Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 120 : Quyên tiền
Tiểu Ngũ thực ra thì cũng không sai, người trẻ tuổi tâm sự yêu đương, dẫn đến chỗ tối cũng là bình thường, ai cũng không thể nói hắn có lỗi. Hắn chỉ là đen đủi mà thôi, chuyện này có liên quan đến số phận.
Trận náo loạn này động tĩnh rất lớn, kinh động cả Phương phủ, đám hạ nhân đã đi ngủ lại trở mình ra xem náo nhiệt. Trên đường quay về tiểu viện, tiểu Ngũ xấu hổ giống như muốn giấu đầu ở trong đũng quần, động tác ngượng ngùng có độ khó cao vô cùng, làm cho những người đứng xem cười khanh khách, khâm phục không thôi.
Ngày hôm sau, Phương Tranh lại dẫn Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao đi gặp một sứ giả khác của người Đột Quyết, vị sứ giả này chính là Đạt Tháp Tháp. Nội dung của cuộc đàm phán so với lần đàm cùng Mặc Cúc Liên cũng không sai biệt lắm, Đạt Tháp Tháp nổi giận lôi đình cũng nằm trong dự liệu, nếu không phải băn khoăn đây là cảnh nội của Hoa triều, chỉ sợ Đạt Tháp Tháp sẽ rút đao khiêu chiến.
Ba người Phương Tranh bị Đạt Tháp Tháp chán nản "thỉnh" ra khỏi dịch quán, dọc đường đi theo, Ngụy Thừa Đức hậm hực mở miệng nói: " Phương đại nhân, tình hình như vậy không được a, hai phe đều không đáp ứng, chuyện hoàng thượng đã phó thác cho chúng ta, làm sao mới có thể làm tốt?"
Ngụy lão đầu cả đời làm quan, nhưng dù sao gặp phải tình huống bị người ta đuổi ra khỏi cửa cũng là rất ít, cho nên hiện tại cơn tức giận của lão nhân rất lớn.
Phùng Cừu Đao ở bên cạnh, hừ lạnh nói: " Chỉ cần Phương đại nhân gật đầu, Phùng mỗ nguyện mang binh xông vào, hừ! Đặt đao trên cổ của bọn hắn, thử xem bọn hắn có gan không đáp ứng hay không!"
Phương Tranh cười nói: " Ai, không thể được, bức bách người ta để hoàn thành minh ước, chuyện này cũng không có nghĩa lí gì cả, chờ bọn hắn quay trở về thảo nguyên liền có thể trở mặt, kí tên hay không kí tên cũng như nhau cả thôi."
Ngụy Thừa Đức bất đắc dĩ buông thõng hai tay: " Vậy phải làm như thế nào? Nếu bọn hắn không chịu đáp ứng, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy tốn công vô ích sao?"
Phương Tranh chớp mắt, thần bí cười nói: " Hiện tại người Đột Quyết phải sốt ruột hơn chúng ta mới đúng, chúng ta gấp cái gì? Hai vị đại nhân, chuyện đàm phán cứ tạm coi như vậy đi, nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt, ta dám bảo đảm, trong vòng năm ngày hai phái đoàn sứ giả của người Đột Quyết nhất định sẽ chủ động mời chúng ta quay trở lại bàn đàm phán, tin hay không? Ngụy đại nhân, ta với ngài đổ một trăm lượng bạc đi."
Ngụy Thừa Đức đảo mắt nhìn Phương Tranh, tức giận nói: " Lão phu không có bạc để đổ cùng ngươi, Phương đại nhân, làm sao ngươi biết trong vòng năm ngày người Đột Quyết sẽ chủ động mời chúng ta đàm phán?"
Phương Tranh cười nói: " Thiên cơ không thể tiết lộ, Ngụy đại nhân, ngài cứ đợi đến lúc đó đi, một trăm lượng bạc kia, ngài nên chuẩn bị trước cho tốt." Nói xong, Phương Tranh rung đùi, tiêu sái mà đi.
Ngụy Thừa Đức nóng nảy, nhìn theo bóng lưng của Phương Tranh hét lớn: " Lão phu cũng không đáp ứng đổ bạc cùng với ngươi đâu!"
Nói dứt lời, Ngụy Thừa Đức lại quay đầu nhìn Phùng Cừu Đao nói: " Phùng tướng quân, ngươi phải làm chứng cho lão phu, lão phu chưa từng đáp ứng đổ bạc cùng hắn a…”
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
" Cái gì? Cần trẫm hạ chỉ tăng thêm binh ở Hưng Khánh phủ?" Hoàng Thượng biểu tình ngạc nhiên nhìn Phương Tranh, nghi hoặc vạn phần.
Phương Tranh thần tình mỉm cười: " Đúng vậy thưa hoàng thượng, vị thần chỉ còn cách cầu ngài một đạo thánh chỉ này, cuộc đàm phán mới có thể nước chảy thành sông được."
Hoàng thượng chằm chằm nhìn Phương Tranh, trầm giọng nói:" Ngươi có biết, khi trẫm hạ đạo thánh chỉ này, sẽ có hậu quả gì hay không?"
Phương Tranh cười nói: " Không có hậu quả, nếu như có hậu quả mà nói, nhất định phải là hoàng thượng ngài sẽ đếm tiền mỏi tới rút gân, nằm ngủ cũng sẽ mỉm cười a…”
Hoàng thượng nghiêm mặt nói: " Ngươi cùng trẫm nói chuyện quốc gia đại sự không phải chuyện đùa, ăn nói cẩn trọng một chút, thu hồi cái bộ dạng cợt nhả của ngươi lại!"
Phương Tranh ngay lập tức đem khuôn mặt tươi cười thu hồi lại, thần sắc nghiêm trang nói: " Hoàng thượng chính xác mà nói, vi thần muốn hướng hoàng thượng thỉnh hai đạo thánh chỉ, thứ nhất, lệnh cho Hưng Khánh phủ tăng thêm mười vạn binh mã, nếu lo lắng có thể phái Thần Sách quân đi. Thứ hai, lệnh cho các đội quân chiếm đóng tại Hưng Khánh phủ tiến thêm một trăm dặm về hướng bắc hạ trại, chiếm đóng ngọn chủ phong Hạ Lan sơn."
Hoàng thượng cao hứng nói: " Nga? Hành động lần này có thâm ý gì?"
Phương Tranh nói: " Rất đơn giản, thời điểm khi đàm phán chúng ta đã dùng qua biện pháp mềm mại, nhưng người Đột Quyết không chịu đáp ứng, hiện tại đành phải dùng biện pháp cứng rắn, bởi vì người Đột Quyết lâu nay ngang tàng phách lối, rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt."
Hoàng thượng trầm giọng nói: " Ngươi có biết một khi Hoa triều ta dịch chuyển về phía bắc, đại quân của người Đột Quyết trên thảo nguyên sẽ có hành động gì không?
Phương Tranh tràn đầy tự tin, cười cười: " Hoàng thượng vi thần dám lấy đầu của mình ra bảo đảm, bọn chúng tuyệt đối không dám có bất kì phản ứng nào. Trừ phi người Đột Quyết đình chỉ nội chiến, nếu không bọn chúng khẳng định là không muốn có thêm một cường địch."
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: " Ngươi dựa vào đâu mà dám khẳng định? Người Đột Quyết tính nóng như lửa, đại quân của trẫm ngang nhiên tiến về phương bắc, tất sẽ chọc giận người Đột Quyết, nếu bọn chúng tạm thời đình chỉ nội chiến, hợp lực tấn công Hoa triều chúng ta, khi đó trẫm phải xử trí như thế nào?"
Phương Tranh cười nói: " Hoàng thượng không cần lo lắng, có lẽ là ngài đang ở trong cuộc, mà vi thần xuất thân bình dân đang ở ngoài cuộc, cho nên ngược lại vi thần có thể đánh giá thấu đáo được tâm tư của người Đột Quyết."
Hoàng thượng cau mày nói: " Ngươi chậm rãi nói hết suy nghĩ của ngươi, trẫm nghe xem có đạo lí hay không."
Phương Tranh nói: " Hoàng thượng, cái gai trong thịt của hai vị Khả Hãn Đột Quyết trên thảo nguyên kia là ai? Phải chăng cũng chính là bọn hắn đối với nhau, lời thật lòng có chút khó nghe, Hoa triều ta ở trong mắt bọn chúng không tính là họa lớn. Hiện giờ đại sự trong lòng của hai vị Khả Hãn này chính là đem đối phương tiêu diệt, tiếp theo nghỉ ngơi dưỡng binh vài năm chờ nguyên khí khôi phục, mới tính kế thu thập Hoa triều chúng ta. Cho nên, vi thần có thể hạ kết luận, trong vòng năm năm, người Đột Quyết sẽ không dám động binh với chúng ta, cường địch chân chính của bọn chúng liền ở ngay bên người, cho dù bọn chúng có cường hãn, nhưng trong tình huống này nhất định sẽ không đắc tội với Hoa triều chúng ta? Cho nên, mấy năm nay, Hoa triều của chúng ta có hành động hơi quá phận một chút, bọn chúng cũng sẽ chỉ cảnh giác mà thôi, không có khả năng dẫn đến chiến tranh, hoàng thượng xin hãy an lòng."
Hoàng thượng nhắm mắt, trầm ngâm một lúc lâu sau, tiếp theo khẽ lắc đầu.
Phương Tranh thấy thế, trong lòng quýnh lên, nói: " Hoàng thượng không nên bỏ qua một cơ hội tốt như thế này a, khoản mua bán này có thành được hay không, thì cũng phải xem ngài có hạ được quyết tâm hay không, kém một búa cũng không được đâu."
Hoàng, thượng trừng mắt nói: " Làm sao lại loạn lên! Đây là chuyện đại sự có hậu quả nghiêm trọng khó lường. Ngươi đem lí luận thành mua bán sao? Nói hươu nói vượn!"
Phương Tranh cười khan nói: " Vi thần xuất thân đệ tử thương nhân, nói chuyện đã thành thói quen, kỳ thực đại sự quân quốc cùng với buôn bán cũng có chung một đạo lí, gặp thời thì phải quyết đoán không thể chần chừ, nếu không người khác há miệng ăn thịt, chúng ta ngay cả canh cũng đều không có mà uống. Nếu ngài không hạ đạo thánh chỉ này, người Đột Quyết rất có thể sẽ buông bỏ đàm phán mà về nước, khi đó vi thần có khả năng sẽ bị hẫng tiền chia hoa hồng a...."
Hoàng thượng ngây cả người, tức thì giận dữ nói: " Trẫm đang tự hỏi tại sao hôm nay ngươi lại quan tâm đến sự tình đàm phán như vậy, nguyên lai ngươi đang băn khoăn hảo sự của ngươi! Quả thực là cái đồ hỗn trướng!”
Phương Tranh tự biết lỡ lời, nhanh chóng cười bồi nói: " Đâu có hoàng thượng nguôi giận, vi thần chính là một đại trung thần, quốc gia an bình cùng dân chúng ấm no chính là nỗi lo canh cánh ở trong lòng của vi thần, cao xa hơn nữa mới ưu đãi đến lượt cá nhân, có thì có, không có thì...."
Hoàng thượng nhìn hắn, lạnh lùng nói: " Không có liền như thế nào? Từ bỏ sao?"
Phương Tranh lúng túng cười: " Sao lại có thể chứ, giảm đi một chút cũng không sao cả, hoàng thượng ngài cũng không đành lòng chứng kiến vi thần bận việc mấy ngày hôm nay, lại không có thu hoạch gì chứ! Nếu tương lai Trường Bình được gả cho vi thần, hai phu phụ dắt tay nhau bưng bát mẻ trên đường cái ăn xin, chẳng phải hoàng thượng ngài cũng quá mất mặt đi sao...."
Hoàng thượng trừng mắt liếc hắn một cái, nở nụ cười: " Hiện giờ ngươi lại lấy Trường Bình ra làm bia đỡ, nhưng ngươi phải hiểu, cái gì không phải của ngươi, cưỡng cầu cũng vô dụng. Hừ hừ, trẫm nghe nói hai vị sứ giả của người Đột Quyết thường xuyên bị ngươi chọc cho tức chết, hiện tại xem ra, công phu mồm mép của ngươi cũng khá lợi hại, nhưng công phu của ngươi, chỉ nên dùng ở trên người của đám sứ giả Đột Quyết mà thôi."
Phương Tranh luống cuống nói: " Hoàng thượng, đạo thánh chỉ kia....Ngài xem...."
Hoàng thượng nhẹ nhàng vuốt râu, trầm ngâm trong chốc lát, nói: " Sự tình này quả thực nghiêm trọng, trẫm không thể tự quyết đoán một mình, buổi tối trẫm sẽ thương thảo cùng một số các trọng thần, sau đó mới có thể quyết định được."
Phương Tranh nói: " Vi thần cũng muốn tham dự?"
Hoàng Thượng liếc xéo: " Ngươi cũng tính là trọng thần sao?"
Phương Tranh vò đầu cười gượng: " Tương lai vi thần chịu khó ăn nhiều hơn một chút, không đến một tháng có thể biến thành trọng thần, ha hả...."
Đi ra khỏi ngự thư phòng, tâm tình của Phương Tranh nhẹ nhàng đi không ít, hắn có thể cảm nhận được, lời thỉnh cầu của mình hoàng thượng sẽ không phản đối, nói cách khác, tất nhiên sẽ gặp lại người Đột Quyết trên bàn đàm phán, quan trọng hơn nữa là, một phần hoa hồng chắc chắn sẽ tới tay, có quyền có tiền và có nhiều lão bà, cuộc sống tươi đẹp biết bao nhiêu a, Phương Tranh bất tri giác ưỡn ngực ra phía trước, hắn cho rằng nam nhân đi đứng phải có khí thế như này, so với người khác nhìn sẽ có tự tin hơn....
" Xin hỏi vị đại ca ca này, có phải là đại thần triều đình hay không?" Còn chưa đi ra khỏi nội thành cấm cung, Phương Tranh chợt nghe thấy có một thanh âm non nớt của trẻ con, truyền đến tai hắn.
Cúi đầu nhìn! Ôi, tiểu hài tử nhà ai đây? Chỉ thấy trên bậc thang đá có một cái tiểu cô nương trắng nõn như bạch ngọc, mặc chiếc váy màu hồng phấn, ước chừng khoảng bốn năm tuổi, khuôn mặt không chút tì vết, phấn điêu ngọc mài, nhỏ nhắn bụ bẫm, hai cánh tay đang chống gối nâng cằm, ánh mắt to tròn trong vắt nhìn Phương Tranh chớp chớp, vô cùng khả ái dễ thương.
Phương Tranh bị hấp dẫn, ngồi xổm xuống hiện trường, chỉ vào chính mình cười híp mắt nói: " Gọi ta bằng thúc thúc, gọi thúc thúc ta sẽ mua kẹo cho ngươi ăn."
Thế nhưng tiểu cô nương lại bĩu môi một cái: " Đừng nói giỡn, bộ dạng của ngươi, một điểm cũng không giống thúc thúc?"
Phương Tranh trong lòng nổi hứng: " Ngươi là con cái nhà ai hả? Như thế nào lại ngồi chơi một mình ở đây? Người nhà của ngươi chạy đi đâu rồi?"
Tiểu cô nương nghiêm trang vỗ chiếc rương gỗ bên cạnh, ánh mắt tròn xoe nói: " Ta ở,..." Nói nửa ngày không thể nói rõ, nhưng lại cố sức nhìn nhìn lên chiếc rương gỗ, tiếp theo đặt chiếc rương ra trước mặt, lớn tiếng nói: " Ta ở đây quyên tiền!"
Phương Tranh nghe vậy, thiếu chút nữa ngã lộn đầu xuống đất, quyên tiền? Cái từ này mà người cổ đại có thể biết được sao? Lần trước dường như đã từng đề cập qua cho Trường Bình một lần, hơn nữa đại khái còn nói một ít phương pháp thao tác quyên tiền, tiểu nữ tử này làm sao có thể biết được?
" Tiểu muội muội, ngươi có biết cái gì gọi là quyên tiền không?" Phương Tranh thân thiện cười nói.
" Quyên tiền chính là…Chính là...Đòi tiền! Đúng! Đúng là muốn đòi tiền!" Tiểu cô nương đem cánh tay nõn nà của mình, vươn ra. dùng giọng non nớt nói: " Trả tiền đây!"
Phương Tranh nắm lấy cánh tay nhỏ bẻ của nàng, cười híp mắt nói:" Ngươi nói cho ta biết trước, là ai đã dạy cho ngươi phương pháp quyên tiền này?"
Tiểu cô nương tránh nửa ngày không thoát được bàn tay của Phương Tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn đành phải phụng phịu nói: " Là tỷ tỷ nói cho ta biết, nàng muốn ta mang theo rương gỗ ngồi tại đây, nếu nhìn thấy ai có một bộ gian tướng, đi đường hất mặt lên nhìn trời, bộ dạng dương dương tự đắc, người nọ nhất định là gian thần, gian thần khẳng định phải có rất nhiều tiền...."
Phương Tranh trợn mắt, sau đó lại chỉ vào chính cái mũi của mình, ngạc nhiên nói: " Cho nên ngươi liền tìm tới ta?"
Tiểu cô nương cao hứng, liên tục gật chiếc đầu bụ bẫm, vươn cánh tay còn lại, lớn tiếng thúc giục: " Trả tiền đây!"
Truyện khác cùng thể loại
1298 chương
74 chương
59 chương
37 chương
42 chương