn điển hình, đem ra pháp trường chém một trăm lần cũng không hề oan uổng.
Vị Phương đại thiếu gia nên đem chém đầu kia vào lúc này đang nhàn nhã nằm dưới tàng cảy hòe bóng mát thật sảng khoái, kê biên tài sản vài ngày, Phương đại thiếu gia có chút mệt mỏi, vì vậy tuyên bố phải nghỉ ngơi, thảnh thơi trải qua những ngày tháng hưởng thụ của một đại thiếu gia.
Tiểu Lục ở một bên nhu thuận lột nho cho hắn, sau đó nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng hắn, thỉnh thoảng còn cẩn thận tỉ mỉ dùng khăn tay thơm ngào ngạt lau nước nho chảy ra từ miệng của hắn, hầu hạ chu đáo không gì sánh được, còn hơn ngày xưa lúc mới quen biết tiểu Lục, dáng dấp lạnh như băng cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm của nàng, hôm nay tiểu Lục đã có sự biến hóa long trời lở đất.
" Đây có phải là dạy dỗ thành công?" Phương Tranh vừa ăn nho vừa say sưa nghĩ.
" Tiểu Lục, đừng lột nữa, làm nàng mệt thì thiếu gia thật đau lòng đó, nàng không có nghe qua một câu tục ngữ sao? Ăn nho đừng nhổ da nho, không ăn nho thì cứ lột vỏ nho..."
Đôi mày thanh tú của Tiểu Lục bất giác cau lại: " Có câu lục ngữ này sao? Câu tục ngữ này có ý nghĩa gì?"
" Ách, nói ra đương nhiên cũng không có ý tứ gì, nhưng cũng có thể hiện ra ý tứ rất nhanh, nói xong nàng sẽ rõ ràng, liền chứng minh nàng có thể đi nói tục giảng thanh..."
" Thiếu gia, giảng thanh là gì?"
“…”
Bổn thiếu gia cùng người cổ đại thật sự là khác nhau xa.
" Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, tiểu Lục, đến đây, đã lâu ca ca không mang nàng đi xem cá vàng rồi, hiện tại chúng ta trở về phòng xem cá vàng được không?"
“…”
" Hừ! Phương đại thiếu gịa thật sự nhàn nhã rãnh rỗi quá. Hai người trốn dưới tàng cây nhu tình mật ý thật đó. Hình như ta tới không đúng lúc phải không?" Không biết từ bao giờ Trường Bình lại xuất hiện sau lưng Phương Tranh, gương mặt bất thiện nhìn chằm chằm Phương Tranh và Tiểu Lục.
Phương Tranh lại càng hoảng sợ: " Ngươi tới hồi nào vậy?"
" Hừ, ngay lúc các ngươi chuẩn bị đi xem cá vàng, Phương đại thiếu gia, ngươi có phải cũng đem ta cùng đi nhìn xem không?" Tính tình Trường Bình cùng đã thu liễm hơn rất nhiều, không hề giống như trước chỉ giống hung thần ác sát, thế nhưng vừa nhìn thấy có nữ nhân khác quấn quýt Phương Tranh, liền nhịn không được ghen tuông.
Tiểu Lục nghe vậy nhẹ nhàng " a" một tiếng, sau đó che gương mặt đỏ bừng bỏ chạy mất.
Phương Tranh cười gượng nói: " Ách, cá vàng có gì đẹp đâu, buổi tối chúng ta cùng đi ngắm sao đi, tìm một địa phương không ai, sau đó ta tìm chút vật, lần trước tìm mãi vẫn chưa tìm xong…hắc hắc."
Trường Bình nghe vậy gương mặt đỏ lên, nhớ tới lần trước ở cùng một chỗ với Phương Tranh, hắn cứ sờ tới sờ lui trên người mình, sau khi bị Trường Nhạc phát hiện, tên vô sỉ không biết xấu hổ này không ngờ còn dám nghiêm trang nói hắn đang tìm đồ vật...
Trường Bình đỏ mặt nhẹ nhàng " phi" một tiếng, dùng sức véo mạnh lên cánh tay Phương Tranh: " Rốt cục ngươi còn muốn gây họa cho bao nhiêu nữ tử? Có ta ngươi còn chưa đủ sao?"
Phương Tranh nhe răng trợn mắt nói: " Ngươi dùng từ thật không chú ý, thế nào lại gọi là tai họa chứ? Phải nói là giải cứu mới đúng, phụ nữ thiên hạ đều đang ở trong nước sôi lửa bỏng? đang chờ ta cưỡi bạch mã đi cứu các nàng đó..."
Trường Bình tức giận đấm Phương Tranh vài cái: " Có ngươi nói bậy! Ngươi chưa từng cứu ta bao giờ, lần trước không phải ngươi nói hướng phụ hoàng cầu hôn đó sao? Nhiều ngày như vậy, thế nào còn chưa thấy động tĩnh?"
Phương Tranh xấu hổ cười nói: " Gần đây quá bận mà, ngươi cũng biết, bình thường ta là người vì công hay quên tư, chiếu cố mọi người, chiếu cố không được một người, chiếu cố lão bà người khác, chiếu cố không được chính lão bà của mình..."
Trường Bình cười lạnh nói: " Ngươi còn có ý tứ nói ra, đừng cho là ta không biết, gần đây danh khí của ngươi thật lớn bên trong kinh thành, nói cho cùng là tra kỹ viện, kỳ thực ngươi là một tên dâm tặc, các cô nương trong kỹ viện ai mà không bị ngươi đùa giỡn một phen, thật không rõ vì sao phụ hoàng lại đem chuyện này giao cho ngươi làm."
Phương Tranh sầm mặt nói: " Ngươi biết cái gì! Phụ hoàng ngươi tự có dụng ý của hắn, đàn bà không thể tham chính, sau này chuyện như vậy nên ít nghị luận! Làm lão bà của ta phải có hình dạng của một lão bã! Đi, rót cho ta một ly trà!"
Trường Bình nghe vậy đôi mắt xinh đẹp chợt trừng lên, liền muốn phát hỏa, nhìn thầy gương mặt nghiêm túc của Phương Tranh, cơn tức bỗng nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trái lại " nga" một tiếng, bưng ly trà trên bàn đưa cho Phương Trành.
Phương Tranh thỏa mãn đón lấy, trong lòng cười thầm, không chấn chính đạo làm chồng, ngươi sẽ không chịu ngoan ngoãn, sau này mỗi ngày thiếu gia cũng sẽ chỉnh ngươi một lần. Cũng không có việc gì thì tản ra một chút vương bá khí, nhất định phải đem ngươi sửa trị thật ngoan ngoãn.
Uống một hớp lớn, nước trà còn chưa tiến vào bụng, Phương Tranh bỗng nhiên cảm giác vùng eo chợt đau nhức.
" Phốc..." Phun ngụm trà trong miệng ra, Phương Tranh thống khổ kêu lên một tiếng thảm thiết: " A...”
Trường Bình thu hồi bàn tay nhỏ bé, đắc ý nhếch mũi nhìn Phương Tranh, cười duyên nói: " Muốn chấn đạo làm chồng sao? Còn quá sớm đó. Nhớ kỹ mau nhanh hướng phụ hoàng ta cầu hôn, nếu không ngươi phải chịu khổ càng lâu ngày tháng...hì hì.”
Trường Bình nói xong làm mặt quỷ nhìn Phương Tranh, cười duyên bỏ chạy.
Phía sau chỉ nghe tiếng rống giận của Phương Tranh: " Ngày tháng sau này thật không cách mà qua a! Ly hôn! Ta muốn ly hôn với ngươi! Tài sản về ta, hài tử về ngươi!"
Ngày kế tiếp, bên trong Phương phủ có mấy vị khách không mời mà đến, danh tiếng là xin cầu kiến Phương đại nhân.
Phương Tranh khách khí tiếp kiến bọn họ tại đại sảnh.
Bọn họ chính là những chưởng quỹ bị Phương Tranh không ngừng làm phiền kê biên tài sản trong mấy ngày gần đây. Mấy chưởng quỹ này có một điểm giống nhau, đó chính là bối cảnh phía sau hậu trường đều không phải sâu đậm, có thể nói là tương đối tiếp cận với việc thương nghiệp hóa tinh khiết - Phương Tranh đúng là cố ý để lại tâm nhãn, trước khi kê biên tài sản thì phái người thăm dò hậu trường tra ra được mấy nhà kỹ viện này sẽ không có khả năng tạo phiền phức cho mình, về phần các đại thần quyền cao chức trọng trong triều, cùng với thái tử điện hạ thâm sâu bất lộ kia, những sản nghiệp liên quan đến bọn họ, Phương Tranh vốn chạm cũng chưa chạm tới, đây cũng là lý do vì sao Phương Tranh có thể dễ dàng làm việc như vậy mà không có quan viên nào tìm hắn hạch tội.
Khi lợi ích của mình không hề bị chút tổn hại, đương nhiên sẽ không nhàn rỗi tới mức đi kiếm việc mà làm, chủ động đi trêu chọc vị Phương thái tuế được đế vương ân sủng này, Phương Tranh cùng bọn họ vẫn cứ duy trì loại cục diện tạm thời phi thường cân đối vi diệu hôm nay.
Mà mấy chưởng quỹ đến nhà, Phương Tranh đã gọi người hầu lui xuống, thần bí hề hề nói chuyện với họ một buổi, mấy người vốn đang mặt mày khổ sờ, nhất thởi thần sắc dễ dàng hơn cáo từ rời đi.
Đương nhiên nếu có hiếu kính, Phương Tranh cũng thành thật không khách khí mà tiếp nhận, dù sao, ân, thanh quan cũng không được sống khá giả, đừng nói loại thanh quan như Phương Tranh, mỗi tháng đúng giờ còn phải trình ra một khoản tiền vay mượn, chủ nợ chính là Trường Nhạc tiểu công chúa.
Bên trong ngự thư phòng cấm cung.
Hoàng Thượng lại mặt rồng giận dữ.
" Ba!" Hoàng, thượng hung hăng vỗ long án, cả giận nói: " Quả thật là hồ đồ! Trẫm bảo ngươi trừng trị kỹ viện trong thành, sao ngươi lại làm việc hiệu quả kém đến như vậy?"
Phương Tranh sợ đến cả người run lên, nhanh chân quỳ xuống bẩm: " Hoàng Thượng! Vi thần...vi thần oan...Ách, vi thần tận lực rồi mà!"
Hoàng thượng cả giận: " Ngươi tận lực rồi sao? Dụng ý của trẫm chẳng lẽ ngươi không biết? Đừng hồ đồ với trẫm, với sự thông minh của ngươi, đừng nói là không rõ dụng ý của trẫm."
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói: " Hoàng Thượng, vi thần ngu dốt, là thật không hiểu rõ đụng ý của ngài, ngài có thể nói với vi thần được không?"
Hoàng thượng cười lạnh nói: " Tiểu thông minh ai cũng biết đùa giỡn, nhưng đùa giỡn được lô hỏa thuần thanh như ngươi, cũng chỉ có một mình ngươi làm được."
Phương Tranh cười thật vui vẻ: " Đa tạ hoàng thượng khích lệ..."
Lập tức ngâng đầu lên, kinh ngạc nói: " Là khích lệ sao?"
Hoàng thượng tức giận đến nở nụ cười: " Ngươi đó, cẩn thận quá thông minh bị thông minh hại! Đối đãi với người thành thật không tốt, lại đối đãi với kẻ dối trá cũng không tốt, giống như ngươi cứ tùy tiện đùa giỡn tiểu thông minh, thì kết quả thường thường sẽ không tốt đâu."
Phương Tranh lập tức thành thật nói: " Hoàng thượng giáo huấn rất đúng. Dụng ý của hoàng Thượng vi thần hiểu rõ, nhất là muốn càn quét một chút của cải của các đại thần, cắt bỏ dáng vẻ bệ vệ của bọn hắn, hai là muốn cho vi thần mượn việc này lập uy tín trước mặt quần thân, vì tương lai làm nền tảng cho hoàng thượng trọng dụng vi thần, hoàng thượng, vi thần có đoán sai hay không?"
Hoàng thượng chuyển giận mà cười: " Xem ra ngươi cũng không ngốc, nếu biết dụng ý của trẫm, vì sao không làm theo ý tứ của trẫm? Những chuyện ngươi làm gần đây, những kỹ viện có bối cảnh phía sau ngươi cũng không chạm tới, chỉ biết tra xét những nơi không bối cảnh, cứ làm việc như vậy, cho ngươi bao nhiêu năm làm việc, lại có ích gì?"
Phương Tranh cười nói: " Vi thần trời sinh nhát gan, chỉ sợ đắc tội quá nhiều người, đưa tới một nhóm lớn sát thủ mỗi ngày đều canh giữ ngay trước cửa nhà vi thần, dù có chết cũng không biết ra sao..."
Hoàng thượng lạnh lùng cười: " Lá gan của ngươi còn lớn bao cả trời, hà tất khiêm tốn như vậy? Xem ra Phương đại nhân làm quan đã chán, thuận tiện muốn kiếm tiền phải không? Tỷ như nói ông chủ của kỹ viện?"
Phương Tranh cả kinh, lập tức cười khổ nói:" Quả nhiên điều gì cũng không thể gạt được hoàng thượng vi thần xác thực có một chút ý tứ..."
Con ngươi vừa chuyên, Phương Tranh bỗng nhiên hăng hái bừng bừng nói: " Nếu không thì hoàng thượng cũng tham gia làm một cổ đông đi? Hai ta kết nhóm, chia năm năm, hoàng thượng cũng không thiếu tiền để kiếm thế nào? Nếu nhiều tiền thì sửa sang một chút cũng được? Thật lâu ngài cùng chưa có cơ hội tặng đồ trang sức cho các phi tần phải không? Có phải trong lòng có một loại xấu hổ tràn ngập khi làm nam nhân mà không chu đáo, làm trong lòng ngài luôn tích tụ bực bội? Không nên gấp, chi cần Lệ Xuân Viện của chúng ta khai trương tất cả vấn đề dễ dàng giải quyết, chúng ta có thu nhập cố định, hoàng thượng khẳng định tìm lại được cảm giác làm nam nhân, ách, đương nhiên, hiện tại ngài cũng là nam nhân, nhưng ý tứ của vi thần là muốn nói, nam nhân có tiền, mới là nam nhân trong nam nhân..."
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
34 chương
62 chương
51 chương